- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khi Hàng Rong Gặp Quản Lý Đô Thị
- Chương 8: Chăm sóc (Thượng)
Khi Hàng Rong Gặp Quản Lý Đô Thị
Chương 8: Chăm sóc (Thượng)
Tôi thật sự nghi ngờ có khi nào đời trước tôi bắt cóc con của Đặng Thiệu hay cùng vợ hắn cắm sừng không. Sao mà kiếp này tôi khổ vậy trời, cái nỗi khổ, cái nỗi oan ức này nào có ai thấu. Chỉ khi nào giữa tháng sáu bỗng có tuyết bay thì ông trời mới thấu được nỗi oan của tôi.
“ Đang ăn cơm hả? Ăn gì mà thơm vậy?”
Biết rồi còn hỏi, tôi hung hăng lườm Đặng Thiệu, buồn bực không thèm nhìn nữa, cắm cúi vào bát cơm mà nhai, nhai rồi nhai. Thật hận sao đống đồ ăn này không phải hắn chứ, tôi sẽ nhai đến tan xương nát thịt luôn.
“ Anh Đặng chắc đang bận công việc nhỉ? Đúng là vất vả mà, anh đã ăn cơm trưa chưa? Không bằng ngồi quán yêm ăn chút gì đi” Đinh Đại Bằng thân thiết hàn huyên.
“ Cảm ơn, tôi ăn rồi” Đặng Thiệu nói xong đem túi công văn mở ra, cầm một tờ ngân phiếu, nói: “ Gần đây cấp trên bắt đầu kiểm tra giấy phép buôn bán, những tiểu thương nào không có buộc lòng phải nộp mười triệu!”
“Mười triệu?” “Hoàng hậu bánh rán” ngồi không yên, đứng dậy thét to: “ Đùng một cái đòi mười triệu, các anh định cho bọn tôi hít không khí mà sống à? Nói đi nói lại các anh cũng chỉ muốn vòi vĩnh tiền của dân thôi, bày đặt lôi chức lôi quyền”
Đặng Thiệu mặt tối sầm, nghiêm túc nói: “ Cô đừng lôi cái trò giả bộ ngớ ngẩn cùng quẫn này ra diễn nữa, bình thường giao nộp tiền phạt rồi lại tái phạm tiếp thấy vui vẻ lắm còn gì? Hơn nữa chúng tôi làm việc dựa trên quy định, nếu các người mở quán đúng thủ tục khác phải có giấy phép buôn bán, có thì không cần nộp mười triệu. Còn thắc mắc gì không?”
“Cái này…..” “hoàng hậu bánh rán” tái mặt, Đinh Đại Bằng trộm lườm vợ mình, quay ra a dua nịnh hót: “ Anh Đằng, vợ yêm đàn bà con gái biết cái gì, anh đừng cùng cô ấy so đo làm gì “
Đặng Thiệu không để ý tới Đinh Đại Bằng, trước sau như một rút ngân phiếu ra, ghi thông tin xong liền đưa cho Đại Bằng, nói: “Trước khi các vị nộp phạt mà còn mở cửa hàng buôn bán, vậy đừng trách tôi không báo trước”. Nói rồi, Đặng Thiệu lại quay sang “hoàng hậu bánh rán”: “ Đây là tôi làm theo quy định, tôi cũng chưa phải người có chức có quyền đến mức tự bày ra quy định vòi vĩnh tiền của dân”.
“Vương bát đản….” “hoàng hậu bánh rán” nhỏ giọng mắng, tôi đoán Đặng Thiệu nghe thấy nhưng hắn lại chẳng thèm quan tâm, thoải mái cười với tôi: “ Ăn ít thôi, ăn nữa biến thành lợn đấy”
( Vương bát đản: Vương bát là “con rùa”, đản là “trứng”, vì thế có thể hiểu theo hai nghĩa, nghĩa đen là chửi đối tượng chỉ là trứng rùa, còn không bằng con rùa. Một cách hiểu theo tượng hình là ba chữ “vương” bát” đản” ghép hình lại giống cái mai rùa, ý là đồ rùa rụt cổ. Cách hai hay được sử dụng hơn)
“Chú mới là lợn” Tôi phản bác.
