*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Edit: Tohy
(vì hai người đã bắt đầu sống chung nên chuyển sang “anh-em” nha, có ý kiến gì không?)
Đến bãi gửi xe, Đồng Dao một đường chạy chậm sau lưng Lục Tư Thành, trơ mắt nhìn anh ta đi tới góc có chiếc Maserati (*) màu xanh ngọc lấp lánh ánh sáng, sau đó mở cửa xe.
(*) Masarati: em nó đây, tớ là tớ muốn nhảy lên lái vù vù luôn, hô hô hô
Đồng Dao: “…”
Cô chỉ là đi mua đôi dép lê mấy cái qυầи ɭóŧ với cả một chiếc khăn tắm mà thôi.
Xe đi đến bên cạnh Đồng Dao thì dừng lại, Đồng Dao theo bản năng đưa tay mở cửa sau, Lục Tư Thành gương mặt không chút thay đổi tràn đầy bất mãn liền hạ cửa kính xuống: “Ngồi phía trước, muốn ngồi sau làm gì, định coi anh là tài xế sao?”
“Thành ca em sai rồi.”
Tích cực nhận sai, Đồng Dao phản xạ có điều kiện bỏ cửa xe phía sau, tay nhanh như chớp vòng đến cửa trước, mở ra ghế phó lái ngồi vào, thành thành thật thật ngồi ngay ngắn ở vị trí trên, nhìn về phía trước.
Lục Tư Thành liếc cô một cái.
“Dây an toàn.”
“…”
Đồng Dao “a a” hai tiếng lại nhanh chóng cúi đầu tìm dây an toàn, thắt chặt rồi lại quay lại tư thế ngồi ngắn, hai tay đặt ở đầu gối giống như một đứa trẻ đang chờ cô giáo mầm non phát hoa hồng—Lục Tư Thành nhìn qua nhưng rất vừa lòng bộ dáng im lặng như câm như điếc của cô, nhấn vào chân ga, chiếc xe chậm rãi từ bãi đỗ xe của biệt thự đi ra…
“Thành ca, em muốn mua dép lê đồ rửa mặt linh tinh, đi đến cửa hàng gần đây là được.”
“Nếu không thì sao? Mang em đi trung tâm đồ gia dụng?”
“Anh muốn đi sao?” Đồng Dao vẻ mặt kinh ngạc.
“Chờ anh tìm cái xe tải rồi chở em đi?”
“…”
Lần sau làm phiền trước khi nói mấy câu không tốt như vậy giơ cái biển “Tôi lại nói móc” được không? Dù sao gương mặt ngài nhìn qua đều cảm thấy ngài đang nói thật…Đồng Dao phồng phồng má, hai tay cầm lấy dây an toàn nhìn xung quanh, nhìn ra ngoài cửa sổ rồi lại vụиɠ ŧяộʍ quay đầu nhìn người đàn ông đang lái xe, chỉ thấy người này đều là bộ dáng thả lỏng, không tìm ra một điểm xấu hổ nào—
“Nhìn cái gì?”
“…”
Thế mà lại giống với người không bao giờ biết xấu hổ.
Đồng Dao vội vàng thu hồi ánh mắt, nhìn ra bên ngoài cửa sổ xe—cũng may khi Đồng Dao đến đã chú ý, câu lạc bộ ZGDX là nhờ có người tài trợ lắm tiền, nên phân bộ DOTA(*một game điện tử khác) cùng phân bộ LOL đều ở khu vực biệt thự trung tâm thành phố, chung quanh rất náo nhiệt, nếu lái xe đến trung tâm thương mại thì chỉ mất khoảng 10 phút…Cho nên cô cũng chỉ cần nhẫn nại khoảng mười phút mà thôi, nếu cho cô thêm một cơ hội nữa, nhất định cô sẽ không do dự mà dùng hai cái đùi của mình.
Đến khi xuống xe, Đồng Dao hơi khát nước liền mua trà sữa ở một cửa hàng ngay bên ngoài siêu thị, ghé vào quầy bar nhìn nửa ngày liền chọn một li nước trái cây, cô lại quay đầu hỏi người đàn ông đang đứng cách cô không xa: “Thành ca, anh có muốn uống gì không?”
