Thực ra, cô chưa bao giờ quên anh. Tưởng rằng cô đã quên anh vào cái đêm mất ngủ đó. Nhưng khi gặp lại, họ mới phát hiện ra cái gọi là lãng quên chỉ là ảo giác mà thôi! Cô cố gắng hết sức để quên anh, nhưng cuối cùng cô phát hiện rằng cô không thể, không có khả năng.
“Này, Tử Dương, chúng ta đi ăn đi! Tôi sắp chết đói rồi!” Lý Hàng đắc ý ngồi trên bàn.
“Đồ heo! Mấy giờ rồi! Tôi phải đi tìm người , có việc!” Tử Dương cũng không thèm liếc nhìn hắn một cái.
“Này! Tử Dương, cậu không không rủ bạn đi cùng à!” Lý Hàng tức giận nhảy khỏi bàn.
“Được rồi, Lý Hàng, đừng gây rắc rối nữa. Cậu còn chưa biết Tử Dương sao? Ăn có quan trọng hơn việc đó không? Hơn nữa, còn sớm lắm!” Lục Minh nhìn Lý Hàng trong khi thu dọn đồ đạc.
“Là bởi vì biết cậu tata, cho nên tớ mới đề nghị ăn cơm trước! Bằng không chờ cậu ta, cậu ta đáng chết đói!” Lý Hàng bĩu môi, Cố Tử Dương đi nơi đó còn có ý thức thời gian sao?
Cố Tử Dương trợn mắt nhìn Lý Hàng, sau đó quay sang nhìn Giang lục Minh: “Cậu đi không?”
“Đi!” Giang Lục Minh thu dọn đồ đạc xong và đi theo sau Cố Tử Dương.
“Này! Đợi tôi với! Tôi không thể không đi được!” Lý Hàng vội vàng đuổi theo bọn họ.
“Này! Tử Dương đợi em với!” Lưu Hân đuổi kịp bọn họ, “Mọi người đi đâu vậy? Ăn cơm sao? Sao không gọi điện thoại cho em?”
“Ăn? Hừ, bọn họ không đói!” Lý Hàng nói.
“Cậu không cần đi, ai ép cậu đi!” Cố Tử Dương một cước đá Lý Hàng.
“Ôi, đau quá!” Lý Hàng đau kêu lên, “Lưu Hân,còn không mau đi nhanh, nhanh nào!”
Lưu Hân cười nói: “Em thích anh ấy như vậy, thế nào?”
“Ôi! Thật không hợp lý! Nay! Mọi người chờ tôi một chút!” Lý Hàng nhẻo miệng chạy đi mua đồ.
Lúc này, An Tiểu Lộ ngồi ngây người. Phải, cô đang lang thang trong ký ức trở lại cái đêm họ gặp nhau.
“Này! Này! Này! An Tiểu Lộ! Ngươi quên rồi sao? Sao lại nghĩ về anh ta!” An Tiểu Lộ kịch liệt lắc đầu, thu người lại rồi chuẩn bị bắt đầu công việc.
“Mệt không? Uống chút nước đi, còn ấm, mau uống thêm nhiều một chút!” Hàn Thiên nhẹ nhàng đặt ly nước trước mặt An Tiểu Lộ.
“Cảm ơn! Em không sao!” An Tiểu Lộ ngẩng đầu cười nói.
“Ha ha! Cô gái ngốc cố lên. Cẩn thận kiệt sức sẽ không có ai chăm sóc em đâu!” Hàn Thiên xoa đầu An Tiểu Lộ.
Tình cờ, Cố Tử Dương và những người khác bước vào. Mặc dù thư viện rất lớn , nhưng lúc này không có nhiều người. Cố Tử Dương liếc mắt nhìn thấy hai người bọn họ, trong lòng không khỏi tức giận, hung hăng trừng mắt tia đến phía hai người.
Giang Lục Minh và những người khác cũng nhận thấy có điều gì đó không ổn với Cố Tử Dương, họ nhìn về hướng mà hắn đang nhìn chằm chằm, ngay lập tức hiểu ra.
Trái tim của Lưu Hân rất đau, trái tim của Lý Hàng cũng đau đớn khi nhìn Lưu Hân, và trái tim của Giang Lục Minh dường như cũng cảm thấy nhộn nhạo khó chịu vào lúc này. Chỉ có Cố Tử Dương không biết tim anh đang rỉ máu, anh chỉ biết cô gái năm xưa thích anh, thầm mến anh, bằng mọi cách trốn khỏi thế giới của anh để có được tình yêu của anh, dường như đã có một tình yêu mới. Yêu…. không! Tại sao! Một tình yêu thiêng liêng như vậy lại bởi một người con gái như vậy! Càng nghĩ càng thấy cảnh tượng trước mắt vô cùng chói mắt, anh vô thức tiến lại gần bọn họ.
“Này, Tử Dương! Quên đi, đừng làm phiền cô ấy nữa.” Giang Lục Minh liếc nhìn An Tiểu Lộ đang mỉm cười hạnh phúc, “Cô ấy hiện tại đang rất hạnh phúc”
“Buông ra!” Cố Tử Dương tát vào tay Lục Minh và đi về phía An Tiểu Lộ, Lục Minh cùng những người khác nhanh chóng đuổi theo hắn.
“Uống nhanh lên! Em cần uống thêm nước nóng ngay bây giờ.” Hàn Thiên đẩy ly nước về phía trước.
“Được! Em uống! Cảm ơn anh!” An Tiểu Lộ vừa cầm ly nước lên…..
“ An! Tiêu! Lộ!”
“Bốp” một tiếng, ly nước trong tay rơi xuống đất.
