Tô Tinh Tân đúng là cực kì nổi tiếng.
Thời Thần ngồi ở vị trí SSSVIP khiến vô số người ghen tị đỏ cả mắt, nhìn cảnh vật xung quanh, lại hạ giọng nói nhỏ với Từ Lâm Thanh: “Bạn học Từ, cậu bỏ ra bao nhiêu tiền để mua được vị trí tốt như này thế?”
Cô quả thực không thiếu tiền, nhưng nghĩ lại, phải bỏ ra nhiều tiền như vậy để đi xem một buổi concert không hẳn là thần tượng của mình, hình như cũng có cái gì đau lòng đáng giá = =
Từ Lâm Thanh nhíu mày: “Cậu muốn thanh toán cho tôi à?”
Thời Thần: “…..”
Khéo léo vâng lời ngậm miệng lại.
Chưa cần ngồi ngắm bao lâu, Thời Thần đã có thể cảm nhận được bầu không khí trong khán đài càng lúc càng nóng hơn.
Cô cúi xuống nhìn thời gian.
19:29.
Đang định tiếp tục nói gì đó với Từ Lâm Thanh thì toàn bộ đèn bên trong sân vận động đột ngột tối sầm.
Giây tiếp theo, tiếng hét dồn dập dồn dập vang lên như thủy triều tràn tới chỗ Thời Thần, khiến tim cô cũng bỗng dưng đập nhanh hơn mấy phần.
Quay lại nhìn về phía sân khấu đã thấy một chùm đèn chiếu vào chính giữa sân khấu, tiếng la hét trong khán đài càng lúc càng lớn, xen lẫn trong đó là vô số tiếng reo hò “Tinh Tân! Em yêu anh!”
Sức hút của thần tượng đúng là vô cùng lớn.
Thời Thần cũng chăm chú nhìn lên sân khấu.
Bậc thang giữa trung tâm sân khấu chậm rãi dâng lên rồi hạ xuống, ánh đèn chiếu xuống cũng dần dần hiện ra rõ ràng hình người ——
Tô Tinh Tân mặc một chiếc áo khoác da màu đen, bên trong là một cái màu trắng tinh, vừa cao vừa gầy, khuôn mặt vô cùng đẹp đẽ.
Thanh âm dễ nghe vang lên từ chiếc micro gắn trên vành tai*, mang theo sự tự tin và khoe khoang mà chỉ những người còn trẻ đã nổi tiếng mới có: “Mình là Tô Tinh Tân.”
* Mic mà idol thường dùng trên sân khấu, thường là dạng mic gắn liền với tai nghe.—— Thời Thần cảm thấy cô gái ngồi bên phải mình phấn khích đến mức sắp bất tỉnh rồi.
Không thể không nói, vị trí mà Thời Thần đang ngồi có góc nhìn thực sự rất tốt, thậm chí cô còn cảm thấy thời điểm Tô Tinh Tân bước đến rìa sân khấu dường như cách cô rất rất gần.
Hơn nữa có thể nhìn ra Tô Tinh Tân thực sự yêu sân khấu vô cùng, cả người cậu ấy trên sân khấu đều rất khác so với bình thường, rất có năng lực…
Lôi kéo mọi người.
Đến Thời Thần cũng thấy mình được khơi dậy cảm xúc, không nhịn được hát theo Tô Tinh Tân, càng ngày càng hưng phấn.
Đây là lần đầu tiên cô được trực tiếp thể nghiệm concert, mà Thời Thần cảm thấy trải nghiệm này hết sức tốt đẹp, bởi vì bầu không khí ở trên khán đài thật sự là quá quá tuyệt vời.
Lúc nghe các bài hát thực sự là một trải nghiệm nghe nhìn hoàn toàn khác so với bình thường, đến nỗi Thời Thần còn bắt đầu tính toán sau này cũng có thể đi xem các concert của người khác.
Hai giờ trôi qua rất nhanh, Tô Tinh Tân hát liên tiếp 5 bài xong rồi đứng giữa sân khấu thở hổn hển, điều chỉnh micro và cúi đầu chào khán giả trước tiên: “Tiếp theo là [ Khoảnh khắc này của chúng ta ], mọi người đã sẵn sàng chưa?!”
Fan dưới sân khấu ra sức hét to: “Đã sẵn sàng!”
Tô Tinh Tân cười cười, hô hấp đã đều đặn hơn: “Vẫn như thường lệ, khi mình hát bài này, màn hình lớn sẽ ngẫu nhiên bắt các cậu ở dưới sân khấu, lúc mọi người nhìn thấy mặt mình xuất hiện trên màn hình lớn, hãy thổ lộ lòng mình với người bên cạnh nhé, được không?”
