Chương 3

5.

Quay xong quảng cáo ngắn, cũng phải mất hơn nửa tiếng.

Ở thềm đá xa xa ngoài kia bắt đầu xuất hiện bóng người. Sau khi thấy rõ người đến là ai, Từ Lộ kích động nhảy cẫng lên hoan hô:

“Là lão Chu!”

Người chủ trì cười chúc mừng anh ta.

“Chúc mừng, anh là người nhanh nhất từ trước tới nay trong dàn khách mời.”

Lão Chu đắc ý cầm lấy khăn mặt và nước của Từ Lộ: “Nếu không phải giữa đường có người bán đào tươi cứ nằng nặc muốn tôi mua thì có lẽ tôi sẽ đến sớm hơn nữa.”

Nghe được câu trả lời này, sắc mặt Từ Lộ bỗng trở nên trắng bệch, nụ cười trên mặt cũng dần biến mất.

Người xem comment sôi nổi.

[Buổi sáng trong xe cô ta cứ nói hoài là mình muốn ăn đào mà, trong mắt lão Chu chỉ quan tâm thắng thua thôi hả.]

[Tui bắt đầu hoài nghi tính chân thực của hai người này nha, nói thật, cặp này mỗi lần phát đường thấy giả trân à.]

[Vốn dĩ chỉ là thổi phồng thôi mà, lão Chu muốn cọ nhiệt, cô này thì muốn tài nguyên với quan hệ, hai người cũng là phối hợp nhau thôi.]

Không lâu sau đó, tới lượt chàng trai trẻ(*) của Hà tỷ và người đàn ông(**) của nhà La tỷ cũng đến đích.

(*) Từ gốc Tiểu lang cẩu: Miêu tả những người đẹp trai, lạnh lùng và bá đạo, tuy còn nhỏ nhưng lại mang đến cho các cô gái cảm giác an toàn và rất mạnh mẽ

(**) Từ gốc Lão hí cốt: Phương ngữ của Hồng Kông, dùng để chỉ những diễn viên kỳ cựu trong các bộ phim truyền hình và điện ảnh có kỹ năng diễn xuất điêu luyện, rất được kính trọng và đánh giá cao về kỹ năng diễn xuất.

Chỉ còn lại một mình Cố Kim Nghiễn, không biết trong tay đang cầm thứ gì, từ đằng xa đang chậm rãi đi đến.

Sóng comment có chút thất vọng.

[Không ngờ nhìn Nghiễn ca dáng dấp cơ bắp thế kia mà thể lực yếu quá nhể.]

Tôi chạy bước nhỏ về trước, đang định giúp anh ta lau mồ hôi trên trái nhưng phát hiện ra người đàn ông này, ngay cả thở gấp cũng không có.

“Nè.” Anh ta đưa đồ trong tay ra trước mặt tôi, cong khóe môi cười nhạo tôi: “Nhìn em chẳng có tí liêm sỉ gì hết vậy, sắp rớt cả đống nước miếng rồi.”

Là bánh ống trúc, món tôi thích ăn nhất.

Tôi có hơi bất ngờ:

“Sao đột nhiên mua cho tôi cái này?”

Anh ta ho nhẹ hai cái, hơi mất tự nhiên dời tầm mắt:

“Trên đường gặp người bán tiện tay mua luôn, coi như mua ủng hộ người ta, em đừng để ý.”

Khán giả lúc này người nào người nấy đổ xô vào comment:

[Gần đây Nghiễn ca có nói trong một buổi phỏng vấn là khi rảnh sẽ đi lướt mạng, nhưng mà giờ ảnh lại vì mua đồ cho cô ta mà…]

[Này này mọi người êi, tui mới bên livestream của Nghiễn ca về, thuận đường cái nỗi gì, rõ ràng ảnh cố tình đi đường vòng rất xa để mua.]

[Chậc chậc chậc, hôm qua có người kêu Lâm Mạn nghĩ một đằng nói một nẻo xong, đến nay tới lượt bản thân mạnh mồm lắm ha.]

[Các vị hong thấy Nghiễn ca đối với cô ta rất đặc biệt hả? Cái này là thái độ dành cho kẻ thù truyền kiếp của mình á hả, rõ ràng là cưng chiều mà đúng hong?]

[Nghiễn ca đứng trước mặt Lâm Mạn thật là kiêu, tui tự dưng muốn nói về hai người họ hơn dòi á.]

Một mùi thơm thoang thoảng đọng lại trong không khí.

Tôi cắn một cái, giống hệt hương vị của bà thím bán bên đường trong ký ức tôi thuở nào.

Lúc tôi vừa định chia cho Cố Kim Nghiễn một nửa thì tổ tiết mục đột nhiên thông báo có mấy người khách mời đến tham dự, để cho chúng tôi nhanh chóng quay về.

Trong tình huống thế này những người được mời thường cũng có quen biết. Nghĩ vậy khiến tôi cũng có chút mong chờ.

6.

Vừa tới cửa biệt thự, một bóng người mảnh khảnh hưng phấn đứng bên kia vẫy vẫy tay.

Khi trông thấy người đó là ai, tâm tình tôi bỗng chốc trở nên vi diệu.

Tại sao lại là Tiết San San.

Cô ta nhanh chóng đi tới, ánh mắt trực tiếp bỏ qua tôi: “A Nghiễn, em mới gửi tin nhắn cho anh, không ngờ anh với Lâm Mạn lại quay về nhanh như thế?”

“Ừ.”

