Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khi Em Mỉm Cười

Chương 55

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit + Beta: Tiểu Vũ

(Đoạn dưới hãy tự hiểu là tiếng Hàn nhé!)

[Côn: Anh, QAQ ]

[fhgjwhdb2333:?]

[Côn: Là thật à, đường giữa của đội anh ý, là cô gái của anh thật à?]

[Côn: Xuống tay quá nhanh!]

[Côn: Em cho rằng anh không phải người như thế.]

[fhdjwhdb2333: Muốn anh chứng minh cho xem không? Hiện tại dù không phải thì tương lai cũng sẽ phải, đã là người anh coi trọng với cả đang muốn chuẩn bị theo đuổi, cùng với người con gái của anh có gì khác nhau? Chẳng lẽ không theo đuổi đợi cậu đến nhúng chàm cô ấy à?]

[Côn: Huhuhuhu QAQ, đừng hung dữ thế mà, nếu chỉ là vì bảo vệ đồng đội thì không cần nói những lời đấy… Em sẽ đối xử tốt với cô ấy! Rất đáng yêu, em muốn nâng niu trong lòng bàn tay, yêu thương cô ấy thật tốt!]

[fhdjwhdb2333: Ngậm miệng đi, thằng nhóc con, đáng yêu thì cũng là người của anh, không phải của cậu.]

[fhdjwhdb2333: Đừng tưởng rằng anh không biết Hoàn Thạc cậu ở Hàn đã từng yêu đương với rất nhiều cô —– Mỗi lần uống rượu Quân Hách đều nói với anh về chuyện yêu đương của cậu, nhân vật nữ chính mỗi lần đều không giống nhau.]

[Côn: Lần này không giống, lần này không giống đâu! QAQ Nếu như cô ấy đồng ý làm bạn gái em thì em sẽ công khai cho toàn thế giới biết, chết cũng không bỏ cô ấy còn không được sao? Đến lúc đấy fan Hàn Quốc chắc chắn cũng sẽ biết! Mọi người đều cùng giám sát em thì em làm sao có thể làm gì được nữa! Em đang coi anh như bố vợ mà thỉnh cầu đấy, nhờ anh mà!]

[fhdjwhdb2333: Không được.]

[fhdjwhdb2333: Cho dù là xét thứ tự đến trước đến sau cũng không đến lượt cậu đâu, chó con à, tiết kiệm chút sực lực đi.]

Gửi xong một lời từ chối nghiêm khắc, mặc dù điện thoại vẫn vang lên tiếng kêu báo có tin nhắn thế nhưng Lục Tư Thành không xem mà để điện thoại xuống, tướng đã xuât hiện ở bệ đá cổ rồi, anh mở cửa hàng mua trang bị và bình máu.

Điện thoại vẫn không ngừng có tin nhắn được gửi đến ——-

[Côn: Anh chẳng lẽ không tin tưởng nhất kiến chung tình sao? Nhìn cô ấy ầm ỹ lúc thi đấu thật sự rất đáng yêu, em muốn gϊếŧ toàn bộ tướng ở đường giữa vì cô ấy…]

[Côn: Thế nên ván thứ hai hôm nay em mới sang đường giữa đó, kekekeke]

[Côn: Anh nói một chút đi. QAQ ]

[Côn: Sao anh không để ý đến em!]

[Côn: Thế là đồng ý rồi nhé! Em chính là thích cô ấy như thế! Cảm giác như đã gặp được người định mệnh rồi!]

[Côn: Thật sự sẽ đối tốt với cô ấy!]

[Côn: Phải làm gì anh mới tin tưởng em?]

[Côn: Em đi tìm Mẫn Thái ( đây chính là đường giữa A Thái của TAT đó) đánh một trận, thế nào?]