“Không cần.”
Câu nói lời ít ý nhiều đáp lại, lại phụ trợ thêm một biểu cảm “Em nhanh lên cho anh”.
Đồng Dao làm một cái mặt quỷ quay đầu, nhìn người phục vụ bán trà sữa đang cười hâm mộ nói: “Bạn trai của cô thật là khốc.”
“Người kia không phải là bạn trai của tôi, là đồng nghiệp.” Đồng Dao bị người phục vụ hiểu lầm đến sợ hãi, vội vàng xua tay, “Phiền cô lấy cho tôi một cốc Latte.”
Vì thế cuối cùng Đồng Dao vẫn mua cho Lục Tư Thành một cốc cà phê, Lục Tư Thành cũng không nói gì, cảm ơn một tiếng liền đi thẳng…Mua đồ uống xong, hai người sóng vai nhau đi về phía siêu thị, vẫn là Lục Tư Thành đi một bước Đồng Dao phải dùng hai bước chân mới đuổi kịp, như vậy thì khi đến cửa thang máy, hai người chân trước chân sau liền bước vào–
Lục Tư Thành cả quãng đường gửi tin nhắn, không biết đang nói chuyện với ai, lại nói tiếng Hàn nên Đồng Dao nghe cũng không hiểu. Khi vào thang máy, anh liền di chuyển đến vị trí góc trong, Đồng Dao ở bên cạnh bảng hướng dẫn nghiêm túc đọc bảng hướng dẫn, ở bên cạnh nút ấn mỗi tầng là một phần giới thiệu vắn tắt tìm kiếm chỗ có thể mua được đồ dùng thường ngày…Vì thế Lục Tư Thành khi vừa mới gửi tin nhắn xong ngẩng đầu lên, “Này” một tiếng như muốn nói cái gì, lại phát hiện cái người kia đang ngửa cằm nghiên cứu chỗ nhấn nút…
Có cảm giác quen mắt khó nói thành lời.
Ba giây sau, sau khi người đàn ông chăm chú nhìn, Đồng Dao cũng thành công tìm được nơi mình muốn đi, vừa lòng nhấn vào tầng ba, quay đầu hỏi: “Vâng, Thành ca, anh gọi em?”
“..Em có biết ADC chiến đội YQCB đang chuẩn bị tuyên bố giải nghệ?”
“Không biết, ADC chiến đội Một Đám Đồ Ăn là ai, a, là Tiểu Ấm sao, cậu ta muốn giải nghệ?”
“Người bạn đang làm tuyển thủ ở Hàn quốc bên kia nói cho anh biết, ADC mới gia nhập YQCB có thể là—“
“Vâng? Là ai?”
Đồng Dao cắn ống hút, chiến đội YQCB (tên thân mật: Một đám đồ ăn) chính là chiến đội của bạn trai Kim Dương-Ngả Giai, chỉ là ở giải thi đấu mùa xuân năm nay thành tích của họ không được tốt, thiếu chút nữa là rớt thứ hạng trong league, mấy ngày hôm trước vừa mới đánh xong trận bảo vệ cấp bậc.
…Lục Tư Thành một người chiến đội thứ nhất còn quan tâm một đội bảo cấp sao (*bảo vệ cấp bậc) sao?
Lục Tư Thành nói một nửa lại im lặng, cúi xuống nhìn cô gái đang nhấn thang máy, thật lâu sau, khi người kia đang trừng mắt nhìn mình không hiểu, anh đột nhiên thay đổi chủ đề: “Quên đi, không có gì. Anh nghe Tiểu Thụy nói, trước khi trận chung kết mùa xuân bắt đầu hai ngày, em cũng đến xem.”
“Đúng vậy.”
“Cùng ở chung với bọn anh trong một khách sạn.”
“Đúng vậy.”
“Là tầng bốn mươi sáu sao?”
