"Xin lỗi."
Trầm mặc một lát, Thời Niệm chậm rãi nói ra hai chữ này.
Trùng sinh lâu như vậy, cô so với trước kia đã tỉnh táo hơn rất nhiều.
Đủ loại chuyện của kiếp trước, không nên đổ lên đầu Thẩm Kỳ kiếp này.
Cô cũng biết rõ ràng, Thẩm Kỳ lúc này không còn là Thẩm Kỳ cố chấp của lúc trước nữa rồi.
Hắn rút đi những gai nhọn trên người, cố gắng chăm chỉ, vốn thông minh, chỉ cần ngắn ngủi một năm đã xông vào top 5 của lớp.
Tất cả các giáo viên đều hết lời khen ngợi hắn.
Nhưng cô không thể làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra.
Trong cơ thể cô vẫn còn ghi nhớ những cảm giác đó.
Nỗi tuyệt vọng khi bị bỏ rơi, nỗi sợ hãi khi bị cướp...
Cơ thể bị cá rỉa, ngón tay bị đứt lìa...
Cùng lắm chỉ là đôi ba lời người ta tán gẫu với nhau.
Lại trầm mặc một hồi.
"Được."
"Mau trở về đi, bên ngoài lạnh lắm."
Thẩm Kỳ mỉm cười, hốc mắt đỏ hoe.
Hắn hoảng hốt đưa mắt nhìn Thời Niệm tròn vo đi càng lúc càng xa, trái tim như có một lỗ thủng lớn, bị gió rít gào lấp đầy.
Một cơ hội cũng không cho tôi.
Bé thỏ con, lòng dạ cậu cũng thật tàn nhẫn.
Giữa tháng sáu, kỳ thi tuyển sinh đại học kết thúc.
Sau khi có kết quả, cả lớp tổ chức quay về trường để nhận bằng tốt nghiệp, nhân tiện cử hành sự kiện ký lên đồng phục làm lưu bút.
Mỗi người tự viết lời chúc lên đồng phục của mình, rồi xáo trộn với nhau, để từng người ngẫu nhiên rút một cái.
Thời Niệm rút được một đồng phục được viết một dòng chữ.
Trưởng thành vui vẻ bình an, năm tháng sau này thuận lợi.
Nét chứ sắc sảo, rất dễ đoán được ai đã viết.
"Nghe nói cậu thi rất tốt."
Thẩm Kỳ trên tay cầm một áo đồng phục đi đến, vẻ mặt sáng sủa, gọn gàng.
Cành liễu mềm rủ xuống, thiếu niên trong sạch không mang hận thù.
Ngũ quan thanh tú, làn da trắng mát.
"Không tệ lắm." Thời Niệm gật đầu.
"Tốt nghiệp, tôi có thể... ôm cậu một cái không?"
Thẩm Kỳ ngập ngừng hỏi.
"Được." Suy nghĩ một chút, Thời Niệm rất nhanh đáp ứng.
Chiếc áo phông trắng có mùi bột giặt dễ chịu và sảng khoái, mùi thuốc lá nồng nặc trên người Thẩm Kỳ đã biến mất từ lâu.
Anh cẩn thận kéo Thời Niệm vào trong lòng, ôm cô thật chặt, giống như ôm bảo vật bị thất lạc đã tìm lại được, cấn vào xương sườn của Thời Niệm phát đau.
"Thời Niệm, hai ngày trước tôi có một giấc mơ."
Thẩm Kỳ tựa cằm vào cổ cô gái, âm thanh nghẹn ngào nức nở.
"Trong mơ, chúng ta là bạn cùng bàn hai năm, sau này chúng ta kết hôn."
"Nhưng tôi vì người phụ nữ khác mà bỏ rơi cậu."
"Cậu mất mạng."
Làn da trên cổ truyền đến từng cơn ẩm ướt.
Thời Niệm trầm mặc một hồi, tách ra khỏi người hắn, bình tĩnh nói: "Là mơ thôi."
“Ừ, đó chỉ là một giấc mơ mà thôi.” Trì hoãn một lúc, hai mắt Thẩm Kỳ đỏ hồng, giọng nói khàn khàn trầm thấp.
Hắm ôm đồng phục của Thời Niệm, cố gắng không cho nước mắt tuôn rơi.
Khóe môi khẽ cười, nhưng cười như khóc.
Những giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt rơi xuống, rơi từng giọt lên bộ đồng phục, thấm ướt hàng chữ đơn giản.
Thời Niệm viết –
Nguyện đạt được ước muốn.
Nhưng những thứ hắn mong muốn, hắn sẽ không bao giờ có được.
Hắn đã vĩnh viễn mất đi cô.
Niệm Niệm, câu từng nói, nếu được làm lại tất cả, cậu sẽ tránh xa tôi.
Cậu đã làm rất tốt.
“Hẹn gặp lại.” Thời Niệm vẫy vẫy tay, lễ phép nói lời tạm biệt.
Thanh xuân đầy ắp tiếng cười và nước mắt, tan biến cùng tiếng ve kêu.
Thời Niệm không quay đầu lại, mái tóc dài tung bay trong gió chiều, cả người cô như hòa vào ánh hoàng hôn cam hồng.
Hoa hồng sẽ lụi tàn, mặt trời chìm vào hoang địa.
Những người bị lạc trong dòng thời gian, cuối cùng vẫn sẽ rời đi.
--------------------(Hết)--------------------