Lý Hoàn Thạc đang vô cùng bám người làm nũng, dường như là định bám theo làm nũng đến khi nào Lục Tư Thành đồng ý mới thôi… Nhưng mà Lục Tư Thành cũng không thèm để ý đến cậu ta, tùy tiện lướt lướt đọc vài câu, vô tình lại phát hiện ra cậu ta còn biết ân oán của Đồng Dao với A Thái, lúc này anh đột nhiên có cảm giác kích động trợn trừng mắt… Trò chơi chính thức bắt đầu, người đàn ông dứt khoát đem điện thoại ném sang một bên, cầm chuột chơi game.

Hai bên bắt đầu xuất lính, Lục Tư Thành “Tách tách tách” bấm chuột mang theo hỗ trợ thảnh thơi một đường đánh đến nhà chính, đánh xong đang chuẩn bị thoát ra thì lúc này điện thoại đi động lại sáng lên, ở phía trên ID Côn xuất hiện một ID khác —–

[Lạc Lạc: Nghe nói chủ nhật các anh có trận đấu, tôi mua vé VIP đi xem anh, chính là ngồi hàng đầu đó! Cũng tìm được người dẫn tôi đi xem hậu trường, thi đấu xong cùng nhau ăn cơm nhé?]

Lục Tư Thành: “…”

Lục Tư Thành: “Lục Nhạc.”

“Làm sao?” Thiếu niên ngồi trên ghế của Đồng Dao đang cắn môi chơi game không thèm quay đầu qua nói, “Anh đừng nói chuyện với em, trận này em phải thắng, nếu như lại thua thì xảy ra chuyện lớn đấy, chú lùn kia mai mà thấy bị rớt hạng thì không chừng hoàn toàn bùng nổ sau đó đi sửa mật khẩu luôn đấy!”

Lục Tư Thành: “…”

Lục Tư Thành động thủ, trực tiếp vươn tay rút dây chuột ra, trong lúc Lục Nhạc vẫn đang lơ mơ thì đưa điện thoại lên trước mặt cậu ta lắc lắc: “Người phụ nữ này là sao?”

Lục Nhạc luống cuống tay chân giành lại dây chuột cúi đầu cắm lại, cắm xong mò lên từ dưới đáy bàn liếc nhìn điện thoại của Lục Tư Thành, vẻ mặt mờ mịt: “Người phụ nữ nào?”

Lục Tư Thành liếc nhìn, thấy ID đầu lại hiện lên tên đi rừng của Huawei vì vậy mím môi mở Wechat tìm cái ID [Lạc Lạc] kia, một lần nữa giơ trước mặt Lục Nhạc: “Người này.”

Lục Nhạc: “Đối tượng xem mắt của anh a.”

Lục Tư Thành: “Vì sao trong điện thoại của anh lại có Wechat của cô ta?”

Lục Nhạc: “Ấn tượng anh để lại cho người ta tốt vô cùng, người cũng đẹp, tính cách cũng không tồi, chiều cao cũng rất hợp —–]

Lục Nhạc vừa nói vừa bảo vệ chuột và bàn phím của mình.

Lục Tư Thành gõ gõ tay lên mặt bàn: “Để anh nói đến lần thứ 3 thì mày chắc chắn sẽ là một cỗ thi thể đấy, hiện tại là lần thứ hai: Vì sao trong điện thoại của anh lại có Wachat của cô ta?”

Lục Nhạc: “… … … … … Vương nữ sĩ nói, anh bảo mẹ là bọn anh không thích hợp nhưng người phụ nữ kia lại nói muốn thử xem nên muốn có Wechat của anh, Vương nữ sĩ biết anh nhất định không muốn thêm cô ta vì vậy đã bảo em —- em là bị uy hϊếp! Mẹ nói nếu như em không làm thì người kế tiếp sẽ là em!”

Lục Tư Thành để điện thoại xuống, đập vào đầu thằng em ngu ngốc bán anh cầu vinh này một cái, Lục Nhạc gào khóc inh ỏi. Đánh xong Lục Tư Thành lại cầm điện lên liền thấy ngay tin nhắn mới nhất của cái người siêng năng chăm chỉ kia —–

[Côn: Em mặc kệ! Cuối tuần em muốn đi xem các anh thi đấu, ở chung một chỗ chắc chắn sẽ để lại manh mối đúng không? Nếu như em phát hiện anh và đường giữa nhà anh ở chung một chỗ thì em đương nhiên sẽ lui ra còn nếu như không phải thì em sẽ không khách khí đâu! Bởi vì em thật sự rất thích! Trước tiên lấy về nhà đã rồi sau đấy xin sự chúc phúc của bố vợ sau!]

