Chương 1

Người con trai: “An Tiểu Lộ, hãy hạnh phúc"

Người con gái: “cảm ơn! chẳng qua, không có anh ấy tôi có thể rất hạnh phúc!”

Nhiều năm sau:

Người con gái: “Lão công, có anh em rất hạnh phúc”

Người con gái: “Lão công, anh ở đó cô đơn không?”

Người con gái: “Lão công, khi em nhận ra em yêu anh rồi, anh lại rời xa em mãi mãi. Nhưng mà, không sao, chúng ta còn Có kiếp sau.”

(1) Gặp lại, sao quên cười.

“A, Lệ Giang xinh đẹp, cuối cùng ta cũng tìm thấy ngươi rồi, ngươi đúng thật là ‘Đại mỹ nữ’ a” Cô không khỏi kêu lên cảm Thán khi cuối cùng cũng đứng ở Lệ Giang cổ trấn. Sau đó, cô liền lấy máy ảnh ra chụp một bức ảnh Lệ Giang cổ trấn. Lệ Giang cổ trấn nằm ở huyện tự trị Giang Na Tây, tỉnh vân Vân Nam, và đó là địa điểm cô muốn đến thăm từ lâu. Cô từ từ Bước vào thành phố cổ để cảm nhận nền văn hóa lâu đời và đơn giản của người Yi Thạch…

Tưởng chừng đây có thể là một chuyến đi rất vui vẻ. Nhưng,chuyến đi này lại khiến cô đau thêm một lần nữa!

Khi cô đang đi trong những con hẻm dân gian gồ ghề, người quen và người lạ đều xuất hiện trong những bức ảnh trong Máy, đó là nút thắt trong tim của cô. Ba giây sau, cô quay lại ngay lập tức:Là anh ấy, tại sao? tại sao cô lại liều lĩnh quên Đi Người đàn ông này một cách tuyệt vọng, để tưởng chừng quên được rồi thì người ấy lại xuất hiện trước mắt hết lần Này Đến lần khác. Khiến cô phải chấp nhận rằng cô không thể bắt đầu, không thể quên được nó! Vì khi gặp lại trong lòng Lại Đau! Đứng dậy, mau rời đi, không gặp anh, không muốn! Có lẽ đó là ý định chúa, khi cô chuẩn bị ngoặt vào ngã rẽ thì Đυ.ng Vào một người đang chạy tới.

“A!” Cô lập tức kêu lên.

Người đυ.ng chúng cô đã chạy đi mà không quay đầu nhìn lại.

Cô không quan tâm lúc này đang xảy ra chuyện gì, bây giờ cô chỉ muốn chạy khỏi đây càng nhanh càng tốt.

“AN! TIỂU! LỘ!Thật là cô! Làm sao? Lại ra ngoài hại người rồi?” Cố Tử Dương chậm rãi đi tới.

Cô sững người,ba năm, cô rời xa anh ba năm, ba năm là quãng thời gian dài đến nỗi cô đã quên đi giọng nói của con Người trước mặt này. Nhưng, nếu cô quên, đừng nghĩ đến nó nữa, được không? Vì vậy,cô lập tức cất bước muốn rời đi.

“An Tiểu Lộ, dừng lại cho tôi! Cô không nghe thấy sao?” Cố Tử Dương bước nhanh đến chỗ cô.

Cô bỏ qua anh và tiếp tục bước đi, không hề trả lời suy nghĩ của anh ta.

Lưu Hân, Lục Minh, Lý Hàng lúc này cũng sững sờ tại chỗ.

“AN Tiểu Lộ!” Cố Tử Dương hét lên, bước tới trước mặt cô “Làm sao, cô có mục tiêu mới? cô không thích tôi sao? Không Phải cô thích tôi nhất sao? Một người phụ nữ như cô nên xuống tầng thứ mười tám địa ngục, tại sao lại vẫn ở lại thế giới Loài người thế?”

“Nếu thích anh là sai,tôi thà xuống tầng mười tám địa ngục còn hơn!” Cô đẩy anh ra, không thèm nhìn.

“ Thật sao? Vậy nhìn vào mắt tôi nói lại lần nữa xem nào!” Anh bóp mạnh má cô, bắt cô nhìn thẳng vào anh.

Cô cố hết sức thoát ra khỏi nanh vuốt của người đàn ông này, quay người bỏ đi, hiện tại cô không muốn nói chuyện với Anh một câu nào cả.

Nhưng lúc này không chỉ có một mình cô đau, trái tim Lưu Hân cũng rất đau, dù bản thân có cố gắng như thế nào thì Trong lòng của anh, anh cũng chỉ có một mình An Tiểu Lộ.

Tuy rằng lúc này hắn còn không có nhìn rõ trái tim của chính mình, nhưng có một ngày,hắn sẽ nhận ra, sẽ biết! hắn sẽ Không bao giờ quên cô, không bao giờ.

Cố Tử Dương hung hăng nhìn chằm chằm vào bóng lưng rời đi của cô, im lặng không nói, bầu không khí hiện tại khiến hô Hấp trở nên nặng nề hơn?

Nếu nói quá khứ có thể quên thì hiện tại bọn họ đã không đau như vậy,nhưng chuyện xảy ra là điều không thể tránh Khỏi,tình yêu cũng không thể tránh khỏi a!