“Được!” Bầu không khí dưới khán đài trong nháy mắt đã đạt đến giới hạn.
Chính là nó!
Hai mắt Thời Thần hơi sáng lên, sau đó lén lút liếc Từ Lâm Thanh bên cạnh, lại nhanh chóng quay mặt đi chỗ khác, giả bộ như mình chẳng làm gì cả.
“Còn nữa,,” Tô Tinh Tân làm động tác “suỵt”, nở nụ cười thần bí, “Quên nói với mọi người, hôm nay sẽ có một quả trứng Phục sinh đặc biệt kéo dài 5 phút, quả trứng Phục sinh đến từ một người bạn tốt ngoài vòng của mình, cũng xin mọi người hãy đón chờ nó.”
Nói xong, Tô Tinh Tân không đợi fan khán đài phản ứng mà búng tay về phía hậu trường, khúc dạo đầu của bài hát mà concert nào cũng sẽ phát là [ Khoảnh khắc này của chúng ta ] vang lên.
Bài hát này được Tô Tinh Tân viết khi mới ra mắt, đây cũng được coi là một trong những bài hát thành danh của cậu ấy, có độ phổ biến rất cao.
Thời Thần hít một hơi thật sâu, rồi sau đó nhìn vào màn hình lớn.
Máy quay đã bắt đầu quay cảnh các fan dưới sân khấu, tất cả các fan ở khán đài vừa giơ cao gậy phát sáng, vừa hát hết mình cùng Tô Tinh Tân.
Khi họ đột nhiên nhìn thấy khuôn mặt của mình trên màn hình lớn, biểu cảm của fan sẽ rất ngạc nhiên, sau khi phản ứng lại sẽ cùng bạn bè bên cạnh hoặc người yêu của mình hướng lên màn hình lớn để nói rõ lòng mình, càng thêm thu hút được âm thanh tung hô của những người khác trong khán đài.
Có một fan nam tương đối hướng ngoại khi thấy ống kính lia đến mình còn quay qua ôm bạn gái bên cạnh mình hôn xuống.
Thời Thần không khỏi kích động mà ồn ào hơn.
Đang đắm chìm trong một loại nhiệt huyết không biết tên chẳng thoát ra được, Thời Thần nghe thấy Từ Lâm Thanh thấp giọng nói với cô: “Thời Thần, tôi đi vệ sinh một lát.”
Trong lòng Thời Thần nháy mắt cuống cuồng lên, nhanh chóng kéo áo khoác của Từ Lâm Thanh: “Cậu không được đi!”
Nếu Từ Lâm Thanh vào nhà vệ sinh thì cô, cô biết tỏ tình với ai chứ?
Từ Lâm Thanh nhướn mày nhìn ống tay áo đang được Thời Thần nắm chặt lấy.
“Tôi… có hơi gấp.”
Thời Thần: “…..”
Thấy Từ Lâm Thanh có vẻ như không nói dối, Thời Thần do dự, nhưng vẫn buông tay áo của Từ Lâm Thanh ra.
Cô còn cố đấu tranh lần cuối: “Thật sự không đợi được sao?”
Từ Lâm Thanh hơi cúi xuống, nhìn thẳng vào mắt Thời Thần, sau đó có phần thâm ý gật đầu đáp: “Ừ, không chờ được.”
“Vậy cậu, đi rồi về mau nhớ.” Thời Thần liếc cặp đôi đang ôm nhau trên màn hình, vẫn không nhịn được dặn dò Từ Lâm Thanh.
Từ Lâm Thanh đáp lại rồi đứng dậy đi ra ngoài.
Thời Thần nhìn bóng lưng của Từ Lâm Thanh không khỏi cảm thấy mất mát một hồi, sau đó tự an ủi mình, không sao, chưa chắc ống kính có thể chụp được mình mà, đúng không?
Sẽ có nhiều cơ hội hơn trong tương lai mà?
Cho đến khi bóng dáng của Từ Lâm Thanh khuất dần trong góc, Thời Thần mới định thần lại, nhìn vào màn hình lớn lần nữa.
Hai cô bé trên màn hình cùng thổ lộ lòng mình; một cặp đôi ôm hôn nhau say đắm; ừm, cô gái độc thân này có hơi đáng thương, biểu cảm trông cũng…
Địu!
Đây không phải là cô à!