Đặng Thiệu cười, ngồi xuống bên cạnh, vươn tay xoa nhẹ đầu tôi: “ Cuộc sống bên ngoài kia hỗn tạp lắm, không dễ dàng gì đâu, giữa người với người chẳng có quy tắc hay đạo đức gì đâu. Nếu nhóc muốn giấc mộng có thể thành hiện thực, điều đầu tiên phải làm là không được để những người làm nghề như chú nắm thóp, nếu không thì sớm xách đồ về nhà đi”
Lời nói của Đặng Thiệu làm tôi không ngừng suy nghĩ sâu xa, bắt đầu tự hỏi có phải kiên trì của mình đang dần đi xuống không. Đặng Thiệu đi rồi, Đinh Đại Bằng nghiêm mặt ngồi đối diện tôi, oán giận nói: “ Đùng một cái lột của người ta mười triệu, chú mày nói xem, anh cúng cho bọn họ không ít tiền, mẹ kiếp vậy mà vẫn không được yên”
Tôi biết Đinh Đại Bằng cái miệng đã hạ thủ lưu tình lắm rồi, còn chưa gọi mười tám đời tổ tông nhà Đặng Thiệu ra hỏi thăm cũng coi như tích đức. Hiện giờ tôi chỉ có thể an ủi: “ Anh, em nghĩ Đặng Thiệu không phải dạng người không có việc lại đến gây sự đâu”
“Như thế này rồi mà còn bảo không gây sự?” Đinh Đại Bằng nóng nảy, mặt đỏ gay đỏ gắt: “ Cái lũ người khốn khϊếp, mỗi ngày đều tới đây thu phí phạt còn không để yên cho ông đây buôn bán. Chọc giận ông rồi, ông liều mạng với chúng mày.”
Đệt, tôi chỉ có thể ngoan ngoãn câm miệng, dựa theo tình tình của Đinh Đại Bằng, giờ mà tôi dám mở mồm bênh Đặng Thiệu hoặc hùa theo, không chừng hắn sẽ mắng chửi đến khi nào vỡ cổ họng mới thôi. Cho dù hắn không ngại đau họng, nhưng tôi thì ngại ngứa tai.
Gần chạng vạng, vài ông chủ cửa hàng bên phố Tây tụ họp nhau lại ở chỗ Đinh Đại Bằng tán gẫu, chủ đề dĩ nhiên là quay quanh vụ nộp phạt, đại đa số họ đều là lách luật cả, làm gì có ai có giấy phép kinh doanh. Bàn tới bàn lui chẳng nghĩ ra cách nào, chỉ còn cách chơi bài cùn chống đối đến cùng với đám người thi hành công vụ, dĩ nhiên Đinh Đại Bằng đứng mũi chịu sào.
Xe lửa chạy nhanh hoàn toàn là nhờ đầu xe, tình huống hiện tại chính là minh chứng rõ ràng cho đạo lí này đây. Có người đứng lên dẫn đầu ắt mọi người càng có thêm động lực. Tới buổi tối, Đinh Đại Bằng vẫn như bình thường mở cửa hàng, khách hàng đến chật ních cả quán, mọi người bận rộn đến bất diệc nhạc hồ. Tôi tranh thủ nhìn thoáng qua ngã tư đường, quả thật có người thứ nhất ắt có người thứ hai, các cửa hàng đều dần mở cửa.
( Bất diệc nhạc hồ: đây là quán ngữ, thường để chỉ mức độ kiểu như vô cùng, hết sức v…v, như ở đoạn trên có thể để thành mọi người bận rộn vô cùng.)
“Chồng à, không hiểu sao mí mắt em cứ giật mãi, có khi nào sắp xảy ra chuyện không may không?” “Hoàng hậu bánh rán” vừa giúp khách đóng gói mang về, vừa nói.
“Không có việc gì đâu, em yên tâm, lũ chó kia không làm gì được chúng ta, lần này phải dạy cho chúng biết đạo lý làm người, không thể dồn người khác đến chân tường. Em không thấy các hàng khác đều mở cửa rồi sao?”
“Nhưng mà......”
“Không sao là không sao, mau đóng gói đồ ăn đi, anh còn phải nướng nốt chỗ này đã.”
Tôi ngồi ở một góc nhỏ bên trong cửa hàng, buồn chán chẳng biết làm gì, giúp thì không biết giúp thế nào, Tiểu Long lại ngẫu nhiên chạy tới nói: “ Anh Sơ Lục, đói bụng chưa? Nếu đói em mang anh đi ăn nhé”
Tôi lắc đầu, cảm tạ ý tốt của Tiểu Long
Hai giờ trôi qua, tưởng như bình an vô sự, đang lúc mọi người thở dài nhẹ nhõm thì một đám đàn ông cường tráng đứng trước cửa hàng, bọn họ không nói nửa câu, bắt đầu khiêng đồ của quán.
“Này này, các người là ai? Sao lại lấy bàn của chúng tôi?”
“Anh còn dám hỏi tại sao?” Một đám người mặc đồng phục bước ra, trong đó còn có Đặng Thiệu.