Lục Tư Thành: “…”

Một lần nữa cầm điện thoại, đang muốn trả lời “Tùy cậu” thì một hàng chữ nhảy ra trên màn hình——

[Con thỏ ôm chặt củ cà rốt: Đại ca à, em quỳ xuống lạy anh đấy! Anh nói gì với đi rừng chiến đội điện thoại cái gì vậy hả? Fuck, anh đây là cản hoa đào của đồng đội à? Chính mình đang nở một đóa hoa đào thật lớn mà lại đem hoa đào của người khác đẩy đi sao?!!!]

Lục Tư Thành: “…”

Những người này là sao đây, thương lượng trước rồi cùng nhau đến à?

Đang chuẩn bị tiếp tục trả lời tin nhắn của Côn thì Lục Tư Thành không chút do dự trực tiếp tắt máy luôn.

—— Sau đó thế giới đều thanh tịnh rồi.



Sau đó cả một ngày hôm sau, Lục Tư Thành đều cảm giác ánh mắt Đồng Dao nhìn mình cứ là lạ thế nhưng xuất phát từ một nguyên nhân huyền diệu nào đó, anh cũng có chủ động giải thích với cô tại sao hôm đó lại nói như vậy —–

Anh có cảm giác mình đi đâu làm gì cũng đều có một ánh mắt lén lút vụиɠ ŧяộʍ quét tới quét lui sau lưng mình, mà mỗi lần anh đầu lại thì ánh mắt kia liền “Vù” một cái biến mất tăm không còn dấu vết…

Lục Tư Thành không vạch trần, cứ như vậy tùy ý để mặc cho “Ánh mắt mật ong” kia ở phía sau anh quét tới quét lui trọn vẹn một ngày một đêm ——

Sau ngày hôm đó là thứ Bảy, là ngày ZGDX thi đấu.

Lục Tư Thành có thói quen trước ngày thi đấu sẽ đi ngủ sớm, vì thế hôm sau lúc anh tỉnh dậy đi xuống tầng thì mới có 10 giờ sáng. Cả tầng một đều rất yên tĩnh, chỉ có một người ngồi khoanh chân trên ghế salon, trên đùi đặt một quyển sổ nhỏ và một cái laptop hồng nhạt, dựa vào trí nhớ của Lục Tư Thành thì quyển sổ kia chính là quyển sổ đầy kín chữ mà Đồng Dao ghi chép một vài điều về các đội khác, chữ viết trên đấy cứ như những bức tranh trừu tượng vậy, chắc chỉ có mình cô hiểu… Mà lúc này sổ đang mở ra nhưng cô lại không xem, chỉ chú tâm cầm cái lược chải lông cho con mèo béo ngồi bên cạnh, con mèo béo kia cũng rất tự nhiên để cô chải lông cho.

Nghe tiếng bước chân, cô cũng không ngẩng đầu lên nhìn, nói: “Dậy sớm thế?”

Người đàn ông đang đi xuống cầu thang được một nửa thì hơi ngừng lại: “Thỉnh thoảng dậy sớm một lần còn phải báo cáo với em à?”

Đồng Dao vẫn cầm lược chải lông Bánh Lớn, mặt không biểu cảm: “Đương nhiên rồi, nếu đã là người con gái của anh thì em cảm thấy ngay cả anh mặc qυầи ɭóŧ màu gì cũng có thể báo cho em biết một tiếng mới đúng.”

Mới như thế này đã không chịu được sao. Lục Tư Thành đút tay vào túi quần, lười biếng nói: “Màu đen.”

“…”

“Hài lòng không?”

