Chương 37.2: Cõi đời này có ai không biết tới quân

Mặc dù bản lĩnh bẫy người là hạng nhất nhưng mắt nhìn người của Phương Sam cũng là hạng nhất.

Thiếu niên, không, phải gọi là Thiên Hiên rất có thiên phú về luyện đan. Loại thiên phú bẩm sinh này thậm chí còn vượt qua một ký chủ mà Phương Sam từng dẫn dắt.

“Khi ông trời mở ra một cánh cửa, ắt sẽ đóng lại một cái cửa sổ.”

Phương Sam cầm viên đan dược nho nhỏ rồi ngẩn người, phẩm chất của viên đan này là cao giai, cực kỳ bất phàm, thế nhưng trên viên đan lại khắc mấy chữ: Dược Hoàn đại sư.

Tu Chân giới không thiếu tông sư luyện khí hay đại sư luyện đan đánh dấu danh hiệu của mình trên thành phẩm. Thiên Hiên còn chưa nổi danh mà đã lên mặt rồi.

Đêm khuya, Ngụy Tô Thận đang chăm chỉ cắn thuốc, thính tai bỗng giật giật, còn Phương Sam thì hít mũi một cái.

Mùi máu, trong máu còn mang theo mùi thuốc nhàn nhạt.

Phương Sam nheo mắt lại, ngay sau đó, một bóng người vọt vào: “Chạy mau!”

Y phục của Thiên Hiên giờ đã đỏ thẫm, nhưng là do máu nhuộm.

Phương Sam chẳng hỏi gì, lập tức cùng y xông ra ngoài, bay ra một đoạn mới hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi?”

Thiên Hiên nghiến răng: “Không biết từ đâu xuất hiện mấy tên tu sĩ nói là ăn thuốc của ta bị bạo thể mà chết.”

Đây không phải vu oan rõ ràng sao? Phần lớn thuốc của y đều bán cho Phương Sam, lưu thông trên thị trường cũng chỉ là mấy viên luyện thể đan bình thường nhất.

Phương Sam “ồ” một tiếng, lại hỏi: “Sao ta phải chạy?”

Lần này Thiên Hiên không trả lời, trái lại còn nhìn y với ánh mắt sâu xa.

Ngụy Tô Thận nói khẽ: “Trong đại hội luyện đan sư, e là tất cả mọi người đều cho rằng cậu với cậu ta là một nhóm.”

Phương Sam uốn nắn: “Không phải tôi, là chúng ta.” Chợt nói: “Chắc là muốn bắt ngươi về luyện lại.”

Thiên Hiên nghĩ đến điều gì đó, sắc mặt hết sức khó coi.

Phương Sam thản nhiên: “Vì một số nguyên nhân nên một vài gia tộc lớn sẽ không chiêu mộ ngươi…”

“Một số nguyên nhân gì?”

Phương Sam khoát tay áo, trong mắt có vẻ lúng túng: “Cái này không quan trọng, nhưng tuy cùng là hóa hình, thánh khí là binh khí chiến đấu, còn đan dược lại là một kho báu.”

Đã không thể làm việc cho ta, đối với một vài thế lực mà nói thì bắt về cắt thịt lấy máu phục dụng cũng có thể nâng cao tu vi. Trong Đại hội Luyện Đan Sư đa phần là tán tu, chẳng có bao hứng thú với Thiên Hiên, nhưng với mấy lão quái vật nóng lòng muốn đột phá thì lại là chuyện khác.

Ngụy Tô Thận cảm ứng được mấy hơi thở cường đại đuổi theo phía sau: “Đã dám đến, chắc hẳn đã đạt được nhận thức chung rồi.”

Không phải thời kỳ chiến tranh, Phương Sam và Ngụy Tô Thận khó phát huy tác dụng quá lớn, còn chưa đến mức khiến các đại thế lực đối phó, nhưng linh đan lại khác, ăn vào có khi có thể tăng lên một tiểu cảnh giới.

“Lũ khốn kiếp.” Thiên Hiên thầm mắng.

Khóe miệng Phương Sam cong lên, thế mà vẫn còn tâm trạng trêu đùa mấy câu: “Có thể thoát khỏi vòng vây trùng trùng như thế, bản lĩnh cũng khá đấy.”

Thiên Hiên: “Có một người mặc đồ xanh giúp ta tranh thủ thời gian.”

“Đỗ Hiên?” Phương Sam hơi sửng sốt, song cũng nhanh chóng hiểu được. Nhân phẩm của Đỗ Hiên coi như không tệ nhưng loại tranh đấu giữa các thế lực này, Thiên Cực Tông cũng không thể tùy tiện nhúng tay vào.

Thiên Hiên sắp không chống đỡ nổi nữa: “Giờ nên làm sao?”

Phương Sam thu lại ý cười, trầm giọng: “Chia hai đường, ngươi và hắn đi về phía nam, ta đi dẫn dụ sự chú ý của kẻ địch.”

Thiên Hiên ngẩn người, Ngụy Tô Thận đang định mở miệng thì Phương Sam đã nói trước: “Cậu ta không kiên trì được bao lâu nữa đâu, hơn nữa, đừng quên trọng điểm bây giờ là giúp anh đột phá.”

Trong tình huống luôn bị truy sát, đừng nói đột phá, không vẫn lạc đã là tốt rồi.