Lúc này, trong thư viện lặng yên như tờ không có bất kỳ âm thanh nào phát ra.
“Tiểu Lộ, em không sao chứ! Nhanh nào…” Thấy vậy, Hàn Thiên vội vàng kéo Tiểu Lộ đi.
“ Không sao, em không sao” An Tiểu Lộ cởϊ áσ khoác “ Hàn Thiên, em không sao đâu”
“Cậu là ai? Cậu không biết đây là thư viện sao? Cậu la hét hù dọa ai!” Hàn Thiên nhìn Cố Tử Dương.
“Là cô ta không để ý, liên quan gì đến tôi?” Cố Tử Dương không hề yếu thế mà hướng Hàn Thiên trả lời.
An Tiểu Lộ không để ý đến Cố Tử Dương, yên lặng quay người đi vào phòng tiện ích, lấy dụng cụ vệ sinh ra.
“Tiểu Lộ để tôi!” Hàn Thiên dật lấy cây lau nhà từ An Tiểu Lộ “Trở về thay quần áo đi>”
“Được.” An Tiểu Lộ làm như không có việc gì tiếp tục giả vờ không nhận thấy sự tồn tại của Cố Tử Dương.
Cố Tử Dương….. đang bốc cháy!
Tiến lên một bước túm lấy An Tiểu Lộ: “An Tiểu Lộ! Đây là ý gì?”
“Tử Dương, buông tay!” Giang Lục Minh nắm lấy tay Tử Dương, cố gắng kéo Cố Tử Dương đi giúp An Tiểu Lộ.
“Lục Minh không phải việc của cậu, tránh ra!” Cố Tử Dương đẩy Lục Minh ra.
“Cố Tử Dương cậu đi quá xa rồi đấy!” Lý Hàng vội vàng chạy tới đỡ Lục Minh đang bị đẩy ra.
Lúc này An Tiểu Lộ cũng chưa nói lời nào, cô không còn yêu anh nữa, chỉ có hận.
“An Tiểu Lộ!” Cố Tử Dương bóp chặt vai An Tiểu Lộ “Ý cô là gì đây! Cô không nhận ra tôi sao? Nhìn tôi mau!”
“Này! buông Tiểu Lộ ra!” Thấy An Tiểu Lộ bị bắt nạt Hàn Thiên lập tức xông tới hất tay Cố Tử Dương. Nhưng Hàn Thiên càng cố gắng bao nhiêu thì Cố Tử Dương càng khó chịu bấy nhiêu. Cố Tử Dương dường như đã hoàn toàn quên mất mọi thứ anh chỉ nắm chặt tay mình trên bờ vai mỏng manh cùng trái tim đã rỉ máu của An Tiểu Lộ.
“Cố Tử Dương.” Cuối cùng An Tiểu Lộ cũng chậm rãi nói: “Mời anh buông ra.”
“Cuối cùng cô cũng nói chuyện! An Tiểu Lộ, ý cô là gì? Cô đang coi thường sự tồn tại của tôi à?” Cố Tử Dương nhìn chằm chằm vào An Tiểu Lộ
“Mặc kệ hay không cũng là chuyện của tôi! tôi không muốn liên quan gì đến anh nữa.Buông ra.” An Tiểu Lộ cũng gắt gao nhìn chằm chằm Cố Tử Dương, nhưng một lúc sau lại quay đầu đi chỗ khác, ngừng nhìn hắn. Bởi vì chính đôi mắt này đã thu hút cô ngay từ đầu, nhưng bây giờ, đôi mắt này dường như không còn hấp dẫn đối với cô nữa.
“Tiểu Lộ! em không sao chứ! Mau buông tay ra! Anh sẽ bóp chết Tiểu Lộ mất!” Hàn Thiên nhìn Cố Tử Dương và hét lên.
“Tử Dương!”
“Tử Dương!”
“Tử Dương…..”
Giang Lục Minh và những người khác cùng vội vàng nhìn Cố Tử Dương.
“Mấy người làm phiền đủ rồi đấy! Đây là thư viện, không phải cái chợ! Mau đi đi!” Hàn Thiên trừng mắt nhìn Cố Tử Dương, chỉ trách mình vô dụng không giúp được Tiểu Lộ.
Đột nhiên, một giọt nước mắt tròn xoe lăn dài ra từ hốc mắt An Tiểu Lộ rơi xuống, phóng đại, phóng đại , cho đến khi biến mất không còn tăm tích.
Cố Tử Dương ở gần thực sự nhìn thấy giọt nước mắt đó, một khắc rơi xuống đất, trong lòng hắn kịch liệt đau. Cố Tử Dương hoảng sợ, buông tay An Tiểu Lộ ra và chạy trốn khỏi thư viện.
“Tử Dương!” Lưu Hân lập tức đuổi theo hắn ra ngoài.
An Tiểu Lộ được thả ra ngã xuống đất, nước mắt trào ra. Chúa ơi, con có thể quên người đàn ông này hay không? Tim con đau quá! Tiểu Lộ yếu ớt ôm đầu, cắn chặt đầu lưỡi.
“Tiểu Lộ!” Hàn Thiên lập tức chạy đến Tiểu Lộ “ Tiểu Lộ em không sao chứ? Tiểu Lộ?Tiểu lộ! nói chuyện với anh đi!”
Giang lục Minh lặng lẽ nhìn An Tiểu Lộ ngã xuống đất, “An Tiểu Lộ,em đừng buồn nữa, em là một người có nụ cười tươi nhất!”
Lý Hàng nhìn bóng lưng Lưu Hân đi xa, ngẩn người đứng ở nơi đó hồi lâu.