Chương 26

Thời Thần gần đây nhận ra một sự thật đau lòng là mình không nói lại được Diêu Tử Ninh.

Cô nghẹn họng, quay đầu đi không nhìn Diêu Tử Ninh nữa, ngậm miệng không nói lời nào.

Diêu Tử Ninh tặc tặc mấy tiếng: “Thôi được rồi, em gái nhỏ nhà chị nói cái gì thì là cái đó. Không đâu bé đàn em, chắc chắn em có thể đi trượt băng trước khi nghỉ đông thôi.”

Đinh Nhất vừa trở về từ văn phòng của Khổng Nhẫn, ôm một chồng tài liệu đi vào phòng thí nghiệm để lên trên bàn Thời Thần, đặt tay lên vách ngăn phía trước nói chuyện với Thời Thần: “Bé đàn em, Sir Khổng bảo em hỗ trợ sửa sang mấy tài liệu giai đoạn giữa này, em có thời gian không? Có cần anh giúp một tay không?”

Thời Thần vội vàng lắc đầu: “Không cần đâu ạ, đàn anh cũng sắp năm cuối rồi, bận như thế, em tự làm được mà.”

Đinh Nhất thở dài: “Sir Khổng bóc lột em hơi ngặt quá, lát nữa các anh chị mời em đi ăn. Cố lên nha, dự án đã đến kiểm tra giai đoạn giữa rồi, sau thời kì giữa sẽ thoải mái hơn rất nhiều.”

Thời Thần gật đầu đáp lại.

Diêu Tử Ninh “Ồ” một tiếng: “Đúng rồi, Trình Dục bảo em hỏi mọi người đêm giao thừa có hoạt động gì không?”

Đinh Nhất và Thời Thần đều nhìn cô nàng.

“Kiểm tra giai đoạn giữa xong vừa ngay trước Tết, cùng đi chơi đêm giao thừa xem như là liên hoan?”

“Chơi cái gì ạ?” Thời Thần tò mò.

Diêu Tử Ninh bẻ ngón tay: “Có thể sẽ ra ngoài ăn tối trước, sau đó chơi board game hai tiếng, nửa đêm thì chơi trốn thoát khỏi mật thất nhỉ? Mọi người đồng ý thì hai ngày nữa em sẽ đặt trước, nếu không đến lúc đó chắc sẽ đông người lắm.”

“Ầy,” Đinh Nhất suy nghĩ một chút, sau đó gật đầu đáp lại, “Anh nghĩ là khá ổn rồi, mọi người gần đây mệt mỏi quá, đi thả lỏng cũng tốt. Em gái nhỏ có bận gì không?”

Thời Thần thành thật lắc đầu.

Diêu Tử Ninh giải quyết dứt khoát: “Được, cứ quyết định như thế đi!”

Thấy Thời Thần đã bắt đầu động thủ sắp xếp đống tài liệu, Diêu Tử Ninh một bên thì kêu gọi mọi người tham gia hoạt động tập thể đêm giao thừa trong WeChat sư môn, một bên lặng lẽ meo meo gửi tin nhắn WeChat cho Từ Lâm Thanh

[ Tử Tử Tử Ninh: Hậu bối ~ ]

…Bên kia không trả lời.

Diêu Tử Ninh nỗ lực bền bỉ.

[ Tử Tử Tử Ninh: Hậu bối thân yêu của chị không có ở đây sao ~ tìm em có chuyện ~ ]

…Vẫn không có hồi âm.

Diêu Tử Ninh nghiến răng, dứt khoát sử dụng con át chủ bài.

[ Tử Tử Tử Ninh: Có liên quan đến em gái nhỏ thân yêu nhất của chị đó! ]

Rất tốt, Từ Lâm Thanh ngay lập tức đã trả lời.

[ HsuLQ: Mời tiền bối nói. ]

Diêu Tử Ninh thở dài tặc tặc vài lần, đã như này rồi mà Thời Thần còn nói với cô bọn họ không có quan hệ gì cả?

Nghĩ cô là đứa ngốc à.

[ Tử Tử Tử Ninh: Sư môn bọn chị quyết định cùng đi chơi với nhau đêm giao thừa, hiện tại kế hoạch sơ bộ là ăn tối + board game + trốn thoát khỏi mật thất, em gái nhỏ yêu quý của chị cũng sẽ đi, hậu bối có muốn tham gia không? ]

Lần phản hồi này cũng rất nhanh.

