Ở toa ngay phía trước toa Prison, bốn tiểu thần chủ bị trói hai tay hai trên, những sợi xích hoàn toàn lơ lửng chỉ là kéo thẳng chân tay họ thành hình chữ X. Jordan cầm lấy cây roi đứng bên cạnh ông ta là cô hầu gái với nụ cười vô hại.
- Tôi muốn thưởng thức con bé Đông Nam tộc này trước.
- Đừng gọi bọn chúng như vậy vì chúng còn không được chia đất.
Cô hầu gái vẫn là nụ cười ấy dịu dàng lên tiếng. Jordan lại cười một tràng lớn, ông ta vung roi lên quất mạnh về phía Red khiến cho bộ vest đỏ của cô bé bị rách một đường dài để lộ làn da trắng phía sau đó.
- Ah, Red.
White kinh hãi hét lên. Cái thứ đó chắc chắn sẽ rất đau. Vốn dĩ lúc trước họ sẽ chẳng cảm thấy gì nếu bị đánh như vậy nhưng hiện tại sức mạnh của họ đã mất và nguyên nhân hình như là do mấy dây xích này nên họ mới cảm thấy đau sao?
- Thật quá đã, con bé này nó không kêu lấy nửa lời.
Jordan quá hưng phấn hét lên mà liên tục quất roi về phía Red. Bộ vest đỏ của Red cứ vậy rách nát dưới những đòn roi đó. Cô hầu gái đứng nhìn một màn trước mặt, trang phục của Red đã rách hết bỏ đi rồi, cả cơ thể trắng muốt nổi lên những vệt roi đỏ thật khiến người khác thương tiếc.
- Thật là một cô bé kiên cường? Ngươi không thấy đau sao?
- Có đau thì tại sao ta phải kêu lên cho các ngươi nghe.
Red nhìn hai người trước mặt lên tiếng. Đau chứ, tất nhiên là đau rồi nhưng tại sao cô bé phải kêu lên. Như vậy chẳng phải càng thỏa mãn hai người này sao? Jordan thấy vậy càng đánh mạnh hơn đến mức làn da kia rỉ máu. Black nhìn sang Red ở bên cạnh khẽ cụp mắt xuống, rất nhanh che đi toàn bộ sát khí trong đôi mắt đó.
Cả một đêm đó, khi bên ngoài âm nhạc vang lên, ánh sáng lung linh thì bên trong toa tàu tiếng roi vun vυ"t vang lên. Cả bốn tiểu thần chủ đều bị đánh đến toàn thân rớm máu.
Cô hầu gái đó tiến ra phía cửa nhìn về toa Prison ngay phía sau, ở bên đó những đốm lửa nhỏ đã biến mất từ lúc dây xích cuốn lấy Red vậy mà bây giờ trong toa đó lại đang chập chờn. Toa đó vốn không hề có điện hay bất cứ thứ gì ngoài mấy hộp kính vậy mà bây giờ lại có ánh điện chập chờn là sao?
- Jordan bên kia.
Cô hầu gái vừa rứt lời Jordan cũng ngừng tra tấn bốn tiểu thần chủ mà đi tới chỗ cô hầu gái. Khi ông ta vừa nhìn thấy bên kia toa tàu Prison cũng liền kinh ngạc có chút hoảng hốt. Sao lại có ánh điện chập chờn?
- Là kẻ nào chứ? Ai phát hiện ra rồi sao?
Jordan nhìn cô hầu gái thập phần lo lắng. Ngay lúc đó họ nghe có tiếng xé gió, cả hai cùng ngẩng mặt nhìn lên trên thì hàng loạt những dây tơ thực vật quấn lấy nhau đâm xuống bọn họ túm chặt lấy cả hai người mà trói chặt gần như muốn ép khô hai người này ra.
- Bình tĩnh nào.
Rei đột ngột xuất hiện đưa tay chạm vào những dây tơ thực vật đó thì những dây thơ liền tự động buông lỏng ra lại rút về bên trên ROOM. Rei nhìn hai người bị thương nằm chặt vật trên sàn tàu.
- Ta cứ nghĩ sẽ ổn thôi nhưng bốn đứa nhóc này lại mất cảnh giác quá.
Rei mỉm cười đưa tay làm động tác chém ngang thì những dây xích bị chặt đứt, bốn tiểu thần chủ được thả tự do đứng trên sàn tàu, vết thương của cả bốn đang tự động lành lại, ngay cả trang phục cũng trở về như lúc đầu. Cả bốn lại như mới, hoàn hảo không chút dấu vết.
- Yuki, tôi đã quan sát cô rất lâu rồi. Không nghĩ cô cũng mất kiên nhẫn nhanh như thế. Tù nhân của chúng tôi cũng bị các cô làm cho thành như vậy.
Rei chỉ chỉ về phía toa Prison mỉm cười lên tiếng sau đó cô quay lại nhìn bốn tiểu thần chủ.