“Vâng…”
Đồng Dao đang đáp lại một nửa đột nhiên dừng lại, sau đó cắn ống hút, thổi bong bóng vào trong cốc trà sữa… Tay cô cầm cốc hơi nắm chặt lại, chưa kịp nói, liền thấy Lục Tư Thành bình tĩnh gật gật đầu phát hiện ra cái kết luận mà cô không mong muốn nhất: “Ngày hôm đó chú lùn quật cường kia quả nhiên là em.”
“Quật cường…?”
“Quật cường không thừa nhận chính bản thân mình thấp.”
Lúc này cửa thang máy mở ra, Lục Tư Thành đi trước một bước ra ngoài—Đồng Dao đang ngẩn người vội vã chạy theo, nhảy lên nhảy xuống giải thích: “Không phải đâu, em nói cho anh nghe, ngày hôm đó thật sự với tới! Ngày hôm đó cầm nhiều đồ quá, nặng tay, không nhấc tay lên được, cho nên mới…”
“Quật cường.”
“…………………………”
Đồng Dao sắp điên rồi.
Cô chỉ là so sánh với Lục Tư Thành thì thấp hơn mà thôi!!!
Đi ngoài đường lớn tuyệt đối không hề thấp!!!!!
Thấy người đàn ông phía trước ánh mắt hàm ý kết luận “Quả nhiên quật cường” xong, liền mang vẻ mặt “Đề tài này kết thúc tại đây” vừa lòng đi về phía trước, Đồng Dao quýnh lên muốn kéo anh ta lại…Nhưng mà ngay khi cô vươn tay ra, cô đột nhiên nghe thấy tiếng một tiếng hô vui mừng!
Đồng Dao hơi sửng sốt ngẩng đầu, lập tức liếc mắt một cái nhìn sang một đám thanh niên cả nam lẫn nữ vẻ mặt hưng phấn vui mừng nhìn sang phía bên này, miệng vừa mới kêu lên “chessman” “Thành ca của tớ” “Anh ấy thế mà lại ở đây” đang thảo luận, trong đó có hai cô gái còn giơ di động lên hướng về phía Lục Tư Thành—
Ở nơi như thế này mà cũng có thể gặp được fan Lục Tư Thành sao!
Đòng Dao nhìn thấy di động đang quay sang bên này, hít vào một ngụm khí lạnh về cổ liền lùi ra phía sau lưng Lục Tư Thành, trốn. Người kia nhíu mày quay về phía sau, dùng bàn tay giữ đầu của cô gái đang sợ hãi, dường như muốn đóng đinh cô gái xuống sàn nhà, hỏi: “Em trốn cái gì?”
“Fan của anh chụp ảnh!”
Vẻ mặt Đồng Dao hoảng sợ, hoàn toàn không giống với biểu cảm tự tin ở hôm chung kết khi bị máy quay chiếu vào—đùa cái gì chứ, lúc ấy ở hiện trường tối như vậy thì có mà thấy rõ cái rắm, còn bây giờ ở trung tâm thương mại này ngọn đèn kia to lớn như mặt trời tỏa ánh sáng mãnh liệt, vạn vật hiện hình…
Lục Tư Thành bị âm thanh sợ hãi của thiếu nữ làm cho khó hiểu: “Chụp ảnh thì làm sao vậy…”
“Anh hôm nay không cạo râu! Em hôm nay không trang điểm! Làm sao mà mang mặt đi gặp người khác! Em còn chưa có PO ảnh chụp ở trên mạng đâu, sao có thể để cho fan của anh chụp ảnh mỹ nhan của em trước được!!!!!” Đồng Dao phủi bàn tay Lục Tư Thành ở trên đầu mình ra, “A a a a a, bọn họ đang lại đây khẳng định là muốn xin chữ kí của anh đó!”
Lục Tư Thành bị âm thanh của cô làm cho đau đầu, nghĩ thầm nếu em có bản lĩnh cả đời em đừng đi gặp người khác, nhưng mà nhìn thấy bộ dạng người đứng trước mắt không lên được bàn tiệc đang choáng váng, anh cũng không miễn cưỡng, lộ ra một biểu tĩnh bất đắc dĩ liền xoay người, đồng thời thuận tay đem cô đứng ra phía sau lưng mình—
“Vậy em trốn đi là được.”