[ HsuLQ: Có ạ, cảm ơn tiền bối đã mời, hôm khác sẽ mời tiền bối uống nước. ]

Mẹ nó, đứa nào nói EQ nhân vật cấp nam thần này thấp đấy?

Rõ ràng EQ chỉ thấp với những người không muốn đối phó mà thôi.

Diêu Tử Ninh thán phục.

*****

Năm nay thời tiết lạnh đến tương đối sớm, Thời Thần càng ngày càng không chịu đựng được thời tiết lạnh giá ở Đế Đô, như ngày thường đến phòng thí nghiệm rồi lướt BBS đã thấy mười bài đăng hot nhất đứng đầu ——

[ Hồ Vị Danh kết băng! Hơn nữa mị thấy đã có nhân viên công tác ở quanh sân băng! Cảm giác như có thể trượt băng ngay lập tức! ]

Trước mắt Thời Thần sáng lên.

Cô nhanh chóng bấm vào bài đăng xem qua, chủ lầu còn đính kèm ảnh.

Phóng to nhìn đúng là một phần của sân trượt băng đã được bao bọc, và phần bao quanh cũng bị đóng băng.

Cô mím môi không nhịn được cười tít mắt.

Diêu Tử Ninh thấy biểu cảm của Thời Thần, nghiêng người qua xem cũng cười theo, “Có khi cuối tuần này có thể đi trượt băng được rồi.”

Thời Thần chớp chớp mắt: “Thật ạ?”

Cô chưa từng nhìn thấy mặt hồ nước đóng băng bao giờ.

Mà sự thật đúng như Diêu Tử Ninh phỏng đoán, thứ 6 Đại học B đã tạo một tài khoản công khai thông báo về việc mở cửa sân băng vào thứ Bảy, đồng thời đặc biệt nhắc nhở mọi người phải chú ý đến vấn đề an toàn, xung quanh cũng sẽ có nhân viên công tác trông chừng, chú ý đến hướng đi của mọi người bất cứ lúc nào.

Động Cây Đại học B cũng rất náo nhiệt vì sự chuyển tiếp của tài khoản công khai này, nhưng lý do khiến cho Động Cây sôi nổi chủ yếu là ——

[ Nhanh, chủ Động đã đặt cược ở đây rồi, cả nhà cùng đoán xem năm nay “người may mắn” được rơi xuống là Viện nào nào? ]

Thời Thần cười cười, quay lại gửi tin WeChat cho Từ Lâm Thanh.

[ Đừng gọi thời gian hãy gọi Thời Thần: Bạn học Từ, sư môn chúng tớ quyết định đi trượt băng vào sáng Chủ nhật! Hẹn gặp ở phòng thí nghiệm ~ ]

Vui vẻ quyết định thời gian, Thời Thần bắt đầu tìm kiếm những việc cần chú ý khi trượt băng.

Phòng thí nghiệm ngày Chủ nhật vô cùng sôi động vì đã thống nhất đi trượt băng.

Trình Dục bước tới giúp Thời Thần chỉnh sửa mũ của áo phao lông vũ, không nhịn được cười nói: “Bé đàn em, em biết trượt băng không? Không sợ bị ngã à? Cả người mặc đồ hiệu mắc tiền như này đi trượt băng, chị đây cũng đau lòng thay cái áo phao lông vũ của em đấy.”

“…..” Thời Thần không nói nên lời, “Hình như không trượt được ạ. Nhưng đây đã là chiếc áo phao lông vũ rẻ nhất trong tủ quần áo của em rồi, không còn cách nào cả.”

Lần này đến lượt Trình Dục và Diêu Tử Ninh cùng nhau cứng họng.

Diêu Tử Ninh thắc mắc: “Em gái nhỏ, chị tò mò từ lâu rồi, rốt cuộc gia cảnh nhà em như nào thế? Trong nhà có mỏ à?”

“Không ạ.” Thời Thần thành thật.

Diêu Tử Ninh xua tay: “Chị chỉ nói…”

Trước khi thốt ra từ “đùa thôi” đã nghe thấy Thời Thần tiếp tục chân thành trả lời: “Nhưng hình như cũng gần giống vậy ạ.”

Diêu Tử Ninh: “…..”

