Thời Thần nhìn Từ Lâm Thanh và Hồ Tuệ Tình lần lượt rời đi cũng không có phản ứng gì đặc biệt.
Cô rất tin tưởng Từ Lâm Thanh, biết sự tín nhiệm này là nền tảng tối thiểu nhất để hai người ở bên nhau.
Huống chi…
Thời Thần nhìn chị gái tóc dài đang đứng bên cạnh, cong mắt cười với cô ấy, vô cùng lanh lợi.
“Chị ơi, cảm ơn chị vừa rồi đã giúp em ạ.”
Chị gái tóc dài khẽ lắc đầu, vẫn lạnh lùng không chút biểu cảm như cũ: “Không có gì, chẳng qua chị không thích những người như vậy thôi.”
Thời Thần nhanh chóng giơ ngón tay cái tặng cho chị đẹp, sau đó chuyển tầm mắt: “Chị ơi, mấy ngày nay em gặp chị mấy lần rồi mà luôn thấy chị rất quen. Cũng coi là có duyên, em có thể làm quen với chị được không ạ?”
Vừa nói, Thời Thần vừa nhanh tay mở mã QR WeChat đưa tới trước mặt chị đẹp, thuận tiện nở nụ cười vô cùng tốt bụng ngoan ngoãn: “Em tên là Thời Thần.”
Chị gái tóc dài nhìn cô một cái, hơi mấp máy môi, mở điện thoại di động ra quét mã QR của cô, thêm bạn tốt: “Chào em. Kỷ Minh Nguyệt, Kỷ trong kỉ niệm, Minh Nguyệt trong ánh trăng sáng.”*
* Kỷ Minh Nguyệt (纪明月): Kỉ niệm (纪念), bạch nguyệt quang/ánh trăng sáng (明月光)Lời giới thiệu bản thân kết hợp với khóe môi khẽ cong quen thuộc khi Kỷ Minh Nguyệt nói, Thời Thần ngay lập tức nhớ lại điều gì đó.
Ngay cả nụ cười với Kỷ Minh Nguyệt cũng có phần thiện chí hơn, Kỷ Minh Nguyệt cũng nhìn Thời Thần thêm vài lần, trong lòng cảm thấy kỳ lạ.
Chỉ là nhìn một cái, trước đó Kỷ Minh Nguyệt nghe Thời Thần nói “rất quen” chỉ coi cô như đang khách sáo, bây giờ nhìn kỹ lại, Kỷ Minh Nguyệt cũng thấy Thời Thần quả thực có chút quen mắt.
Giữa cặp lông mày, mơ hồ giống như…
Kỷ Minh Nguyệt hơi ngừng lại, tim khẽ chùng xuống, không nghĩ nhiều nữa.
Chờ Từ Lâm Thanh quay trở lại, Thời Thần đã vẫy tay chào tạm biệt Kỷ Minh Nguyệt.
Nhìn thấy nụ cười thoải mái trên khuôn mặt của cô gái, Từ Lâm Thanh có chút tò mò: “Sao vậy? Trông vui thế?”
Khi Thời Thần quay lại nhìn thấy Từ Lâm Thanh, trong mắt sáng lên ngay lập tức, đi vài bước đã đến bên cạnh Từ Lâm Thanh, ôm lấy anh, thân mật: “Cuối cùng em cũng biết tại sao chị đẹp tóc dài đó lại quen thế rồi.”
Từ Lâm Thanh khẽ nhướn mày: “Sao?”
“Không nói anh biết!” Cô gái lắc đầu.
“À…” Từ Lâm Thanh nhìn vẻ mặt của cô gái, kết hợp với những chuyện trước đó thuận miệng đoán, “Chẳng lẽ có quan hệ với anh trai em?”
Thời Thần: “…..”
Cô thực sự bị sốc.
Lúc trước không có cách nào hỏi thẳng, nhưng bây giờ Thời Thần không có băn khoăn nhiều như vậy, cô nhìn Từ Lâm Thanh chằm chằm, giọng điệu chất vấn: “Nói thật đi, có phải anh là con giun trong bụng em không!”
Nếu không tại sao lần nào Từ Lâm Thanh cũng đoán đúng được?
Đoán trúng một hai lần cũng được thôi, mà xác suất đoán chính xác là 100% đấy!
Vốn chỉ thuận theo đùa giỡn thôi nhưng Từ Lâm Thanh lại nghiêm túc suy nghĩ, không đáp mà hỏi ngược lại: “Hồi bé em có uống thuốc diệt giun à?”