“ Chẳng phải tôi đã nói không được buôn bán sao? Tại sao còn mở?” Đặng Thiệu cầm theo cặp công văn, vẻ mặt ác liệt.
Đinh Đại Bằng biết lần này chạy không thoát, hầm hầm đứng trước mặt Đặng Thiệu quát: “ Mấy người không cho bọn tôi mở cửa hàng, chúng tôi nộp mười triệu tiền hơi à? Vả lại chúng tôi cũng có chuẩn bị đồ cúng cho mấy người đó thôi”
“Bày đồ cúng? Cúng cho ai?” Đặng Thiệu hiếu kỳ hỏi
“Đương nhiên là cho quản lí đô thị, cho các người đó”
Đặng Thiệu dở khóc dở cười, quay lại hỏi đồng nghiệp: “ Trong các ngươi có ai nhận đồ cúng của họ không?”
Cả nhóm quản lí tôi nhìn anh, anh nhìn tôi, không ai hiểu chuyện gì đang xảy ra.
“Sao? Vừa lòng chưa?” Đặng Thiệu nói xong, lại gần Đinh Đại Bằng nhỏ giọng: “Người an hem, để tôi phổ cập cho anh kiến thức nhé, anh bày đồ cúng ra đây thì chỉ cúng trời cúng đất thôi, chẳng liên quan gì đến bọn tôi cả, hiểu chưa?”
Đinh Đại Bằng cũng nóng nảy: “ Nói ít thôi, ông thèm vào quan tâm mấy người liên quan hay không, dù sao ông đây bỏ tiền cúng, các người phải để ông mở cửa hàng”
( Đại khái là bạn Bằng nông dân cứ nghĩ cúng mâm cơm thì đuổi được vía mấy anh quản lí đô thị ạ =))))))
“Bình tĩnh, bình tĩnh” “hoàng hậu bánh rán” vọt ra, quỳ gối ôm mâm cỗ cúng, khóc lóc: “ Anh quản lí, chúng tôi vợ chồng trẻ tích cóp mãi mới mở được cửa hàng, nhà tôi còn có mẹ già bảy mươi và ba đứa con nhỏ thơ dại, chúng tôi sống dựa cả vào cái quán này, các anh làm ơn làm phước tha cho chúng tôi đi”
Đây là lần đầu tiên tôi thấy “hoàng hậu bánh rán” khóc, tuy rằng trong lòng thừa biết là nước mắt cá sấu nhưng cũng bị những tiếng kêu ai oán làm cho xúc động.
Nhưng Đặng Thiệu dường như đã quá quen với cảnh thế này, cười với “hoàng hậu bánh rán”: “ Tôi đâu có nói không cho anh chị mở cửa hàng nữa, bây giờ cấp trên ra lệnh, chúng tôi cũng đành theo luật mà làm thôi. Hiện giờ anh chị chống đối như vậy, chúng tôi mà thuận theo thì về làm sao ăn nói với cấp trên. Đồ hôm nay tạm thời thu lại, mười ngày sau anh chị mang tiền phạt đến là có thể nhận lại”
Nói xong, mấy người đàn ông vạm vỡ bắt đầu bê đồ đi, lúc này mọi người vây xem càng lúc càng nhiều, “hoàng hậu bánh rán” túng quá làm liều, bất đắc dĩ tung đòn sát thủ.
Tôi chỉ kịp thấy “hoàng hậu bánh rán” xé cổ áo, bổ nhào vào người Đặng Thiệu, đồng thời vừa khóc vừa la hét: “ Quản lí lưu manh đùa giỡn dân lành, quản lí lưu manh đùa giỡn dân lành”
“Phụt” Tôi không nhịn nổi cười, tuy rằng cách này quá là vô nhân đạo nhưng nhìn thấy mặt Đặng Thiệu đen kịt, tôi lại thấy rất đã. Nói gì thì nói “hoàng hậu bánh rán” cũng được coi là một trong thất tiên nữ của thôn tôi. Quá tiện nghi cho hắn rồi.
“Cái đ*t mẹ mày, mày dám sàm sỡ vợ tao” Đinh Đặng Bằng mượn cơ hội vọt lên, cầm vỉ nướng trong tay hướng Đặng Thiệu định đánh. Vừa mới giơ tay lên tôi đã vội vã giữ chặt hắn: “ Anh, bình tĩnh, đừng có động tay động chân”
“Chị dâu mày bị thằng khốn đó sàm sỡ, mày bảo anh có thể để yên cho nó không?” Đinh Đại Bằng đẩy tôi ra, vọt lên. Đặng Thiệu lui lại vài bước, đồng nghiệp xung quanh đứng chắn trước mặt hắn. Cái này gọi là “rắn độc không thắng được rồng”, mặc dù người rất nhiều nhưng cũng khó mà chịu nổi Đinh Đại Bằng chửi rủa và “hoàng hậu bánh rán” khóc lóc om sòm.