Cô đột nhiên vô cùng không muốn nói chuyện với em gái nhỏ nhà mình nữa:).

Đang trò chuyện thì nghe thấy tiếng gõ cửa phòng thí nghiệm.

Ba tiếng gõ cửa không nhanh không chậm có chừng mực cho thấy người tới có tu dưỡng cực tốt.

Đinh Nhất cao giọng: “Mời vào!”

Tay nắm cửa chuyển động, cánh cửa được đẩy ra từng chút một.

Một bóng người từ từ hiện ra.

Mọi người trong phòng thí nghiệm đều nhìn chằm chằm vào cánh cửa, cho đến khi nhìn thấy rõ ai tới, trong lòng không khỏi hít vào một hơi.

Diêu Tử Ninh một bên không ngừng choáng ngợp, bên còn lại mắng chửi bản thân ——

Ít nhiều gì thì cũng đã thấy Từ Lâm Thanh gần mười lần, sao lần nào nhìn Từ Lâm Thanh vẫn bị đứng hình như thế?

Thời Thần không khỏi mím môi quan sát Từ Lâm Thanh một phen.

Có lẽ Từ Lâm Thanh đi xe đạp tới đây, đầu tóc đen bóng hơi rối bù tùy ý vì gió thổi, càng tôn lên khuôn mặt sáng sủa lạnh lùng.

Hôm nay anh mặc một chiếc áo len thuần màu xám tro, bên trong phối với áo sơ mi trắng để lộ cổ áo. Từ Lâm Thanh không mặc áo khoác dáng dài như bao chàng trai chỉ quan tâm đến phong độ khác, anh mặc một chiếc áo phao lông vũ dài màu đen theo mùa, không có khóa kéo, vóc dáng cao lớn phối chiếc áo phao lông vũ dày dặn có thể sẽ trông rất cồng kềnh nếu mặc trên người người khác.

…Một chiếc áo phao lông vũ kiểu dáng bình thường, nhưng không biết là do dáng vẻ hay khí chất của Từ Lâm Thanh mà trông anh thật đẹp mắt.

Rõ ràng quần áo không mỏng chút nào nhưng Từ Lâm Thanh lại không hề bị phình ra, vẫn thanh tú tao nhã trước sau như một, nhìn thế nào mà lại thấy cảnh đẹp ý vui.

Như đoán được sẽ có một đống ánh mắt chào đón mình, Từ Lâm Thanh điềm nhiên gật đầu với mọi người, bước vào căn phòng ấm áp, gạt sự lạnh lùng sang một bên: “Xin lỗi, để mọi người đợi lâu rồi ạ.”

Giọng nam du dương giống nước chảy qua đá như sấm dậy đất bằng, bỗng nhiên phá vỡ hết thảy tĩnh lặng.

Quý Hữu vội vàng trả lời: “Không sao không sao, bọn anh cũng vừa mới đến không lâu. Sân băng mười giờ mới mở cơ, bây giờ chúng ta qua đó cũng vừa lúc.”

Từ Lâm Thanh lễ nghĩa chu toàn cảm ơn Quý Hữu, trở tay đóng cửa lại, ánh mắt cuối cùng cũng rơi trên người cô gái.

Hôm nay cô mặc chiếc áo phao lông vũ màu hồng, trên mũ còn có một vòng lông bao màu trắng, trên đầu lại đội một chiếc mũ len khác, mái tóc dài rẽ sang hai bên.

Rất đẹp.

Khóe mắt Từ Lâm Thanh chợt mang cười.

Đinh Nhất đếm số người: “Nếu tất cả đều đến đủ rồi thì chúng ta đi nhớ?”

Mọi người đều đáp lại, cùng cười cười nói nói đi ra ngoài.

Thời Thần đi theo Diêu Tử Ninh và Trình Dục ra cửa, thấy Từ Lâm Thanh đang đợi ở cửa, Thời Thần bỗng dưng sinh ra một loại cảm giác xấu hổ lạ lùng, nhấp môi rồi mới chào hỏi anh: ‘Chào buổi sáng bạn học Từ.”

Từ Lâm Thanh cười với cô, nhẹ gật đầu.