Thời Thần: “…..”
Đừng, đừng nói, nói thêm cmn nữa sẽ không phải là hình ảnh đẹp đẽ gì đâu.
Từ Lâm Thanh cười thành tiếng: “Được rồi không trêu em nữa, lúc đại học anh có học thêm văn bằng hai ngành Tâm lý học thôi.”
Trong nháy mắt đầu bạn học Thời Thần đầy dấu chấm hỏi.
Cô biết có khoa Máy tính Đại học Q tập hợp đủ các loại thần ——
Đó nhất định chính là tập thể Trạng nguyên và mấy người đầu danh sách khoa học tự nhiên của các tỉnh.
Nói khoa trương đó là địa ngục trần gian trong từng phút giây.
Nhưng Từ Lâm Thanh thì tốt rồi, không những có thể duy trì xếp hạng tổng thứ nhất, mà còn có tinh lực đi học thêm văn bằng hai?
Nhìn vẻ mặt mê muội của Thời Thần, Từ Lâm Thanh khó hiểu: “Ấy, anh chưa nói với em à?”
Đương nhiên! Chưa rồi!!
Bạn học Từ vô cùng không có lương tâm cáo trạng kẻ xấu trước: “Vậy có thể nói bạn gái anh không quan tâm đến anh rồi, aiz, rõ ràng rất nhiều người biết tin này của anh trên diễn đàn Đại học Q mà.”
Thời Thần cúi đầu.
Cô mệt quá, cô không muốn nói chuyện.
Nhưng mà…
Cô không khỏi ngẫm nghĩ một lúc, cảm thấy Từ Lâm Thanh nói cũng khá có đạo lý.
Thích Từ Lâm Thanh lâu như vậy nhưng dường như cô không biết nhiều về quá khứ của Từ Lâm Thanh.
Ngược lại thì Từ Lâm Thanh rõ mọi chuyện về cô trong lòng bàn tay, thậm chí thời điểm còn học ở Đại học B, mỗi lần gặp cô anh đều mang socola cho cô.
Hình như cô thực sự rất không xứng chức gì cả.
Nhìn một cái đã biết cô gái đang nghĩ gì, Từ Lâm Thanh nhẹ nhàng ôm lấy cô: “Được rồi, không sao đâu. Hạn ngạch để em đau lòng cho anh hôm nay đã dùng hết rồi, bạn gái anh đã muốn ăn trưa chưa?”
Thời Thần gật đầu, chỉ do dự một giây sau đó nhanh chóng kiễng chân lên đặt một nụ hôn lên má phải của Từ Lâm Thanh.
Từ Lâm Thanh ngẩn ra.
Làm thì làm, ngượng thì ngượng.
Thời Thần mở đầu rồi căn bản không không dám nhìn vào mắt Từ Lâm Thanh, chỉ giả bộ thúc giục anh: “Đi thôi đi thôi, em sắp đói ngất rồi!”
Bộ não của Từ Lâm Thanh nhanh chóng tính toán xác suất nếu bế Thời Thần lên xoay một vòng thì cô gái sẽ xấu hổ muốn chết là bao nhiêu, rồi chỉ có thể lắc đầu tiếc nuối.
Nhưng mà…
Sau khi trở về phòng khách sạn, ngược lại là có thể đòi hem chút phúc lợi.
*****
Sau khi trở về khách sạn, Thời Thần gọi điện thoại cho Tạ Vân Trì trước tiên.
Điện thoại được nhận sau ba hồi chuông, kèm theo lời Tạ Vân Trì thì thầm với thư ký: “Ừ, đặt cơm ở đây trước đi, cảm ơn.”
“Đã gần hai giờ rồi sao anh vẫn chưa ăn cơm hả anh?” Thời Thần buồn bực liếc thời gian, không nhịn được hỏi.
Trong điện thoại truyền tới tiếng bẻ đũa dùng một lần cùng giọng nói trầm thấp dễ nghe của Tạ Vân Trì: “Ừ, công việc có hơi bận. Gọi điện lúc này có chuyện gì à?”
Thời Thần hiếm khi sinh ra tâm trạng áy náy: “Anh, em xin lỗi nhiều, khiến anh ngày nào cũng bận rộn như vậy.”
Tạ Vân Trì cười khẽ một tiếng.
Thời Thần mân mê môi dưới, như thể rốt cuộc đã hạ quyết tâm: “Anh, chúng ta trao đổi đi.”