“ Hoàng hậu bánh rán” đi ra chỗ đông người, áo đã mở bung hế lộ nguyên cái Bra trắng, miệng không ngừng la hét: “ Quản lí lưu manh đùa giỡn dân lành, mọi người mau đến xem đi”
Tiếng gào hấp dẫn trí tò mò của những quần chúng không rõ chuyện, thỉnh thoảng có vài người chỉ vào Đặng Thiệu mắng: “ Làm quản lí mà đi ức hϊếp dân chúng, sao chính phủ không nghiêm phạt cái loại này đi”
Tôi vốn đang thoải mái xem kịch hay lại thấy tình hình càng ngày càng căng thẳng, lời nói mọi người càng ngày càng quá đáng bèn muốn ra giải thích, ai ngờ lời tôi nói cũng chẳng ai thèm nghe. Đặng Thiệu lại đang bị Đinh Đại Bằng túm quần áo, nút áo trước ngực bị vặn bung hết ra, nhìn bộ dáng như thế đúng là có hơi giống lưu manh thật.
“Hôm nay ông phải liều mạng với mày” Đinh Đại Bằng chửi bậy, cầm ghế đập mạnh vào đầu Đặng Thiệu.
Đặng Thiệu đầu đầy máu ngã xuống.
Đinh Đại Bằng thấy Đặng Thiệu bị mình giận quá đánh gục, trong lòng hoảng sợ. Không biết ai gọi 110, một đám cảnh sát chạy tới, tất cả những ai tham gia vào vụ đánh nhau đều bị lôi đi, Đặng Thiệu thì được đưa lên xe cứu thương, trước khi xe chuẩn bị chạy đi, tôi quay lại nói với Tiểu Long: “ Em trai, em thay anh Bằng và chị dâu nhìn cửa hàng nhé, anh phải đi nhìn một cái đã”
Ra khỏi cửa, Đinh Đại Bằng và “hoàng hậu bánh rán” đã bị cảnh sát lôi đi, tôi chỉ kịp chạy theo xe cứu thương của Đặng Thiệu.
“Này này, anh là ai?” Hộ sĩ giữ tôi lại trước khoang xe, tôi nhìn lướt qua tình trạng của Đặng Thiệu, dưới tình thế cấp bách vội chỉ vào hắn nói: “ Tôi là cháu người này”
“À, người thân bệnh nhân, vậy lên đi”
Tôi vội vàng lên xe, không ngờ trong xe còn có hai người đồng nghiệp của Đặng Thiệu, họ nghi ngờ nhìn tôi chằm chằm: “ Sao tôi chưa nghe Đặng Thiệu nói có cháu trai bao giờ?”
Tôi ra vẻ trấn định nói: “Chờ chú ấy tỉnh các anh sẽ biết!”
Dọc đường đi không ai nói gì, cả xe chỉ nghe được tiếng thở dồn dập của Đặng Thiệu, tôi vô cùng sợ hãi, sợ rằng Đinh Đại Bằng xuống tay quá nặng, đánh chết Đặng Thiệu.
“Xin hỏi chú tôi sẽ không có việc gì chứ?”
Hộ sĩ kiểm tra nhiệt độ cơ thể, an ủi: “ Không sao, đừng lo lắng”
Tay chân tôi luống cuống như ngồi trên đống lửa.
Tới bệnh viện, Đặng Thiệu được đưa vào phòng cấp cứu, còn tôi lại không thể làm gì ngoài đi đi lại lại trên hành lang.
“Cháu của Đặng Thiệu à”
Tôi nghe có người gọi mình, quay lại nhìn.
“Chú của nhóc thân hình rắn chắc, không xảy ra chuyện gì đâu”
“Dạ” tôi chỉ có thể trả lời như thế.
Hai giờ trôi qua, Đặng Thiệu rốt cuộc cũng được đẩy ra, tôi thấy đầu hắn băng một lớp vải dày bịch, sắc mặt tái nhợt, cẩn thận hỏi: “Chú của cháu có làm sao không?”
Bác sĩ bỏ khẩu trang xuống, hít sâu: “ Không sao, giải phẫu rất thành công”
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Đô Thị
- Khi Hàng Rong Gặp Quản Lý Đô Thị
- Chương 8: Chăm sóc (Thượng)