Cố Kim Nghiễn nhìn cô ta rồi gật đầu, coi như chào hỏi.

Sóng comment có chút kích động:

[Sao San San lại đến đây? Tôi đoán là Nghiễn ca mời cổ.]

[Cổ với Nghiễn ca đóng chung với nhau nhiều rồi, ngay lúc quan trọng lại xuất hiện, không chừng là muốn cạnh tranh với Lâm Mạn đúng không?]

[Hoàn toàn đúng, nhìn ánh mắt ngập tràn tình ý kia kìa, cảm giác cũng sắp bị kéo theo rồi.]

[Vị thế Lâm Mạn thấp, danh tiếng cũng kém, hay là để Nghiễn ca thành đôi với Tiết San San đi.]

[Tui cũng thấy hai người họ có khả năng, liên lạc với nhau thường xuyên như vậy, ai biết được mỗi ngày nói cái gì đâu.]

Nghĩ đến chuyện Cố Kim Nghiễn bị tôi chặn mà chẳng có tí phản ứng gì, lòng tôi chợt hơi khó chịu.

“Mọi người nói chuyện đi, tôi vào trước.”

Tôi không nhìn anh ta nữa, cũng không quay đầu lại, đi thẳng vào phòng khách.

Ngoài cửa sổ, Tiết San San vẫn đang ngẩng đầu nói gì đó với anh ta, trên gò má lộ ra chút ửng hồng, chẳng khác gì khung cảnh bảy năm trước.

Thật ra tôi không thích cô ta chút nào.

Nghĩ lại thì, tôi và Cố Kim Nghiễn có cục diện như bây giờ, phần lớn nguyên nhân nằm ở chỗ cô ta.

Tôi với Cố Kim Nghiễn từ nhỏ đã chơi với nhau rồi. Tôi luôn cho rằng tình cảm cứ thế được duy trì lâu dài.

Nhưng năm lớp 12 đó, thái độ anh ta với tôi đột nhiên trở nên lạnh lùng.

Mới đầu tôi cho rằng anh ta áp lực chuyện học hành thi cử năm cuối cấp, cho nên không muốn làm phiền nữa.

Cho đến một hôm tôi đang trên đường đi cày game ở tiệm net với một học trưởng thì bắt gặp anh ta đi với Tiết San San. Cô ta là hoa khôi lớp bọn họ, thời điểm đó đang điên cuồng theo đuổi Cố Kim Nghiễn.

Hai tay anh ta đút túi quần, đứng đối diện cười nói vui vẻ với cô ta. Nhưng vừa khi thấy tôi, đáy mắt anh ta quay phắc từ nhu hòa sang lạnh như băng.

Anh ta lao đến tôi rồi lớn tiếng mắng: “Lâm Mạn, thành tích cậu vốn đã tệ còn học đòi yêu sớm hả? Về nhà làm bài tập đàng hoàng ngay cho tớ nhanh lên!”

Không nhắc đến bài vở thì thôi, tự dưng lôi ra khiến tôi nhớ tới hình ảnh vừa trông thấy vài hôm trước.

Lúc đó vừa tan học có đi ngang qua lớp anh ta, tôi đang định tìm Cố Kim Nghiễn hỏi xem có muốn cùng nhau về nhà không nhưng thấy tên này đang cúi đầu nói chuyện với Tiết San San.

Cô ta học còn kém hơn cả tôi, có mỗi một đề bài mà giảng tới ba lần vẫn chưa hiểu. Nhưng Cố Kim Nghiễn lại chẳng có tí gì là mất kiên nhẫn, vẫn cầm bút viết viết vẽ vẽ cái gì đó lên giấy.

Từ góc độ tôi đứng, trông tư thế bọn họ càng trở nên thân mật mập mờ.

Tên này cũng có khác gì tôi đâu, mà dám lên tiếng dạy tôi chớ?

Tôi bực mình gạt phắc tay anh ta ra, cười nhạt: “Cậu có tư cách gì mà nói tớ yêu sớm, sao không ra ngoài hẹn hò đi mà còn đứng đây?”

Anh ta giận run lên, môi cũng mím chặt lại.

“Tớ, là vì tớ…”

“A Nghiễn, giọng điệu cậu ấy như thế, cậu đừng nên giải thích gì hết.” Tiết San San dịu dàng kéo tay Cố Kim Nghiễn, mặt ngây thơ vô số tội nhìn tôi.

Câu nói đó khiến Cố Kim Nghiễn đột ngột im lặng.

Còn tôi đây thì bị lý trí đốt sạch.

“Cố Kim Nghiễn, tớ muốn nghỉ chơi với cậu!”

Tôi nghiến răng nghiến lợi ném cho anh ta câu đó xong thì xoay người rời đi. Một khoảnh khắc quay lưng ấy, nước mắt tôi không thể kiềm chế được nữa mà trào ra khỏi khóe mắt.

Trước kia mỗi lần chúng tôi cãi nhau có gay gắt đến đâu, cuối cùng anh ta cũng là người xuống nước trước, chủ động dỗ tôi.

Nhưng lần đó, đến khi tôi sắp về đến nhà rồi mà Cố Kim Nghiễn vẫn không hề đuổi theo.

Sau đó mẹ tôi và mẹ Cố cùng gây áp lực, cuối cùng hai đứa mới bắt tay giảng hòa trong sự hời hợt qua loa.

Nhưng dù sao đi nữa, đó cũng là một vết nứt mà không thể hàn gắn được nữa.