Lơ mơ trước cái “trao đổi” của Thời Thần, Tạ Vân Trì ăn một miếng cơm: “Cái gì?”
“Em hỏi một câu, anh trả lời hẳn hoi, sau đó em sẽ nói cho anh một bí mật. Nếu anh trả lời vừa ý em, em sẽ cho anh một thông tin miễn phí nữa, thế nào?”
Nghe có vẻ khá có lời, giống như mua một tặng một.
Tạ Vân Trì suy nghĩ một lúc rồi đồng ý, lại ăn thêm một miếng: “Nói đi, em muốn biết chuyện gì?”
“Kỷ Minh Nguyệt là ai ạ?”
Ngay sau khi được đồng ý, Thời Thần không chút do dự mà hỏi thẳng.
Đúng như cô nghĩ, trong điện thoại im lặng mất mấy giây.
Thời Thần không tiếp tục đặt câu hỏi, yên lặng chờ Tạ Vân Trì trả lời.
Một hồi lâu sau.
Cuối cùng Tạ Vân Trì cũng lên tiếng, trong giọng nói không có chút nào dấu hiệu, như thường ngày: “Mối tình đầu của anh.”
Quả nhiên là vậy!
Chẳng trách cô lại cảm thấy quen mắt, có thể cô đã nhìn thấy hình của Kỷ Minh Nguyệt ở đâu đó chỗ Tạ Vân Trì, nhưng trí nhớ không khắc sâu nên trước đó không nhớ nổi gì.
Bây giờ mọi thứ đều được sáng tỏ.
Với lại, cho dù Tạ Vân Trì không có vẻ gì là bất thường, Thời Thần cũng biết ——
Kỷ Minh Nguyệt chắc chắn là một sự tồn tại rất đặc biệt trong trái tim anh.
Cô chưa từng thấy ai nhắc tới chuyện này, Tạ Vân Trì mới có một khoảng tạm ngưng thật lâu như vậy.
Thở dài trong lòng: “Vậy em sẽ cho anh thêm một tin nữa.”
Tạ Vân Trì không lên tiếng.
“Em gặp được Kỷ Minh Nguyệt ở chỗ ngâm suối nước nóng.”
“Gì?”
Lần này Tạ Vân Trì không ngừng lại nữa, thậm chí Thời Thần còn nghe thấy tiếng anh đứng lên ngay lập tức.
Dường như nhận ra phản ứng của mình có chút thái quá, Tạ Vân Trì dừng lại: “Cô ấy…”
Trước khi Tạ Vân Trì kịp đặt câu hỏi, Thời Thần đã biết anh muốn hỏi điều gì: “Chị Minh Nguyệt rất xinh đẹp, trạng thái rất tốt, đi cùng một người bạn nữ, nói là bạn chị ấy sắp kết hôn nên mời chị ấy đi ngâm suối nước nóng trước khi kết hôn. Hết rồi, anh không cần hỏi gì nữa đâu, em cũng không biết.”
Lại im lặng một hồi.
“Vậy bí mật em nói là gì?” thời điểm Tạ Vân Trì mở miệng lần nữa, anh đã nhảy vọt qua chủ đề này.
“Dạ…”
Bí mật chôn chặt tận đáy lòng mấy năm nay, Thời Thần phát hiện mình thực sự có chút khó nói ra.
Nhưng rõ ràng là Tạ Vân Trì đã có hơi bồn chồn.
Thời Thần trầm mặc thở dài.
“Anh, em biết anh là anh cùng bố khác mẹ với em, có quan hệ máu mủ ruột rà.”
…..
Lúc cúp điện thoại, Từ Lâm Thanh bưng ly sữa bò đi tới, không yên lòng nhìn cô: “Thần Thần?”
Thời Thần ngước nhìn anh, cầm lấy sữa bò miệng nhỏ nếm thử.
Sữa bò ấm áp đi xuống dạ dày, không chỉ ấm lên rất nhiều mà còn có vẻ như xoa dịu đi những ưu phiền.
Thời Thần lắc đầu thở ra một hơi.
Cô cũng không biết trong lòng mình cảm thấy thế nào, dường như có nhiều cảm xúc lẫn lộn, có buồn bã, cũng có nhẹ nhõm.
“Anh có nhớ chuyện anh từng nói năm lớp 12 nhìn thấy em thất hồn lạc phách trên đường, sau đó còn chụp ảnh cho em không?” Thời Thần đặt ly sang một bên, nhào vào vòng tay anh hỏi.