“Trốn ở phía sau anh là có thể chống đỡ được sao?” Đồng Dao đang khẩn trương cũng nói ra những câu vô nghĩa.
“Chiều cao thì may ra, chiều ngang không rõ lắm.”
“…”
Đồng Dao dùng năm giây mới phản ứng lại, Lục Tư Thành mẹ nó đang cười nhạo mình diện tích bề ngang rộng lớn, nhưng mà lúc này anh ta đang cầm trong tay cây bút kí vào quyển vở của fan, Đồng Dao cũng không dám nói nữa, liên tục lui về phía sau lưng Lục Tư Thành—
Mấy vị đại nhân nóng bỏng có khoảng bảy người, động tĩnh rất lớn, quần chúng buôn dưa lên của trung tâm thương mại nghe thấy âm thanh cũng quay đầu, nhìn người đàn ông trẻ bị vây bên trong còn tưởng là gặp được ngôi sao: Chỉ là ngôi sao này tuy đủ anh tuấn, nhưng mà lại mang bộ dạng lôi thôi lếch thếch như là thuận tay cầm chìa khóa chạy đến trung tâm thương mại chơi một vòng, có phải hơi mất hình tượng thần tượng hay không?
“Thành ca em rất thích anh!”
“Trời ạ Thành ca anh thật đẹp trai!”
“Hi vọng là năm nay chiến đội ZGDX sẽ đi thi đấu ở giải của quý!”
“Thành ca Thành ca, kí tên cho em đi a a a a a rất vui ai ngờ ở đây mà gặp được anh! Minh thần có khỏe không, hôm qua xem weibo có nói anh ấy chuyển sang làm chuyên gia phân tích số liệu, không phải thực sự rời đi là tốt rồi!”
“Thành xa, anh cao thật đó, so với khi thi đấu trên sân thì còn cao hơn—“
“A.”
Trong đám người đang hưng phấn đột nhiên truyền đến một giọng nữ–
“Thành ca, đây là bạn gái của anh sao?”
Xung quanh bỗng chốc an tĩnh lại.
Một cô gái gương mặt trẻ con thoáng nghiêng người, nhìn về phía người đang đứng phía sau—mà lúc này, ở phía sau Lục Tư Thành, Đồng Dao đang lấy ngón tay mà điên cuồng đâm vào thắt lưng của anh, dường như co thể xuyên ra vài lỗ hổng, Lục Tư Thành khó khăn bình ổn âm thanh trả lời: “Không phải, anh nào có thể tìm bạn gái trông như con gái mình…Là nhân viên làm việc của chiến đội, đi theo giúp anh mua vài thứ.”
“Ồ.” Cô gái mặt trẻ con rõ ràng có vẻ thả lỏng, lập tức nở nụ cười: “Tỷ tỷ nhân viên chiến đội thật sự rất đáng yêu.”
“Là ấu trĩ.” Lục Tư Thành nhanh chóng đưa tờ giấy có chữ kí trả lại cho cô gái.
Cô hơi lui về phía sau một ít, những fan khác lại dũng cảm đi lên, tạo thành ba tầng bảo vệ vây quang Lục Tư Thành—Nhân viên Đồng Dao, vừa bị quan sát nhanh chóng mất đi sự chú ý của mọi người, cũng rất nhanh bị bài trừ khỏi tập thể…
“…”
Nhìn người đàn ông đang bị vây trong nhóm các cô gái với ánh mắt tràn đầy ngưỡng mộ đứng đằng xa kia, Đồng Dao lại có thể hiểu được vì sao bạn tốt Đồng Dao vì bạn trai Ngả Giai mặc quần áo fan tặng mà phát cuồng, càng thêm kiên định suy nghĩ ban đầu của bản thân—
Quả nhiên có chết cũng không thể cùng yêu đương với mấy tuyển thủ, nếu không một ca dấm chua cũng sợ uống mỗi ngày cũng không đủ.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Đồng Dao 1m58 (còn có thể dài hơn), Thành ca 1m85 (không dài nữa).
Nếu không nhầm thì chính là từ bả vai trở xuống một chút đi.
Tiểu Vũ: cảnh trốn sau lưng có phải thế này ko nhỉ?