Từ Lâm Thanh vừa mới đi được mấy chục giây thì bị camera bắt được rồi?!
Gương mặt của Thời Thần mờ mịt, mọi người dường như đã chú ý tới biểu cảm lơ ngơ lại đáng thương của cô gái, không khỏi cười ầm lên, bắt đầu tìm xem cô gái này đang ở đâu.
Ngay cả Tô Tinh Tân đang hát trên sân khấu cũng không nhịn được cười, sau khi nhìn rõ gương mặt của Thời Thần lại có chút ngạc nhiên.
Sau khi Thời Thần phản ứng lại, chỉ có thể một mình lẻ loi giơ hai tay lên trên đầu, cố chấp bày tỏ lòng mình.
Càng quật cường hơn nói trước ống kính: “Từ Lâm Thanh, tớ thích cậu!”
Dù mọi người không biết cô gái đó tên gì, nhưng có thể thấy khẩu hình miệng là lời tỏ tình thì tất cả đều phấn khích reo hò.
Ống kính dời đi tiếp tục bắt một cặp đôi tiếp theo.
Cô gái bên cạnh Thời Thần có chút đồng tình với cô, chờ máy quay dời đi mới tiến lại gần: “Cái cậu…”
Cô gái nhìn chỗ ngồi của Từ Lâm Thanh, có hơi không rõ nên chọn cách nói an toàn nhất: “Rất đẹp trai kia, bạn trai cậu đâu?”
“Đi vệ sinh rồi.” Thời Thần tủi thân.
Cô gái bỗng thấy thông cảm, thậm chí còn vỗ vai Thời Thần: “Không sao không sao, đừng buồn nữa. Cậu ấy là Từ Lâm Thanh mà cô nói đúng không? Hai cậu rất xứng đôi, thật đó!”
Thời Thần bĩu môi rồi lại cười với cô gái: “Cảm ơn cậu đã an ủi.”
Cô gái hình như cũng biết an ủi lúc này không tốt lắm, nhìn vẻ mặt tươi cười miễn cưỡng của Thời Thần, lại vỗ vai cô một cái rồi ngồi thẳng người dậy.
Khi ngồi lại, cô gái không khỏi cảm khái trong lòng ——
Nữ sinh này thật là xinh xắn, cô gái xinh đẹp như vậy mà cũng có thể rơi vào tình cảnh khốn cùng thế, thật đúng là khiến cho người ta…
Không biết phải nói gì = =
Bài hát cuối cùng cũng kết thúc, Thời Thần không còn sôi nổi hào hứng như trước, chỉ còn lại sự mất mát và buồn bã vô tận.
Một cơ hội bày tỏ tốt biết bao, thế là bị lãng phí mất rồi.
Từ Lâm Thanh thông minh như thế, có phải anh đã nhìn thấu ý định tỏ tình của mình rồi không, nên lúc đó mới lựa chọn bất thình lình nói muốn đi vệ sinh.
Có phải anh sợ mình tỏ tình không?
Hay là không muốn trực tiếp từ chối mình?
…..
Tất cả các loại suy nghĩ hiện lên không ngừng trong tâm trí của Thời Thần, cô không nhịn được thở dài thật sâu.
Sao lại có người thảm như cô chứ, vừa thích một người thì đã thất tình rồi?
Tô Tinh Tân trên sân khấu đã hát xong ca khúc [ Khoảnh khắc này của chúng ta ], lại lần nữa mở miệng nói: “Buổi concert hôm nay thật sự rất đã, mình vẫn còn một bài hát cuối cùng hát cho các bạn nghe, đây cũng là bài hát mới trong album tiếp theo chưa được phát hành của mình.”
Các fan dưới khán đài đã bắt đầu tận lực hò hét, chỉ có Thời Thần vẫn cúi đầu, mặt ủ mày chau như cũ.
“Nhưng trước khi hát bài cuối cùng cho mọi người, mình xin phép được xuống sân khấu thay quần áo và chỉnh trang lại một chút, tranh thủ ở trạng thái tốt nhất, lần đầu tiên hát công khai bài hát mới của tôi.” Tô Tinh Tân chờ mọi người hét đủ mới mỉm cười, “Được rồi, năm phút này sẽ để cho người bạn tốt của mình nhé, hy vọng mọi người sẽ thích quả trứng Phục sinh nhỏ này.”
Trong tiếng hò reo của người hâm mộ, Tô Tinh Tân từng chút từng chút một biến mất khỏi sân khấu.
