Edit + Beta: Tiểu Vũ
Cảm ơn khán giả và fan hâm mộ xong, tất cả mọi người quay lại bàn để máy tính để thu dọn bàn phím và chuột, Lục Tư Thành kêu đau đầu nên ném nhiệm vụ này cho Tiểu Bàn mộ cách vô tình.
“Lão tử là hỗ trợ chứ không phải bảo mẫu có được không!”
Tiểu Bàn vừa hùng hùng hổ hổ tức giận vừa thành thành thật thật thu dọn cẩn thận chuột và bàn phím để vào trong balo cho Lục Tư Thành. Đồng Dao nhìn thấy Tiểu Bàn còn lấy cả tai nghe cho vào balo thì mới phát hiện ra đến cả tai nghe Lục Tư Thành cũng tự mình mang đi, tự mình dùng của chính mình.
“Tai nghe cũng cần phải tự mình mang theo sao?”
“Bởi vì tai nghe của ban tổ chức dính mồ hôi của tuyển thủ khác, bởi vì anh ấy quá mức kiêu ngạo, bởi vì anh ấy có bệnh sạch sẽ, nhiều bởi vì như thế, em tùy tiện chọn một trong ba đi, ” Tiểu Bàn mặt không thay đổi kéo khóa balo, đeo lên vai, “Thuận tiện cho em biết, giá của cái tai nghe này là 5 vạn.”
Đồng Dao đang đeo balo đi phía trước nghe được câu này lảo đảo suýt ngã, quay đầu thật mạnh lại dùng vẻ mặt như quỷ trừng mắt nhìn Tiểu Bàn, người đi phía sau nhếch miệng cười cười: “Không sai đâu, ở quê anh thì có thể mua được 8 cái nhà vệ sinh rồi đấy, đội trưởng của chúng ta chính là xa hoa da^ʍ dật như vậy.”
“…”
Đồng Dao đeo balo trên lưng, cô từng cho rằng bàn phím có giá 4 số đã là được coi là kiêu ngạo và xa xỉ của tuyển thủ nhà nghề, hiện tại kiêu ngạo của cô bị dẫm nát bét dưới đất rồi…
Đi vào phòng nghỉ thì không thấy đội trưởng xa hoa da^ʍ dật đâu, nghe Tiểu Thụy nói là anh đã lên xe nằm đơ ra đây rồi, chỉ đợi về đến căn cứ là đem đi chôn…
Những thành viên khác thì đều đang đưa balo cho nhân viên công tác mang về hộ, bọn họ chuẩn bị lên một chiếc xe khác đến tham gia một hoạt động Tiểu Thụy nói lúc chiều. Đồng Dao cũng đưa balo của mình cho nhân viên, còn đang muốn nói có nên mang chút đồ ăn thức uống ở buổi tiệc tối nay về để lên bàn thờ cho Lục Tư Thành nếm thử hay không thì đột nhiên cảm giác được bụng dưới đang cứ một đợt một đợt quặn đau.
Giống như là đang có một đàn voi kết bè kết đội chạy qua khiến cả con đường rung chuyển, khói bụi mịt mù.
Đồng Dao biến sắc cúi đầu xuống, cũng không phải là khẩn trương do thi đấu, đã thắng rồi mà. Kết quả còn chưa kịp để cô suy nghĩ thêm lý do thì đột nhiên cảm giác được một loại thân quen.
Cụ thể chính là…
Kiểu như nước suối chảy róc rách.
Đồng Dao ngay lập tức tái mét mặt, ném ra một câu “Em đi WC” rồi ngay lập tức chạy như vỡ đê về phía WC trong tiếng phàn nàn của Tiểu Bàn “Lại WC”
Mở cửa, đóng cửa, cởϊ qυầи, liếc mắt nhìn, mặc lại quần, mở cửa, đi ra ngoài, trở lại.
3 phút sau, Đồng Dao chống nạnh xuất hiện trước mặt quản lý chiến đội, vẻ mặt lạnh nhạt nói: “Thụy ca, cái hoạt động quỷ quái kia, em cũng không đi được.”
Tiểu Thụy bùng nổ: “Em thì làm sao? Tuẫn táng theo Thành ca à?”
Đồng Dao vẻ mặt không cảm xúc: “Quần bị bẩn.”
Tiểu Thụy mặt cũng tái mét luôn rồi: “… Em đi ra quần à?”
Tất cả người trong phòng nghỉ đều phóng ánh mắt về phía này.
Đồng Dao tiếp tục duy trì vẻ mặt không cảm xúc.
Ước chừng 30 giây sau, Tiểu Thụy bị Homles nhập thân, kết hợp với triệu chứng đau bụng điên cuồng nhưng không đi được của người trước mắt, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì xảy ra, “Haizz” một tiếng rồi lại “Haizz” một tiếng. Sau đó trưng ra vẻ mặt như trứng (1) bị đau phất tay một cái: “Đi đi, anh bảo xe chở thi thể Thành ca quay lại đón em, bọn họ chắc còn chưa đi xa.”
(1) trứng này mn có hiểu không??? =)))))
…
Vì vậy.
10 phút sau.
Lục Tư Thành đang nằm đơ ở phía sau xe phát hiện lái xe dừng lại một lúc, cảm thấy kỳ lạ liền xốc áo đang đắp trên mặt ra, liếc nhìn ra ngoài cửa xe thì phát hiện xe lại quay trở lại bãi đỗ… Anh không nhìn nữa, tay bóp bóp trán mệt mỏi hỏi: “Xảy ra chuyện gì đấy?”
Vừa nói xong, cửa xe liền mở ra.
Có một chú lùn trèo lên xe, cô tháo balo đặt xuống ghế, quay đầu lại, nhìn đội trưởng đại nhân đang tỏ ra không hiểu tại sao nhìn cô: “Em lo lắng, đặc biệt xin phép đến chăm sóc anh.”
Lục Tư Thành: “…”
Đồng Dao: “…”
Lục Tư Thành: “Anh mặc dù phát sốt thế nhưng đầu óc vẫn chưa bị cháy hỏng.”
Đồng Dao: “…”
Lục Tư Thành: “Xảy ra chuyện gì?”
Đồng Dao: “Quần bị bẩn.”
Lục Tư Thành à một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh: “Đi ra quần à? Ngồi cách xa anh ra một chút.”
“… … … …” Đồng Dao hùng hùng hổ hổ nhấc mông ngồi cách Lục Tư Thành 3 hàng ghế, “Anh bị tắc mũi cũng đâu có ngửi thấy đâu.”
“Chướng mắt được không.”
Người đàn ông liếc nhìn cô một cái, lấy áo khoác đắp lại lên mặt, cả người liền nằm xuống tiếp tục ngủ… Để lại Đồng Dao một mình ngồi trong xe cùng trợ lý và lái xe, lúc này vẻ mặt của nam trợ lý đang mơ mơ hồ hồ. Đồng Dao trầm mặc một lát cuối cùng cảm thấy nước chảy róc rách nhiều quá nên không thể nhịn được nữa nói: “Chú lái xe ơi, phiền chú lái nhanh một chút, thân thích của cháu tới, cháu muốn nhanh chóng về nhà gặp dì ấy.”