Ngụy Tô Thận: “Thực lực của cậu có thể phát huy đến chừng nào?”

“Không chênh với ký chủ là mấy, bảo mệnh không thành vấn đề.”

Mỗi thế giới, thực lực của hệ thống và ký chủ không chênh lệch quá nhiều. Phương Sam nhíu mày: “Nếu cứ kéo dài thêm thì với ai cũng không có lợi.”

Ngụy Tô Thận: “Hợp lực, đánh gϊếŧ những kẻ đến.”

Phương Sam lạnh lùng nói: “Đừng quên mục đích của chúng ta, đã là quan hệ hợp tác, tôi sẽ dốc hết sức bảo vệ anh cẩn thận.”

Ngụy Tô Thận ngây người.

Phương Sam ghé vào tai hắn, nói nhỏ: “Hai nhiệm vụ trước đã hoàn thành, đây là cái cuối cùng rồi. Nếu anh đúng lúc đột phá thì chúng ta có thể lập tức rời khỏi thế giới này.”

Nói xong lời cuối cùng, y khẽ nhéo cổ tay hắn: “Tôi tin tưởng anh.”

Ngụy Tô Thận hít sâu một hơi: “Chờ tôi.”

Dưới màn đêm, Phương Sam đợi họ bay ra một đoạn mới lao về hướng khác.

Cũng là mặc áo đỏ, lại hành động một mình, cho nên đám truy sát vô thức coi Phương Sam là Thiên Hiên.

Giữa núi non trùng điệp, đỉnh núi hiểm trở sừng sững, Phương Sam đứng trên mỏm đá nhô ra từ vách núi cheo leo, ngắm nhìn nơi hoang dã xa xăm, không tiếp tục chạy trốn nữa.

Những kẻ truy sát dừng lại phía sau, cho rằng y tuyệt vọng buông xuôi không chống cự.

Phương Sam cười cười, quay lưng với họ, xiêm y đỏ rực chói mắt.

Y không lừa Ngụy Tô Thận, thực lực bản thân y chưa đủ ứng phó những kẻ này nhưng thực lực không đủ thì dùng đạo cụ bù vào!

Nếu có thể, Phương Sam không muốn dùng đạo cụ tí nào, đây là y dùng tiền thưởng cuối năm đổi được đó, với một hệ thống thường xuyên uống rượu đi làm muộn bỏ bê công việc thì tiền thưởng cuối năm của y ít khϊếp người.

Y thở dài: “Nếu cút ngay bây giờ thì ta còn có thể tha cho các ngươi một mạng.”

Y vừa lên tiếng, đám truy binh đã tự biết mình bị mắc lừa, sắc mặt ai nấy đều xám xịt.

“Gϊếŧ!” Kẻ cầm đầu ra lệnh: “Mang đầu hắn về phục mệnh gia chủ!”

“Chấp mê bất ngộ.” Lời vừa dứt, Phương Sam ném ra một ống trúc, hàng trăm đạo kiếm quang bùng nổ giữa không trung.

“Mau lui lại!” Có người hét to.

Nhưng đã không kịp, chỉ sau chớp mắt, tứ chi đã bị kiếm quang cắt đứt, chết không nhắm mắt.

Chưa đến hừng đông, tin tức hơn chục cao thủ Phân Thần kỳ không một ai sống sót đã làm chấn động Tu Chân giới.

Từng có tu sĩ tận mắt nhìn thấy tàn chi bị xếp thành bốn chữ: Cầu một công đạo. Bên cạnh dùng máu ký tên: Hoàng Phủ Ngạo Sam để lại.

Tuy gϊếŧ không nhiều người nhưng lại là tinh anh của mấy thế lực lớn. Một lần đắc tội nhiều người như vậy, Phương Sam cũng không dám tiếp tục khoe khoang nữa nên đổi sang mặc đồ giản dị, thay đổi dung mạo ẩn náu trong thành Triều An.

“Nghe gì chưa? Đã có thế lực treo giải thưởng cao cho mạng Hoàng Phủ Ngạo Sam rồi đấy.”

“Một người một kiếm, trảm địch lưu danh.”

“Nghe nói hắn là vì cứu bạn mà thu hút sự chú ý của kẻ địch, không ngờ Hoàng Phủ Ngạo Sam lại coi trọng tình nghĩa đến vậy.”

Ở nơi hẻo lánh, một nam tử trẻ tuổi nâng hai má nóng bừng của mình, lẩm bẩm: “… Sao ta có thể ưu tú đến nhường này cơ chứ.”



Trong sơn động nhỏ tối tăm, một làn khói xanh bốc lên.

Thiên Hiên cố gắng luyện chế đan dược, thỉnh thoảng lại nói với Ngụy Tô Thận: “Ngươi nhất định phải tăng cường cảnh giới nhanh lên, thế mới không phụ tấm lòng khổ tâm của ân công.”

Nói rồi nắm chặt tay, giọng đầy lo lắng: “Không biết ân công có gặp phải nguy hiểm không, một khi có đủ thực lực tự bảo vệ mình, chúng ta sẽ có thể đi cứu người.”

Ngụy Tô Thận nhét một viên đan dược vào miệng, ngẩng đầu cau mày: “Sao cứ cảm thấy có chỗ nào không đúng lắm nhỉ…”



Tác giả nhắn lại:

Phương Sam: Đừng đến tìm tôi, hai người sẽ cản trở tôi làm màu mất!