Chương 29.3: Giang sơn rộng lớn ắt có người tài

Nhóc mập hôm nay cũng tham dự, âu phục giấu thịt, cả người đầy sức sống, khác hẳn với hình tượng cậu trai mập mạp luộm thuộm hàng ngày.

Thấy thái độ của Khương Mỹ Linh đối với Phương Sam, cậu hít một hơi thật sâu, quả nhiên trong nhà này, MẸ mới là khủng nhất.

Nếu là người bình thường, đối mặt với Khương Mỹ Linh đang không tỏ ra bất kỳ cảm xúc vui giận nào, trong lòng ít nhiều cũng phải rụt rè đi một chút; nhưng Phương Sam lại thích nhất là những màn đặc mùi khói súng như thế này, eo uốn éo càng high, thỉnh thoảng còn quăng cho Ngụy Tô Thận một ánh mắt đầy quyến rũ.

Ngọn lửa nhiệt tình bắn ra bốn phía, nhóc mập rụt người lại, cố gắng tránh xa một chút, sợ bị bỏng.

Ngụy Diệp nhìn qua gương chiếu hậu, quay đầu nháy mắt ra hiệu với Ngụy Tô Thận… bảo cậu ta vừa phải thôi.

Ngụy Tô Thận cau mày nhìn Phương Sam: “Ngồi thẳng lên, đừng có như con lật đật thế.”

Phương Sam lắc trái lắc phải: “Nhìn không ra thân hình rắn nước à?”

Chưa kể, eo giống như mềm nhũn, đong đưa cũng rất nhịp nhàng.



Chiếc xe chạy rất nhanh, cuối cùng dừng lại ở cổng của một nhà hát.

Đây là nhà hát mới của thành phố trong năm nay, mất hai năm xây dựng và tốn rất nhiều kinh phí, tương lai chắc chắn sẽ là một công trình tiêu biểu của thành phố.

Hôm nay là ngày đầu tiên nhà hát chính thức đi vào hoạt động, tuy vị trí không thuận, nhưng vẫn có nhiều người hâm mộ tiếng tăm mà đến.

Trước cửa có vô số xe hơi đắt tiền, còn có không ít người tới đu thần tượng, nghe nói người dẫn chương trình, ca sĩ nổi tiếng cả nước một thời cũng sẽ xuất hiện.

Rất nhiều trai xinh gái đẹp sánh vai nhau, từ ngoài cửa đã bắt đầu náo nhiệt. Sự chú ý dành cho Ngụy Tô Thận cùng Phương Sam cũng không nhiều lắm.

Ngụy Diệp vừa xuống xe đã đυ.ng phải người bạn cũ trên thương trường, hai bên chào hỏi trong chốc lát, người kia bỗng nhiên nói: “Bùi Dương tới rồi.”

Nhắc đến thì khá thú vị, trước kia Bùi Dương công thành danh toại, đi đâu cũng là tiêu điểm, nhưng giờ khi mọi người thấy hắn, phần nhiều sẽ chú ý đến người vợ bên cạnh hơn.

Tâm hồn hóng chuyện ai mà chẳng có.

Phương Sam cũng nhìn thoáng qua, Lý Hữu Nhàn không hẳn là quá xinh đẹp, nhưng trên người cô mang nét đẹp cổ điển, người cũng như tên, khí chất nhã nhặn trầm tĩnh.

“Chủ tịch Bùi, đã lâu không gặp.” Ngụy Diệp chủ động chào hỏi.

Bùi Dương cũng rất tôn trọng Ngụy Diệp, hai bên thân thiện bắt tay nhau.

Ngụy Diệp chỉ sang bên cạnh: “Con trai tôi.”

Bùi Dương nhìn hai anh em đứng sóng vai, một cao một thấp, một người anh tuấn sắc bén, một người ngây thơ đáng yêu, không nhịn được mà nở nụ cười.

Ngụy Diệp thở dài, hai đứa con trai của ông tương phản quá lớn, nếu không phải mặt mũi giống nhau, người bình thường chắc chắn không ai nghĩ là anh em ruột.

Tự nhiên trao đổi thông tin liên lạc, giao tình của Bùi Dương và Ngụy Diệp không tệ, nói chuyện thêm vài câu với đám nhóc thế hệ sau.

Lý Hữu Nhàn bên cạnh hắn cùng Ngụy Tô Thận bằng tuổi nhau, tuổi trẻ dễ nói chuyện, đương nhiên trong đó cũng có phần Ngụy Tô Thận cố ý, cuối cùng còn thêm WeChat.

