Chương 21: Kẻ Tội Đồ Của Heaven

- Wamaker, đừng động tới bất cứ thứ gì ở tầng 7 và tầng 8.

- Vâng thưa nữ hoàng.

Wamaker khá ngạc nhiên khi sáng ra đã thấy nữ hoàng, dạo này người thức dậy thật sớm. Kurokku rảo bước trở lại tầng 8 của mình. Khi cô bé vừa mở cửa ra liền đưa tay che mắt lại vì trong căn phòng Tokei luôn có bóng tối bao phủ của mình lại sáng trưng như ban ngày.

Kurokku thực sự không thích có ánh sáng mạnh ở nơi cô bé sống nên cả tầng 8 không có một cái cửa sổ nào và cả phòng Tokei cũng không hề có điện đuốc gì cả.

Khi thích ứng lại, Kurokku đi vào phòng đóng cửa lại, cô bé nhìn bóng đen đứng giữa đống đồ chơi của mình nhàn nhạt lên tiếng.

- Ta nhớ ta từng nói không thích ánh sáng mạnh.

- Tôi chỉ muốn căn phòng sáng sủa hơn một chút. Kuro, cô biết tôi muốn gì.

- Ta đã làm nhưng không đảm bảo ngươi sẽ tiện sử dụng.

Kurokku nói rồi đi về phía bức tường phía sau lưng bóng đen đó, cô bé đặt cả bàn tay mình lên thì lập tức gạch tách ra như lần trước. Tuy nhiên lần này họ tiến vào một căn phòng với ánh sáng mập mờ le lói đủ để nhìn đường mà không sáng trưng như căn phòng Tokei của Kurokku.

- Các vị khách vừa đến ta cũng đã dành cho ngươi một phần vì ta biết ngươi sẽ đến.

- Tôi có nên cảm thấy cô yêu thích tôi thêm một chút hay không?

- Tùy ngươi thôi, mau xem đi.

Kurokku đứng tránh sang một bên nhường cho bóng đen đó đi vào trước. Nhìn lại mọi thứ sáng đến khó chịu kia, Kurokku quay mặt nhìn theo bóng đen thì phòng Tokei cũng liền tối đi trở về trạng thái vốn có của nó.

- Có phải cô đã quá ưu ái tôi hay không đây? Người này, còn không phải là Allen hay sao, một quản gia tập sự của cô.

- Allen đã chết. Sự tái tạo đó ngươi không muốn thì đành chịu.

Kurokku bước vào căn phòng bên nhìn bóng đen rồi lại nhìn người đang nằm trên giường mà tiến lại gần người đó. Bóng đen cười hắc hắc sau đó xuyên vào người đang nằm trên giường. Lập tức người trên giường cử động tay chân, hắn chính thức sống lại.

- Sử dụng cũng rất tốt, cảm ơn cô rất nhiều Kuro.

Allen đột nhiên nắm lấy cổ tay của Kurokku kéo cô ngồi hẳn lên giường ngay trước mặt hắn. Kurokku chỉ nhìn chằm chằm vào người trước mặt nhưng ngay lập tức cô bé kinh ngạc vì cơ thể mình lớn lên tương đương với Rei hiện tại.

- Không thể nào, ngươi lại...

- Đừng ngạc nhiên, ta đủ quyền năng để đánh bay cái thứ ấn tước mà nó đem lại cho cô Kuro.

- Ta... ta lớn được sao?

Kurokku nhìn bàn tay mình lại đưa tay lên chạm vào mặt mình. Bản thân Kurokku chưa bao giờ ngờ tới cơ thể này sẽ lớn lên được. Allen nhìn cô mỉm cười sau đó bất ngờ kéo cô lại khiến Kurokku ngã nhào vào người hắn. Kurokku nghe được tiếng cười nhẹ của Allen.

- Đừng vội vui mừng vì chỉ khi tôi chạm vào cô thì cô mới lớn được thôi Kuro. Cho nên nếu muốn ở cơ thể bình thường đó thì nên ở cạnh tôi nhiều một chút.

- Ta cũng không cần cơ thể này. Dù sao sức mạnh của ta cũng không vì vậy mà nhiều hơn. Allen, tạm thời ngươi hãy giữ lấy cái tên đó.

Kurokku đẩy Allen ra sau đó đứng dậy cùng lúc cô trở lại là cô bé con thường ngày. Allen bước xuống giường theo Kurokku đi ra ngoài nhưng bên môi vẫn là nụ cười mỉm thích thú.

- Tôi được phép ở lại căn phòng này chứ? Phải ở lại bên cạnh cô nhiều hơn một chút trước khi Ao quay trở lại.



- Tùy ngươi thôi.

Kurokku hoàn toàn không đoái hoài tới Allen mà ngồi xuống trước màn hình ôm lấy con gấu quan sát mọi thứ trên màn hình. Allen nhìn Kurokku tiến tới ngồi xuống phía sau Kurokku lập tức nhấc cả người cô bé lên đặt vào lòng mình rồi ôm lấy Kurokku cùng xem phim.