Lục Tư Thành đi xuống tầng, lướt qua trước mặt cái người đang nhìn chằm chằm mình không chớp mắt —– Bánh Lớn đối với người đàn này giống như là cá phải có nước vậy, nhìn thấy anh liền ngay lập tức chải lông cũng không cần, nhanh chóng nhảy xuống đi theo sau chân Lục Tư Thành.

Đồng Dao ngồi trên ghế salon nhìn người đàn ông đi vào phòng bếp mở tủ lạnh, lấy ra hộp sữa chua, uống hai ngụm, sau đó ném vào lò vi sóng đinh đinh hai giây, mở ra, cúi người đổ phần còn lại vào cái bát ở dưới đất —– Bánh Lớn không có tiền đồ sung sướиɠ nhào tới, nếu như nó là chó thì Đồng Dao nghi ngờ lúc này nó có thể đem cái đuôi vểnh lên tận trời.

“Hôm nay thi đấu Lý Hoàn Thạc cũng sẽ tới.” Lục Tư Thành nhìn chằm chằm con méo béo lú đang uống sữa đột nhiên nói.

“Ai?”

“Côn”

“Cậu ta tới làm gì?”

“Chưa từ bỏ ý định. Muốn nhìn xem có phải chúng ta thật sự ở chung một chỗ hay không, nếu như cậu ta phát hiện chúng ta không có ở chung một chỗ thì em chờ làm phu nhân thứ mười tám của cậu ta đi.”

“Mười tám … … … … Cậu ta nhìn qua có vẻ là thanh niên tốt cơ mà.”

“Em cũng vừa nói đấy, nhìn qua.” Lục Tưu Thành liếc người đang ngồi trên ghế salon, “Cậu ta trước kia ở Hàn Quốc thay bạn gái còn chăm chỉ hơn thay qυầи ɭóŧ đấy, nhưng bởi vì cậu ta có nguyên tắc không tìm fan làm bạn gái cùng với cả hành động cũng khá quân tử thế nên tất cả mọi người đều chưa từng nghe được mấy chuyện đó của cậu ta.”

“Thế sao anh biết được chuyện đó?”

“Lúc anh còn ở TAT thì cậu ta đã là thực tập sinh rồi, cũng không phải là như người ngoài nói sau khi anh rời khỏi thì mới thêm cậu ta vào. Thế nên theo lý thuyết thì anh là tiền bối của cậu ta, cũng chính bởi thế nên anh nếu anh có quan hệ với đường giữa là em thì cậu ta không thể ra tay nữa —— Vì vậy mà hôm trước anh mới nói với cậu ta như thế.”

“À, ” Đồng Dao cảm thấy mình hơi bị thuyết phục rồi, “Thế nhưng không nên tạo ra lý do đáng sợ như thế, hoặc là trước khi nói thì tốt xấu gì cũng nên bảo em trước.”

“Với lá gan bé như mèo của em thì nếu anh nói trước với em thì chắc chắn em sẽ giương nanh múa vuốt giành lại điện thoại không cho gửi đi, sau đó tiếp tục bị Lý Hoàn Thạc dụ dỗ, lại sau đó sẽ sa vào lưới, cuối cùng biến thành phu nhân thứ mười tám của cậu ta —–“

“Được rồi, được rồi, được rồi, ” Đồng Dao giơ tay lên che tai, “Hiểu rồi hiểu rồi!”

Lục Tư Thành hài lòng “Ừ”, không biết lấy từ đâu ra một cái bánh mỳ, gặm một cái…

Lúc này cách lúc phải xuất phát còn một chút thời gian, thừa dịp mọi người còn chưa tỉnh, Đồng Dao và Lục Tư Thành cùng xếp hàng đánh rank. Đến tận giữa trưa, mọi người lục tục rời giường, lúc này căn cứ mới náo nhiệt lên ——-

Mọi người vừa thảo luận vài vấn đề về đối thủ là chiến đội Lam vừa trèo lên xe tìm chỗ ngồi xuống. Đồng Dao cúi đầu đọc tin nhắn của đi rừng Huawei gửi đến [Hôm nay tôi không phải thi đấu nhưng sẽ đi xem tiểu tỷ tỷ (*) thi đấu, cố lên cố lên o(*////_////*)q], trong lòng cảm thán thằng nhóc này học tiếng Trung thật con bà nó quá tốt. Lúc này nghe thấy Lục Nhạc nói chuyện với Lục Tư Thành ở phía sau: “Người phụ nữ kia hôm nay thật sự sẽ đến à? Anh thi đấu xong thật sự phải đi ăn cơm với cô ta?”