- Ông ta giao cho bốn đứa tùy ý.
- Vâng thưa Rei-sama.
Red nở nụ cười ma mị hơn bao giờ hết, rất nhanh sau đó Jordan bay lơ lửng theo bốn tiểu thần chủ đi lên toa trên. Tại nơi đó họ cũng chỉ nghe được những tiếng hét đau đớn vang vọng lại hòa cùng tiếng nhạc bên ngoài không để ai chú ý tới.
Cúi nhìn cô hầu gái Yuki nằm trên sàn, Rei ngồi xuống, cô nắm lấy cằm Yuki kéo mặt cô ta đối diện với cô.
- Kuro rất ghét những kẻ phản bội. Kuro san sẻ một chút lòng thương hại cho các ngươi, để các ngươi sống cuộc sống trường tồn cùng Kuro vậy mà các ngươi lại không chút do dự phản bội lại Kuro như vậy? Làm sao ta có thể tha thứ cho mấy kẻ phản bội các ngươi đây?
Rei vừa rứt lời cô buông tay ra sau đó dơ chân đá bay Yuki xuyên qua cả lớp kiên cố của con tàu bay ra ngoài. Yuki lồm cồm muốn ngồi dậy nhưng ngay lúc đó hàng loạt dây tơ thực vật từ ROOM vươn ra, chúng bám lấy cả cơ thể Yuki kéo mạnh về phía ROOM mà tiêu hóa toàn bộ cô ta trong giây lát.
Xoay người lại, Rei đi tới toa Prison, cô đẩy nhẹ một cái song sắt cũng đổ ầm xuống, Rei nhìn vào những người ngồi bên trong những hộp kính trong suốt.
- Trái tim các ngươi đã từng thuần khiết nên bọn ta chọn các ngươi. Một trái tim đổi lấy một sinh mạng mới, gia tăng thêm khả năng sống của những con "rối" mà Vivian tạo ra. Các ngươi cũng nên cảm ơn Kuro đã tốt bụng giữ lại các ngươi.
Rei vừa rứt lời những sợi xích càng siết chặt cổ tay của mấy cô gái này hơn nữa. Khi Rei quay đầu lại bốn tiểu thần chủ đã đứng trước mặt của cô.
- Quay về lâu đài thôi.
- Sẽ chỉ còn một nữa thôi phải không Rei-sama?
White cất giọng nói nhẹ nhàng. Rei đưa tay vỗ nhẹ đầu White nở nụ cười. Hôm nay cô cười khá nhiều rồi.
- Ừm, còn vài người nữa thôi. Vậy chúng ta chơi trò chơi xem ai phát hiện ra kẻ phản bội trước nhé. Có điều Boss phản bội phải để lại sau cùng. Cái người mà ai cũng biết đó Kuro đã để cho cặp song sinh rồi.
- Đành chịu vậy.
Blue mỉm cười. Bọn họ đành nhường Boss cho cặp ngoại tộc kia. Vậy thì chỉ cần tìm ra mấy kẻ còn lại trong bóng tối là được. Cả bốn đều mong chờ game lần này.
- Tránh tên Allen đó ra.... Bắt đầu nào.
Rei vừa rứt lời cả 5 người đều không thấy bóng dáng đâu cả. Khi họ biến mất thì cả toa tàu Prison chính thức trở nên trong suốt tới vô hình, biến mất hoàn toàn như chưa từng tồn tại. Toa phía sau tự động nối liền tiến về toa phía trước. Toa Prison chính thức bị xóa bỏ.
- Lala, chúng ta là những bóng ma tuần đêm.
- Lala, chúng ta phải mau mau thu lượm tử khí.
- Lala, màn đêm sắp vén lên rồi. Đã đến giờ đi ngủ.
Những tiếng hát vang lên trong không gian những đốm sáng lung linh, ba bóng người nhỏ bé thoắt ẩn thoắt hiện sau rừng cây, rón rén sợ người ngoài sẽ phát hiện. Bọn họ là một loại sinh vật khác của hòn đảo này, sinh vật thể hồn. Họ chưa từng được nhắc đến trong cẩm lang một lần nào cả.
- Tiểu thần chủ, khu rừng đang tăng trưởng với tốc độ nhanh hơn trước.
Ella đứng phía sau báo cáo cho Easton biết chuyện đang diễn ra trong suốt hơn một tuần sau đêm bản nhạc cất lên cùng tiếng hát. Trước đây do Arin Garden kiểm soát nên thực vật vẫn sinh trưởng một cách chầm chậm nhưng hiện tại xem ra...
- Không ảnh hưởng tới ai là được. Phía bên trên còn chưa đưa lệnh xuống cho nên chúng ta không nên làm trái ý họ. Nào đi xem các vị khách của ta tập luyện đến đâu rồi.