Khán đài ồn ào lại hoàn toàn tối sầm lần nữa, trên sân khấu cũng không có ánh sáng, chỉ có gậy phát sáng trên tay fan phía dưới sân khấu vẫn còn sáng.
Người hâm mộ đều đang tò mò cái gọi là “trứng Phục sinh” mà hôm nay Tô Tinh Tân nói là gì, “người bạn tốt ngoài vòng” là ai, mỗi một người đều không nhịn được xì xào bàn tán thảo luận liên hồi.
Cho đến khi ——
Trong bóng tối, một giọng nói hoàn toàn khác với Tô Tinh Tân, âm thanh lạnh trong như một dòng suối chảy qua, xuyên qua microphone vang lên trong sân vận động.
Giọng nam cực kỳ hay truyền vào trong tai mọi người, liên đới tới trong lòng mọi người đều có chút gợn sóng.
“Xin chào mọi người, tôi là Từ Lâm Thanh, bạn tốt của Tinh Tân, rất vui khi Tinh Tân có thể cho tôi cơ hội này, để tôi có thể hát một bài trước mặt cô gái mà tôi đã thích nhiều năm.”
Một chuỗi tiếng đàn guitar tuôn ra, trừ tiếng guitar tuyệt vời thì không còn gì khác.
“Muốn cho em xem nhật ký của tôi,Muốn em ôm lấy quá khứ của tôi,Muốn được em thấu hiểu, ngàn vạn điều tôi không đếm được.…..”Khoảnh khắc giọng nam du dương khó nén được sự dịu dàng chậm rãi vang lên, ánh đèn trên sân khấu cuối cùng cũng bật sáng.
Chỉ một ngọn đèn tụ chiếu vào chàng trai trên sân khấu.
Anh mặc một chiếc áo len màu xám tro nhạt, đứng thẳng tắp ở nơi đó nhận lấy cái ngước nhìn của hàng ngàn người, nhưng chỉ nhìn cô gái của mình.
Khoảnh khắc khuôn mặt của Từ Lâm Thanh xuất hiện trên màn hình lớn, tất cả fan đều không nhịn được hét lên.
Đẹp trai quá, thực sự rất đẹp mắt, đặc biệt là dung mạo nổi bật ngập tràn tình yêu khó tả.
Sau khi các fan thét chói tai xong đều đồng loạt im lặng, sợ làm phiền đến người đàn ông xuất sắc đang hát trên sân khấu.
Thời Thần kinh ngạc nhìn Từ Lâm Thanh trên giữa sân khấu, trong đầu chỉ toàn là câu nói “cô gái mà tôi đã thích nhiều năm” vừa rồi của Từ Lâm Thanh.
Cô cách sân khấu rất gần, gần đến nỗi dường như có thể nhìn thấy ánh mắt chuyên chú của Từ Lâm Thanh.
Trong đôi mắt ấy, tất cả đều là cô.
Hiệu ứng âm thanh ở trong sân thực sự rất tốt, khi Thời Thần nhìn lên, từ tiếng thì thầm của người khác, thỉnh thoảng có tiếng la hét, âm hưởng hay không âm hưởng gì đó, toàn bộ cô đều không nghe được.
Cô chỉ có thể nghe thấy chàng trai thanh tú lại dịu dàng đó, dùng âm thanh cô yêu thích nhất, vô cùng lưu luyến hát cho cô nghe ——
“Hạnh phúc đau khổ vì em,Làm việc nghĩa không chùn bước cũng vì em,Được, hết thảy mọi thứ của tôi đều liên quan đến em.”Thời Thần nhìn chằm chằm vào khán đài không chớp mắt.
Từ Lâm Thanh trên sân khấu cũng nhìn cô không chớp mắt.
Một lúc lâu sau, Thời Thần cuối cùng cũng hiểu được những vì sao trong mắt Từ Lâm Thanh là như thế nào.
Là, thích.
Không nhầm lẫn được, thích.
Từ Lâm Thanh từ từ giơ tay lên, một đoạn nhạc tuyệt đẹp tuôn ra từ dây đàn, cùng anh hát câu cuối cùng bài hát này.
“Tôi muốn được em yêu ngàn vạn lầm, không đếm xuể.”
Tác giả có điều muốn nói:—————————Ngọt hôk?Bài hát này là [ Một biên ] của Mạnh Phàm Minh, mọi người vào nghe thử nhé, bù lại giọng hát của bạn học Từ 23333Chúc mừng Lâm Thanh đã bày tỏ, bình luận hôm nay cũng được lì xì! Hẹn mai gặp