(*) Tiểu tỷ tỷ: giải thích một chút, nói là tiểu tỷ tỷ nhưng cũng không nhất thiết là phải lớn tuổi hơn, bên TQ hay nói tiểu tỷ tỷ, tiểu ca ca với người khác, như là trêu đùa hoặc gọi thân mật đó. Tóm lại đây là ngôn ngữ giới trẻ bên đấy, mình không muốn Việt hóa hoàn toàn vì thấy để như thế hay hơn.

Đồng Dao lập tức bị câu hỏi này hấp dẫn, ngẩng đầu khỏi điện thoại quay đầu nhìn một cái, ánh mắt vừa khéo chạm phải ánh mắt của Lục Tư Thành.

“Ừ, anh bảo thi đấu xong còn có việc khác nên không rảnh ăn cơm cùng cô ta… Cô ta nói đã mua vé rồi, vẫn muốn đến xem thi đấu.” Lục Tư Thành di chuyển ánh mắt ra chỗ khác trước.

“Anh làm gì có việc gì khác đâu?”

“Không cùng cô ta ở chung một chỗ thì sao còn phải đồng ý đi ăn cơm với cô ta?”

“Em thật không hiểu anh chấp nhất cái gì nữa, ” Lục Nhạc duỗi chân ra, “Tiểu tỷ tỷ kia thật xinh đẹp, quan trọng là chiều cao hai người quả thật rất xứng ——-“

“Đã thích như thế thì bảo mẹ giới thiệu cho đi.”

Lục Tư Thành đeo tai nghe, rõ ràng là lười nói thêm một câu với cậu ta, Lục Nhạc tự tìm mất mặt sờ sờ mũi một cái, quay đầu lại thấy đôi mắt đang trông mong nhìn về bên này của Đồng Dao, cười cười: “Đội tượng xem mắt của anh tôi muốn tới xem thi đấu.”

Đồng Dao “À” một tiếng, nghĩ thầm nếu không hay là giới thiệu Côn với cô ta, hai người rảnh rỗi đáng ghét thật vừa vặn mà, một đôi trời sinh nhé… Suy nghĩ một chút cô phát hiện ra hình như có chỗ nào đó không đúng, cắn cắn ngón tay xoay người lại: Cô cảm thấy giờ khắc này mình biến thành nữ phụ ác độc xấu xa trong phim Hàn mất rồi.

… Như thế không đúng đâu.



Một giờ sau, trong lúc Đồng Dao vẫn đang xoắn xuýt thì chiến đội ZGDX đã đến nơi thi đấu.

Trang điểm xong ngồi trên sân thi đấu, Đồng Dao quả nhiên nhìn thấy đi rừng Huawei ngồi trên khán đài —— Cậu ta ngồi ở hàng thứ nhất khu vực fan ZGDX, xung quanh có không ít fan ZGDX cảm thấy như đang nằm mơ vậy, ngoại trừ một cô gái để một bó hoa to dưới chân đang cúi đầu xem điện thoại thì tất cả mọi người còn lại đều mở camera quay video chụp ảnh cậu ta —–

Lý Hoàn Thạc như là đối với những việc thế này đã tập mãi thành quen rồi, cậu ta vẫn bình tĩnh cúi đầu chơi điện thoại của mình.

Chỉ chốc lát sau điện thoại của Đồng Dao sáng lên ——–

[Côn: Tỷ tỷ, tôi ngồi ở hàng thứ nhất này! Nhìn thấy tối không?]