Easton mỉm cười quay lại cùng Ella đi tới khu rừng xem tiến độ tập luyện của các vị khách. Trong bốn người, có kẻ chiến đấu có chiến thuật đầy đủ, có kẻ chẳng cần suy nghĩ cứ vậy xông lên nhưng họ đều rất tiến bộ.
- Thưa ngài, bốn tiểu thần chủ đang ở bên ngoài.
- Kệ bọn nhóc đó đi.
Mr. Clock đứng bên cửa sổ nhìn bốn đứa trẻ phi như bay lướt qua Đông tộc. Đã hơn một tuần nay rồi không ai biết đám nhóc này đang làm gì nữa. Rei nhất quyết giữ im lặng không cho anh ta biết chuyện gì xảy ra đêm hôm đó.
Yurasa đứng yên lặng một bên cùng Diana không nói chuyện gì nữa cụp mắt xuống. Quản gia Yurasa mới này hoàn toàn được Nora cho thừa hưởng kí ức của Yurasa lúc trước nhưng có chút thay đổi nho nhỏ.
- Ngài công tước, nhìn xem, chủ nhân vừa động.
Diana đột ngột thốt lên vui mừng kéo theo sự chú ý của Mr. Clock và Yurasa. Mr. Clock sải hai bước dài tới bên giường nhìn ngài công tước đã ngủ hàng trăm năm qua giờ đây đang động nhẹ. Mắt ngài ấy hơi giật giật, lông mi có độ rung nhẹ.
- Chào mừng ngài đến với Heaven công tước Duke.
Mr. Clock mỉm cười nhìn người đàn ông vừa tỉnh giấc. Duke nằm trên giường đôi mắt chớp chớp để thích ứng với mọi thứ xung quanh liền đó cố gắng ngồi dậy. Diana vội vàng đi tới đỡ ngài công tước của mình ngồi dậy.
- Đây là nơi nào vậy Ao?
Duke nhìn công tước Mr. Clock cất tiếng hỏi. Do đã vài trăm năm chưa nói chuyện nên giọng nói của vị công tước này có chút khàn khàn. Mr. Clock nhìn ngài Duke, ông chú trẻ tuổi của Maria.
- Như tôi đã nói đây là đảo Heaven của nữ hoàng Kurokku. Công tước, ngài đã ngủ giấc ngủ vài trăm năm nay rồi. Việc ngài tỉnh giấc có lẽ hòn đảo này sẽ phải ăn mừng lần nữa. Yurasa mau bắn pháo cho mọi người biết.
Mr. Clock vừa nói với ngài công tước Duke xong quay sang Yurasa đứng phía sau. Yurasa gật đầu thưa vâng sau đó nhanh nhẹn đi ra bên ngoài bắn pháo hiệu cho mọi người toàn đảo biết. Nhìn lên bầu trời, Yurasa khá ngạc nhiên sau đó vội vàng trở lại.
- Công tước, phía bên kia có bắn pháo hiệu ngài công tước Machino cũng đã tỉnh giấc rồi.
- Thật là trùng hợp làm sao.
Mr. Clock mỉm cười. Duke ngồi nhìn những người trong phòng lại nhìn tới Mr. Clock. Chuyện gì đang xảy ra chứ? Duke chỉ nhớ ngày đó khi hắn trở lại thì lâu đài đang bốc cháy và sau đó hắn chẳng còn nhớ được chuyện gì đang diễn ra nữa.
- Đây là tốt hay xấu?
Đã có rất nhiều người cùng một lúc đặt lên câu hỏi này. Nữ hoàng đã từng tuyên bố trò chơi sẽ thực sự bắt đầu khi các vị công tước tỉnh giấc. Hơn nữa lâu đài trung tâm đã bắn pháo hoa đầy trời vào ban ngày, tiếng đồng hồ vang lên thật rung chấn mạnh cả hòn đảo báo hiệu cuộc triệu tập mọi người về lại lâu đài lớn.
Ngày hôm đó các vị khách cùng với các tiểu thần chủ lần nữa lên xe ngựa trở về lâu đài trung tâm. Lâu đài trung tâm lại một phen bận rộn chuẩn bị tiệc mừng long trọng.
- Lala, công tước Duke và công tước Machino tỉnh giấc rồi.
- Lala, cuộc chơi sắp bắt đầu rồi.
- Lala, chuông đồng hồ điểm rồi kìa.
Lại là ba bóng đen nhỏ nhắn đó bay nhảy khắp cánh đồng hoa quang hương. Bọn chúng dính lấy nhau hết chỗ này lại chỗ kia mà dịch chuyển chỉ trong nháy mắt. Đêm nay sẽ lại có lễ hội thật tưng bừng.
Sự tỉnh giấc bất ngờ của hai vị công tước đã gây ra một hồi chấn kinh. Ai có thể biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo trên hòn đảo kinh hoàng cứ ngỡ thiên đường này đây.