“Ừm.”
“Đó là khi trong lúc vô tình em phát hiện ra chuyện anh trai em là con riêng của bố em.” Giọng cô có chút buồn rầu, “Trước kia em luôn nghĩ anh ấy không có quan hệ huyết thống với mình, chẳng qua là sau đó mẹ em mất nên anh ấy mới theo dì vào nhà em mà thôi.”
Nực cười hơn là trước đó cô còn tin chắc rằng trước khi mẹ mất, bố mẹ cô đằm thắm vô cùng.
“Thật ra em cũng rất ích kỷ.” Thời Thần ôm anh chặt hơn một chút, “Em biết anh ấy là anh ruột của em, nhưng lại trơ mắt nhìn anh ấy phải gọi bố em là chú nhiều năm như vậy, chỉ vì anh ấy muốn chăm sóc đến cảm xúc của em, không muốn em biết được sự thật.”
Từ Lâm Thanh sờ tóc của cô: “Không, nếu em thực sự ích kỷ thì sẽ không đồng ý cho anh em vào công ty, đúng không?”
Thời Thần mím môi không nói gì.
Hai người duy trì cái tư thế này rất lâu, Từ Lâm Thanh để mặc cô ôm lấy mình.
Một lúc lâu sau, Thời Thần mới lui lại nửa bước.
Từ Lâm Thanh cười khẽ: “Có muốn chơi với anh một trò không?”
Thời Thần ngơ ngác nhìn anh.
“Anh hỏi một câu rất rất đơn giản, nếu em trả lời sai thì phải hôn anh một cái.”
Thời Thần hỏi: “Nếu em trả lời đúng thì sao?”
Từ Lâm Thanh sờ sờ cằm: “Tuy rằng anh không nghĩ em sẽ trả lời chính xác, nhưng nếu như em nói đúng, anh sẽ đồng ý một yêu cầu của em.”
Thời Thần hứng thú: “Được, đề bài gì?”
“Em biết máy tính tính 10% + 10% là bao nhiêu không?” Từ Lâm Thanh nhướn mày, ném ra một câu hỏi đúng là rất rất đơn giản.
Thậm chí Thời Thần không cần suy nghĩ mà đã trả lời: “Tất nhiên là 20% rồi, à mà máy tính sẽ hiển thị 0.2, đúng không?”
Cô đắc ý nhìn Từ Lâm Thanh.
Từ Lâm Thanh nở nụ cười hài lòng, sau đó đưa má về phía Thời Thần: “Giỏi lắm, hôn đi.”
Thời Thần: “???”
Thấy cô gái không tin, Từ Lâm Thanh bĩu môi ra hiệu cho cô tự xem: “Nếu không em thử dùng máy tính trên điện thoại em xem thế nào?”
Nói thử thì thử, Thời Thần không chút do dự mở máy tính di động ra, nhập 10% + 10%.
…..
Cô giơ kết quả lên kinh ngạc nhìn Từ Lâm Thanh.
Bộ dạng Từ Lâm Thanh kiểu đúng như dự đoán. Thời Thần không dám tin, cô lại thử đi thử lại vài lần.
Nhưng dù có cố gắng thử thế nào đi chăng nữa, con số trên màn hình điện thoại vẫn không thay đổi ——
0,11.
Cái quần què gì thế…
Từ Lâm Thanh gật đầu, một lần nữa vươn má tới trước mặt Thời Thần: “Hôn đi.”
Cô hiểu nguyên tắc đã đánh cuộc thì phải chịu thua, mặc dù cô vẫn không biết tại sao nó lại hiển thị 0.11, nhưng cô vẫn chép miệng, sau đó định hôn nhanh một cái.
Chỉ là Thời Thần vừa kiễng chân lên hôn, còn chưa kịp rời đi thì Từ Lâm Thanh đã ôm cô vào lòng, hôn thật sâu vào đôi môi mềm mại của cô gái.
Tất cả những thanh phiền của cô gái tan chảy giữa môi và răng, còn có những lời mà Từ Lâm Thanh không nói ra ——
Cô gái của anh, đừng lo lắng, cũng đừng buồn.
Anh sẽ luôn, vĩnh viễn, ở bên em.
Tác giả có điều muốn nói:Hình như cài đặt chương trình của một số máy tính đã bị thay đổi, giá trị tính ra là 0.2, mình đã kiểm tra cả Apple và Vivo đều là 0,11.Mọi người có thể thử cùng mình nha ~