[Côn: Tôi nhìn thấy cô đấy! (*^_^*)]

Đồng Dao để điện thoại xuống, nghiêng đầu nhìn qua màn hình máy tính, cùng lúc đó Lý Hoàn Thạc cũng ngẩng đầu, hướng về phía này nở một nụ cười xán lạn… Đồng Dao cho dù thế nào thì cũng muốn lễ phép chào hỏi lại, huống chi thằng nhóc này cười lên thật sự quá đáng yêu, nhưng mà cô còn chưa kịp làm ra động tác chào hỏi lại thì một bàn tay đã đặt trên đầu cô mạnh mẽ xoay sang một bên ——-

Cô đối diện với một đôi mắt màu nâu sâu thẳm.

“Em lại mắt đi mày lại với cậu ta, lần sau sợ rằng phải làm một nụ hôn nồng nhiệt ngay trước trước mặt cậu ta mới có thể làm cho cậu ta bỏ đi cái suy nghĩ kỳ quái trong đầu đấy.”

“Không có mắt đi mày lại.”

“Tưởng anh mù à.”

“…” Đồng Dao trầm mặc, “Biết rồi, anh buông đầu em ra đi.”

“Không được Hoàn Thạc vẫn đang nhìn.”

“… Thành ca a.”

“Cái gì?”

“Đối tượng xem mắt của anh xảy ra chuyện gì đấy?”

“Không xảy ra chuyện gì cả, anh từ chối, cô ta chưa từ bỏ ý định vẫn muốn thử xem —– ngay cả thể thao điện tử là cái gì còn không biết thì thử cái gì mà thử.”

“… Người ta tìm bạn trai cũng chứ có tìm việc làm đâu, vì sao phải biết thể thao điện tử là cái gì?”

“Bởi vì anh tùy hứng.” Lục Tư Thành nghiêm túc nói.

Đồng Dao “Ha ha” nở nụ cười: “Anh từ chối người ta còn thêm Wechat của người ta? Cặn bã.”

Bàn tay đặt trên đầu Đồng Dao thoáng dùng thêm sức: “Lục Nhạc thêm.”

Lục Tư Thành lời ít ý nhiều trả lời các loại vấn đề của Đồng Dao, vô thức hơi cúi đầu, lúc này nhìn từ xa thì không nghe được anh cùng Đồng Dao đang nói cái gì thế nhưng mọi người đều cảm thấy động tác của hai người rất thân mật. Mà động tác này trong mắt Lý Hoàn Thạc chính là Lục Tư Thành đang cố ý tuyên bố chủ quyền, cậu ta nhăn nhăn mày… Khoảng chứng mười mấy giây sau, Lục Tư Thành lẩm bẩm nói “Được rồi” rốt cuộc thả Đồng Dao, sau đó cầm lấy điện thoại của mình liếc nhìn —–

[Côn: Anh giống như một con chó thả một bãi nướ© ŧıểυ trên người cô ấy đánh dấu chủ quyền! qaq]

[ fhdjwhdb2333: Muốn chết phải không? Nói chuyện với anh như thế à?]

Trả lời tin nhắn khóc lóc lên án của Lý Hoàn Thạc xong, người đàn ông quay đầu đi đến bên cạnh nói chuyện với Tiểu Bàn, thanh âm tư nhiên giống như chưa từng xảy ra chuyện gì ——

Tiểu Bàn: “Anh và smiling nói thầm cái gì đấy?”

Lục Tư Thành: “Cô ấy muốn lấy Yasuo, anh hỏi cô ấy không muốn thấy ánh dương ngày mai à.”

Tiểu Bàn: “…”

Đồng Dao: “…”

Vì vậy ở ván đầu tiên đánh với Lam, Đồng Dao lưng đeo tội danh oan uổng “Người này rất bành trướng, cô ấy muốn lấy Yasuo” mạnh mẽ chọn LeBlanc, hoàn mỹ đưa cảm xúc tức giận Lục Tư Thành biến thành động lực cuối cùng thuận lợi carry bùng nổ, lấy được thắng lợi đầu tiên, rửa sạch tội danh của mình.