Thời Thần hơi dừng lại rồi tiếp tục nói: “Quần áo cậu mặc hôm nay khá là…”

Rõ ràng trước đây còn thoải mái khen ngợi Từ Lâm Thanh, nhưng lần này khen anh, trong lòng Thời Thần không nhịn được xoay một vòng, thậm chí đón ánh mắt thẳng tắp của Từ Lâm Thanh còn có chút ngượng ngùng mở miệng: “…Đẹp.”

Từ Lâm Thanh bật cười.

Thời Thần mở to mắt.

Alo bạn học Từ ơi, cậu có biết cậu trông như thế nào không?

Không được cười!

Từ Lâm Thanh có qua có lại: “Ừ, cậu mặc cũng rất xinh.”

Trong lòng Thời Thần càng thêm e thẹn hơn, nhưng cũng không thể kìm chế được vui sướиɠ khi được khen ngợi, nhất thời không biết nên nói gì liền nhanh chóng đuổi theo Diêu Tử Ninh trước mặt.

Từ Lâm Thanh lắc đầu cười, chân dài bước về phía trước.

Hồ Vị Danh rất gần tòa nhà Viễn thám, đoàn người vừa đi vừa trò chuyện sôi nổi, không bao lâu đã đến bên cạnh hồ Vị Danh.

Sân trượt băng mới mở ngày hôm qua, hôm nay rất đông người.

Quý Hữu vô cùng thành thạo đi thuê giày trượt, phân phát cho mọi người, lúc đưa cho Thời Thần còn đặc biệt săn sóc: “Bé đàn em, nếu em không biết trượt thì cứ đỡ tay vịn bên cạnh tập chút nhé.”

Thời Thần ngoan ngoãn gật đầu, nhận lấy thay vào.

Trước đó vô cùng mong đợi được trượt băng, giờ đã đến lúc có thể trượt nhưng Thời Thần lại do dự.

Dường như Từ Lâm Thanh nhìn ra được Thời Thần đang do dự: “Chẳng lẽ bạn học Thời Thần sợ?”

Thời Thần: “…..”

Cô bĩu môi: “Cậu biết trượt không mà còn cười tôi? Cậu cũng là người miền Nam đấy.”

Ngược lại là Từ Lâm Thanh thong dong gật đầu, không để mắt đến bao ánh mắt nhìn chằm chằm hoặc lộ liễu hoặc vụиɠ ŧяộʍ xung quanh: “Đương nhiên biết.”

Thời Thần nghẹn lời.

Tức rồi đó nha.

Từ Lâm Thanh vui vẻ cười nói: “Cậu trượt cẩn thận chút. Yên tâm đi, đã cùng nhau làm việc lâu như vậy rồi, nếu cậu có ngã thì tôi sẽ không bỏ mặc trơ mắt nhìn đâu.”

Thời Thần hài lòng gật đầu: “Xem như cậu thức thời.”

Từ Lâm Thanh vẫn ung dung thong thả như cũ: “Tôi sẽ nhắm mắt lại.”

“…..”

Thời Thần cảm thấy mỗi ngày mình đều bị chọc giận sắp tăng xông.

Đang nghe tiếng cười êm tai của Từ Lâm Thanh, Thời Thần đột nhiên nghe thấy một giọng nữ không hề có lòng mang theo ý “ngạc nhiên mừng rỡ” gọi cô —

“Thời Thần? Cậu cũng tới đây trượt băng à? Thật là trùng hợp quá đi!”

Tâm trạng thoải mái vui vẻ của Thời Thần nhất thời trầm xuống, miễn cưỡng nhìn về nguồn phát ra âm thanh.

Là Nhiễm Đinh đang xách giày trượt, sau lưng Nhiễm Đinh là một người mảnh khảnh kiêu ngạo cũng mặc chiếc áo phao lông vũ màu đen…

Trình Sơ.

Thời Thần nghĩ.

Tại sao luôn có mấy người cứ như âm hồn không tan vậy?

Tác giả có điều muốn nói:

Trời đã tối, xin mời hãy nhắm mắt.

Tình tiết kịch xin phép được tiến hành.

Trời sáng, đêm qua có một người đã rơi xuống hồ, đó là —?

Cảm ơn phiếu của thổ hào bá vương!

Thổ hào tốn kém rồi!

Cảm ơn bé yêu đã tưới dịch dinh dưỡng ~

Mọi người tưới khổ cực rồi!

Hôm nay vẫn có 20 lì xì như thường lệ, ngày mai gặp ~