Kurokku hoàn toàn không ngờ tới hành động này của Allen, cô bé cũng mặc kệ hắn muốn gì tiếp tục theo dõi màn hình không quan tâm Allen cũng không quan tâm cơ thể lớn lên bất thường của cô.

- Thật nhàm chán đó Kuro, không nghĩ tới cô nhiều năm như vậy luôn ngồi ở đây xem phim.

- Ngươi tại sao lại chú ý đến ta mà không phải Rei?

- Có lẽ... vì cô là Kuro?

Allen cười cười hoàn toàn không cho Kurokku câu trả lời cô bé muốn. Đến bản thân hắn cũng không hiểu được vì sao lại chú ý đến cô gái này, chẳng lẽ vì sức mạnh đáng sợ đó thật sao? Nhưng nếu nói đến sức mạnh thì người kia còn...

Kurokku ngồi nhìn chằm chằm vào màn hình, nó đang chiếu lại tất cả sinh hoạt của rất nhiều vị khách trên đảo này. Ánh mắt Kurokku rời tới phía Simon đang ngồi trong bàn ăn cùng chị và hai em của mình có chút trầm ngâm suy ngẫm. Có nên nói cho Ao biết hay không.

- Kuro, cô không muốn lớn lên như này sao?

Allen đột nhiên đề cập tới làm cho Kurokku có phần nhíu mày không hiểu, rất nhanh sau đó cô liền ngẩng đầu lên nhìn Allen.

- Làm trẻ con chẳng có gì là không tốt cả. Ta không thích lớn lên.

"Ít nhất làm trẻ con ta còn có thể được phép mơ mộng." Kurokku thầm bổ sung thêm trong lòng, cô nói rồi lại xem màn hình không để tâm tới Allen nữa.

- Kuro ngủ rồi sao?

Rei đứng dựa lưng vào bức tường đá bên ngoài phòng Tokei nhìn Allen vừa bước ra ngoài. Allen chỉ cười mà không nói gì cả, hắn nhẹ nhàng khép cửa lại. Rei nhìn Allen đứng thẳng người dậy.

- Tại sao ngươi lại đổi ý xuất hiện công khai trước mặt Kuro? Chính ngươi là người đã yêu cầu Arin giữ bí mật trước.

- Tôi chỉ muốn... ở bên cạnh Kuro mà thôi.

- Đừng có bào chữa cho hành động của ngươi bằng mấy lời nói đó. Nếu ngươi thực sự muốn vậy thì tại sao lại thoải mái giữ Mary bên mình. Ngươi nên nhớ rằng trong bọn ta, Kuro là người nắm giữ mọi kí ức của Maria, vì vậy mà hơn ai hết Kuro là người căm ghét Mary thế nào. Mong rằng ngươi đừng làm mấy điều ngu ngốc, ít nhất là trước mặt Kuro.

Rei nói rồi đi xuống cầu thang sau đó biến mất dần theo bước chân. Allen đứng đó tay xoa cằm suy nghĩ những lời Rei nói. Cô gái này đang cố gắng cảnh báo hắn một điều gì đó sẽ xảy ra trên hòn đảo này. Là gì đây mà khiến cho những cô gái này ngoài mặt thì cứng mà trong lòng lại lo sợ như vậy?

- Rei?

Norin và Noir vừa tới căn nhà bên bờ hồ liền ngạc nhiên khi nhìn thấy Rei đang đứng trước căn nhà nhỏ. Sao Rei lại ở chỗ này? Hơn thế nữa cô gái này đang định làm gì?

- Nữ hoàng muốn trả tự do cho thứ ở bên trong này.

- Không thể nào... người đã từng nói thứ đó không được phép xuất hiện trên hòn đảo nên mới phong ấn nó lại. Cô phải biết rõ nó là gì mà...

Norin hoàn toàn hét lên phản đối, vẻ vui cười thường ngày nay đã biến mất. Nữ hoàng nghĩ gì lại trả tự do cho thứ ở bên trong kia chứ? Rei không đoái hoài gì đến Norin, cô đưa tay chạm vào cánh cửa gỗ.

- Điều này không phải do cô quyết định tiểu thần chủ Bắc Tộc.

Vừa rứt lời, một thứ lóe lên rất nhanh xung quanh căn nhà sau đó liền chớp mắt cánh cửa gỗ mở ra, bên trong là một thứ hắc ám nồng nặc phóng thẳng ra ngoài làm cho cả Norin và Noir đều run sợ trước bức khí này.

Hơi thở nguy hiểm từ trong căn nhà cả ba người họ đều cảm nhận rõ ràng. Một bóng đen đang từ trong căn nhà đi ra ngoài này, Rei đứng đó chờ đợi bóng dáng đó xuất hiện.



- Ngươi nhớ bên ngoài này chứ Allen?

Rei cất giọng hờ hững nhìn người vừa xuất hiện trước mặt bọn họ. Một cơ thể xấu xí và vô cùng thảm hại không rõ hình thù, Rei tiến lên đưa tay vạch tóc dài thô rối của hắn ra sau đó nhìn đôi mắt không xác định của hắn, lòng bàn tay chạm vào má hắn.