Nhà hát rất rộng, mỗi người một chỗ.

Kỹ năng của người dẫn chương trình rất tốt, lời nói dí dỏm khiến mọi người bật cười, Ngụy Tô Thận là người duy nhất không phản ứng gì từ đầu đến cuối, theo hắn thấy còn chẳng thú vị bằng màn biến hình của Phương Sam.

Ban tổ chức cũng sắp xếp vở kịch kinh điển《Romeo và Juliet》.

Trên sân khấu diễn đến cảnh nam nữ chính sinh ly tử biệt, ánh đèn cũng lập tức ảm đạm theo.

Người khác xem mà khóc, Ngụy Tô Thận cùng Phương Sam xem mà buồn ngủ, vẻ mặt người trước không có biểu cảm gì, người sau thì tinh thần uể oải.

Cảnh tượng này bị nhóc mập bắt gặp, trong đầu lập tức hiện lên một từ: Cặp trời sinh!

Bên trong ánh đèn sáng choang, không cảm nhận được thời gian trôi, tới lúc ra ngoài mới phát hiện đã đầy sao trên trời.

Không ít người còn đang đứng trò chuyện ở cửa, Bùi Dương vừa mới về nước, vốn có rất nhiều người đến hỏi chuyện, nhưng lại rời đi trước vì vợ hắn thấy trong người không khỏe.

“Đỡ hơn chưa?” Trên xe rất yên tĩnh, hoàn toàn ngăn cách phồn hoa bên ngoài.

Lý Hữu Nhàn gật đầu, nhìn ra ngoài cửa sổ. Thật ra người cô vẫn khỏe, chủ yếu là vấn đề trên tâm lý, từ nhỏ cô đã không thích ở những nơi đông người.

Bùi Dương tự mình lái xe tới, không có người ngoài nên trạng thái của Lý Hựu Nhàn cũng thả lỏng một chút, cô nghiêng người dựa vào một bên bắt đầu lướt điện thoại.

Điều kiện đường xá không tốt lắm, đi được nửa thì tắc đường, Lý Hữu Nhàn đột nhiên cười thành tiếng.

Bùi Dương rất ít khi nghe thấy tiếng cười sảng khoái của cô, không nhịn được mà hỏi: “Sao thế?”

Lý Hữu Nhàn đưa điện thoại cho hắn xem, Bùi Dương nhìn lướt qua, nhưng không thấy có gì đặc biệt, chỉ là một vòng bạn bè bình thường, có người đăng ảnh đồ ăn, có người đăng bài quảng cáo.

Ngón tay mảnh khảnh chỉ vào một chỗ: “Xem cái này này.”

Lúc này, Bùi Dương mới phát hiện người đăng bài lên vòng bạn bè là Ngụy Tô Thận, thời gian hai phút trước, về phần nội dung…

《Khư thấp bổ dương khí, phương pháp bổ hư ngăn tổn hại gia truyền độc nhất vô nhị!》

Bùi Dương ngẩn người, không thể liên tưởng được bài đăng này với vẻ mặt lạnh lùng của Ngụy Tô Thận.

Lý Hữu Nhàn cảm thấy thú vị, khuôn mặt nhanh chóng lộ ra biểu cảm dở khóc dở cười, cô phát hiện vòng bạn bè của mình bị spam điên cuồng.

《Bạn có thể nhìn ra bao nhiêu điểm khác thường ở mệnh môn?》

《Chia sẻ bí quyết bấm huyệt!》



Đừng nói Lý Hữu Nhàn, tối đó Ngụy Diệp và Khương Mỹ Linh đang nằm trên giường cũng bị khϊếp sợ, nhóc mập phi vọt sang phòng Ngụy Tô Thận: “Anh, tài khoản WeChat của anh bị hack kìa!”

Bấy giờ Ngụy Tô Thận đang đăng lại bài《Dưỡng Sinh Bằng Đông Y》, Ngụy Tô Bùi vừa chạy tới thì nhìn thấy hắn nhấn nút đăng bài.

“Anh…” Nhóc mập run rẩy lên tiếng: “Anh đừng dọa em.”

Ngụy Tô Thận bình tĩnh đáp: “Đây là mơ.”

Nhóc mập ngây ngốc hỏi lại: “Em đang nằm mơ à?”

Ngụy Tô Thận: “Rẽ trái, về phòng, không được mở mắt ra nữa.”