Thời gian thi đấu ván thứ nhất là 38 phút.

Tháo tai nghe ra đứng lên, Đồng Dao theo thói quen liếc nhìn xuống phía dưới khán giả, Lý Hoàn Thạc vẫn đang cúi đầu xem điện thoại, còn cô gái để bó hoa to đùng bên chân đã không thấy đâu…

Đồng Dao nhếch nhếch mi, vẫn còn chưa yên tâm với chuyện này, đi theo đồng đội trở lại phòng nghỉ, Lục Tư Thành cầm điện thoại không biết nói gì với Lý Hoàn Thạc… Đông Dao kiễng chân lên ngó nhưng toàn tiếng Hàn cô không hiểu, liếc mắt về phía trước thì thấy ở cuối hành lang có một cô gái ôm một bó hoa to đùng đang cười tươi nhìn Lục Tư Thành đi đến, chính là cô gái ngồi hàng nhất vừa nãy.

Đồng Dao ngẩn người, dùng ba giây để xác định người này là ai.

Giây thứ tư, cô bắt đầu nhớ lại nếu như là nữ phụ ác độc trong phim Hàn thì phải gì trong tình huống này?

Giây thứ năm, khi cô còn chưa kịp ngăn cản chính mình thì thân thể đã nhanh hơn não, lấy tay níu lấy ống tay áo của người đàn ông vẫn đang cúi đầu xem điện thoại phía trước.

Giây thứ sáu, Lục Tư Thành dừng bước, xoay người lại không giải được nhìn Đồng Dao.

Giây thứ bảy, Đồng Dao lôi ống tay áo của anh lại gần cô hơn, người đàn ông hỏi một câu “Làm sao” thuận thế cúi người xuống, Đồng Dao cũng phối hợp kiễng người lên, giơ tay nhẹ nhàng phất qua hai mắt anh, rồi thổi “phù” một cái.

Lục Tư Thành: “?”

Đồng Dao buông anh ra, lùi về phía sau một bước, sắc mặt thong dong bình tĩnh cười cười: “Ở đây, rụng một sợi lông mi.”

Cô búng búng đầu ngón tay.

Lục Tư Thành: “… Ừ.”

Người đàn ông một lần nữa xoay người lại, phát hiện ra người phụ nữ ôm bó hoa đứng cách đó không xa. Trong lúc anh nghiêng người, Đồng Dao trong nháy mắt đã nhìn thấy rõ ràng nụ cười trên mặt cô gái kia đã không giống với nụ cười lúc trước… Mà lúc này Đồng Dao và với nụ cười “thong dong bình tĩnh” vừa rồi cùng nhau biến mất không còn bóng dáng, cô như con cá chạch luồn vào phòng nghỉ rồi. Ngồi trên ghế, lấy chân đẩy ghế vào góc tường, trán dựa lên tường ——

[ zgdx, smiling: Cứu mạng, cứu mạng, cứu mạng!!! Tớ đột nhiên làm ra hành động kỳ quái của nữ phụ phim Hàn độc ác xấu xa… Não chưa kịp phản ứng mà thân thể đã tự hành động rồi!!! A!!!!]

[Mẹ A Mao:?]

[Mẹ A Mao: Ờ, hoan nghênh cậu đi tới thế giới của người trưởng thành.]

[ zgdx, smiling: Người trưởng thành cái rắm! Thật sự là một hành động ngu ngốc, giống như một con chó vàng len lén đi tiểu ở cột điện không thuộc địa bàn của nó …]

[Mẹ A Mao: Đứa trẻ ngốc, cái này gọi là bản năng của sinh vật.]

[Mẹ A Mao: Thuận tiện hỏi một câu, cậu lén đi tiểu ở cột điện nào? Ở cửa thôn Lục gia thôn à?]

Tác giả nói ra suy nghĩ: … … … … Nữ chính phải bảo vệ địa bàn của mình (.)
« Chương TrướcChương Tiếp »