- Nữ hoàng nói sẽ cho ngươi tự do Allen. Ngươi chỉ có một nhiệm vụ duy nhất trên hòn đảo này, đó chính là gϊếŧ hết toàn bộ những kẻ có ý định phá hoại Heaven.

- Nữ hoàng... nữ hoàng.....

Người đó không ngừng lặp lại một chữ nữ hoàng sau đó liền ôm chầm lấy Rei khiến Norin và Noir đứng phía sau kinh ngạc.

- Thần sẽ làm theo ý người, chỉ xin người đừng bỏ rơi thần, thần sẽ làm mọi thứ vì người...

- Ta biết, đừng lo lắng Allen, hãy hoàn thành việc ta giao cho ngươi.

Rei mỉm cười ôm lấy hắn ta sau đó liền dẫn đường cho hắn ta rời khỏi phương bắc. Norin và Noir hoàn toàn không tin được chuyện đang xảy ra trước mắt.

Người đó thực sự là một con quỷ theo đúng nghĩa trên Heaven này. Năm đó nếu như hắn không phản bội lại nữ hoàng mà hóa điên lên làm người bị thương thì có lẽ hắn đã trở thành tiểu thần chủ Bắc Tộc chứ không phải Norin. Nữ hoàng là người chính tay giam giữ hắn tại chính căn nhà này như một sự trừng phạt cũng như ràng buộc hắn vào bóng tôi không để hắn tiếp nhận ánh sáng.

Hắn là kẻ tội đồ của Heaven được biết đến với cái tên Allen K. Sullivans.

- Thế nào, ngạc nhiên vì trong căn nhà đó lại là một con người phải không? Cậu thật quá mức nghịch ngợm đó cậu nhóc.

Allen (Allen này vốn là thân xác ban đầu của Allen K. Sullivans nhưng do chuyện trong quá khứ, Kurokku đã làm tổn thương gần như hủy hoại cơ thể Allen đem linh hồn của hắn đánh bật ra ngoài tồn tại trong dạng cơ thể kì dị khác bị phong ấn lại trong ngôi nhà bên bờ hồ còn cơ thể vốn có của Allen được chính Kurokku tái tạo lại và hiện được bóng đen bí ẩn xuất hiện kia hưởng dụng) đột nhiên xuất hiện bên cạnh Simon làm Simon ngạc nhiên, cậu ta muốn đi dạo cốt là đến gần ngôi nhà đó xem xét thế nào lại bị phát hiện rồi?

- Đừng lo lắng, tôi cũng chẳng hứng thú hại cậu đâu. Người mà cậu vừa thấy là một kẻ tội đồ đã bị nữ hoàng của hòn đảo này ruồng bỏ.

- Aneki sao?

Simon nhìn Allen thắc mắc hỏi. Allen cười cười nhìn về căn nhà bên bờ hồ.

- Aneki chỉ là một nữ chủ, nữ hoàng của hòn đảo này là một người khác mà có lẽ sau này cậu sẽ hiểu. Simon, đây là bức thư mà cô bé gửi cho cậu.

- Maria?

Simon thoáng chút ngạc nhiên nhưng cuối cùng vẫn cầm lấy bức thư vừa nhìn cái tên rồng bay phượng múa cùng con dấu bằng cacao mùi thơm đặc trưng, Simon ngẩng đầu lên nhìn đã không còn thấy người lạ kia cùng Norin và Noir nữa rồi. Cậu ta liền quyết định đứng dậy quay trở về.

Allen đứng đằng xa quan sát Simon.

- Cô quan tâm thằng nhóc bởi vì yêu thích thằng nhóc đó hay là vì... lí do khác? Nhưng hình như tôi có chút ghen tị thì phải Kuro.

Bên ngoài đảo, Rei nhìn bức tường ROOM với các loài thực vật sống đáng sợ kia rồi quay lại nhìn kẻ tội đồ phía sau.

- Cậu đã phạm lỗi rất lớn cho nên Kuro không muốn đem thể xác vốn có của cậu trở lại cho cậu mà đã tặng cho một người khác. Cách để cậu báo đáp Kuro rất đơn giản thôi, chỉ cần cậu hòa làm một với ROOM tới lúc đó chỉ sợ không có kẻ nào dám tới mà làm hại Kuro được nữa.

- Nữ hoàng... thần sẽ... tiêu diệt hết mọi thứ cho người.

- Hãy hoàn thành tốt công việc Allen.

Rei mỉm cười nhìn Allen đang tiến lại gần ROOM mà hòa làm một với ROOM. Đây sẽ càng là một ROOM bất khả chiến bại hơn trước rất nhiều.

Norayaki đứng bên ngoài cửa sổ nhìn vào trong căn phòng, Mr. Clock đang ở trong đó cùng quản gia Diana trông coi công tước Duke chờ ngày ngài ấy tỉnh lại. Norayaki vẫn luôn đứng đó không có tiến vào, cô nhìn Mr. Clock thêm lần nữa sau đó liền quay người rời đi.