Nhóc mập mất hồn mất vía đi ra ngoài. Ngụy Tô Thận khóa cửa lại, quay đầu thấy Phương Sam đang che miệng cười trộm, hỏi: “Thú vị lắm à?”

Phương Sam gật đầu: “Khó thế mà anh cũng nghĩ ra được.”

Ngụy Tô Thận không phải bác sĩ, tùy tiện tiếp cận Lý Hữu Nhàn nhắc đến chuyện chữa trị sẽ gây nghi ngờ, chẳng qua dùng cách này để thu hút sự chú ý của đối phương đúng là khiến Phương Sam ôm bụng cười to.

“Anh có chắc cách này hiệu quả không?” Cười đến gập cả người, Phương Sam giống hệt con sâu bò trên giường sang chỗ hắn.

Ngụy Tô Thận từ đầu đến cuối vẫn rất bình tĩnh: “Có hiệu quả.”

Đây chẳng qua chỉ là cảnh chuẩn bị vào đề, tuy khiến người khác buồn cười nhưng không đến mức quá đột ngột, thấy thời cơ đã đến, Ngụy Tô Thận lại đăng thêm một bài:《Sốc! Bảy năm vô sinh chỉ dùng phương pháp này đã được chữa khỏi.》

Ở phía bên kia thành phố, Lý Hữu Nhàn vốn dĩ đang xem nó như một trò đùa, nhưng ngay khi nhìn thấy bài này, trái tim cô lập tức đập loạn nhịp.

Cô biết rõ bài này chắc chắn là lừa đảo, nhưng chuyện không có con luôn là cái gai trong tim cô. Dù bác sĩ có kiểm tra bao nhiêu lần đi chăng nữa thì câu trả lời mà bác sĩ đưa ra cũng chỉ có một: cơ thể không có vấn đề gì lớn, nhưng thể chất quá yếu nên khó mang thai.

Lúc Lý Hữu Nhàn vừa mới kết hôn đã mang thai một lần nhưng chẳng may bị sảy, cho đến bây giờ cũng không có động tĩnh gì, tuy Bùi Dương nói hắn không quan tâm nhưng cô vẫn không thể vượt qua rào cản của chính mình, cô vô thức nhấp vào liên kết.

Bài báo đơn giản đến nực cười: Cô Triệu, sống ở núi Cá Chép, đã kết hôn được bảy năm và không có con. Cô đã gặp bác sĩ Phương vào mùa xuân năm nay. Bác sĩ Phương đã dùng phương pháp bí mật của tổ tiên để chữa trị, giúp cô nhanh chóng phục hồi cơ thể. Cuối bài chỉ có mỗi số điện thoại của bác sĩ Phương.

Lý Hữu Nhàn lắc đầu, cảm thấy giả danh lừa bịp bây giờ không có tâm gì cả, ít nhất cũng phải viết thêm vài chữ nữa chứ.

Nhưng mà lúc chuẩn bị thoát ra, lại thấy Ngụy Tô Thận like phía dưới, còn bình luận: Rất hiệu quả, bạn tôi xem trọng nơi này.

Nếu không phải người đăng là Ngụy Tô Thận, Lý Hữu Nhàn còn cảm thấy đây là một kẻ lừa đảo.

Không nhịn được mà vào trang cá nhân của hắn, mỗi tội lại cài đặt chỉ cho phép xem ba ngày gần nhất.

Bùi Dương tắm xong đi ra, thấy cô vợ trẻ của mình đang ôm gối ngẩn người.

“Ngụy Tô Thận là người thế nào?”

Bùi Dương bật cười: “Hỏi thăm tin tức của người đàn ông khác, anh sẽ ghen đó.”

Nhưng vẫn nói cho cô: “Là một người trẻ tuổi rất biết phấn đấu.”

Lý Hữu Nhàn lắc đầu: “Em muốn nghe lời thật.”

Bùi Dương: “Lòng dạ khó lường, khi anh ở tuổi cậu ta có vài thủ đoạn còn không dùng được.”

Lý Hữu Nhàn cho hắn xem một loạt bài đăng vừa rồi, Bùi Dương nhíu mày: “Chắc tài khoản bị hack.”

Ánh mắt Lý Hữu Nhàn lấp lóe: “Hay anh đi hỏi thử xem?”

Bùi Dương thở dài, biết cô vẫn còn khổ sở vì chuyện con cái, dứt khoát gọi cho Ngụy Tô Thận trước mặt cô.

“Alo.” Giọng nói lạnh như băng làm người ta không thể liên tưởng đến người vừa mới đăng bài trong vòng bạn bè kia.

“Tôi là Bùi Dương.”

Ngụy Tô Thận: “Cháu biết.”

Bùi Dương hắng giọng: “Tôi muốn biết thêm về bài cậu mới đăng ban nãy.”

Ngụy Tô Thận: “Bài nào?”

Nghĩ đến một loạt bài đáng sợ đó, Bùi Dương trả lời: “Bài cuối cùng.”

Ngụy Tô Thận: “Thật, có điều nghe nói rất khó hẹn được chỗ.”

Bùi Dương mở ra xem qua trang cá nhân kia, thật sự rất khó tin tưởng tính chân thật của nó, lại nhìn ánh mắt chờ mong của vợ, thở dài: “Có cách nào liên lạc giúp tôi một chút không?”

Ngụy Tô Thận: “Ngày mai sẽ trả lời chú.”

Hai người đều không phải người dài dòng, thương lượng xong lần lượt cúp điện thoại.

Phương Sam nghiêng đầu nhìn hắn: “Cá mắc câu rồi à? ”

Ngụy Tô Thận gật đầu.

Phương Sam vỗ ngực: “Vậy kế tiếp cứ giao cho bác sỹ Phương vĩ đại.”

Ngụy Tô Thận gọi một tiếng: “Bác sĩ Phương vĩ đại.”

Phương Sam nghe mà sướиɠ ngây ngất.

Ngụy Tô Thận: “Xin hãy cho tôi biết tác hại của việc uống rượu vào buổi tối.”

“… Không phải rượu.” Phương Sam lắc lon nước trong tay: “Bia trái cây.”



Không đi làm thêm, Ngụy Tô Thận xin nghỉ hai ngày, chủ quán cà phê rất còn ân cần bảo hắn nghỉ ngơi thêm.

Phương Sam nghĩ đến điều gì, cười cười: “Quá mức cần thiết.”

Ngụy Tô Thận: “Tôi đã bảo Arthur liên lạc riêng với ông chủ, tạm thời chưa có phản hồi.”

Một thiên tài máy tính lại đi mở quán cafe, đúng là quá có lỗi với tài năng này.

Phương Sam: “Nếu thật sự không được thì dùng tình cảm để lay động lòng người, sau đó bảo trợ lý của anh thổi gió bên gối.”

“… Nhân viên công ty không ký giấy bán thân.”

Đến tối hôm sau Ngụy Tô Thận mới trả lời Bùi Dương, địa điểm gặp mặt được chọn rất bí mật.

Ngụy Diệp vẫn đến quán cà phê làm thêm như mọi khi, không thấy Ngụy Tô Thận đâu, nhíu mày hỏi ông chủ: “Còn người khác đâu?”

Ông chủ cảm khái trước phương thức ở chung của hai cha con nhà này: “Xin nghỉ rồi.”

“Xin nghỉ?”

Ông chủ gật đầu: “Ban đầu là không thoải mái, sáng nay gọi điện đến nói là mới nhận việc riêng khác, thời gian bị trùng.”

Gương mặt như tảng băng của Ngụy Diệp xuất hiện một vết nứt, đến cùng là từ khi nào, đứa con trai cả không lo cơm áo bao giờ của ông lại điên cuồng thích làm thêm đến thế?

Ông chủ đứng bên cạnh vừa pha cà phê vừà nói: “Các bạn trẻ bây giờ chịu khó thật đấy, tôi chưa từng thấy người nào chăm chỉ tới vậy.”

Trong lời nói lộ rõ sự xấu hổ, hắn ở tuổi đó thì suốt ngày đóng cửa không ra ngoài, ngồi trong phòng ôm máy tính.

Ngụy Diệp không hề cảm thấy tự hào chút nào khi nghe người khác khen con mình, thay vào đó lại cảm thấy đầu hơi đau. Chủ tịch, giáo viên, người phục vụ,… lần này Ngụy Tô Thận lại làm việc gì nữa?

Cùng lúc đó, trước cửa một căn phòng tồi tàn, Ngụy Tô Thận viết quảng cáo theo yêu cầu của Phương Sam: Không cần số tiền lớn để cầu con, chỉ cần 998, mua không lỗ cũng không lừa, không hiệu quả đảm bảo hoàn tiền! Đủ can đảm thì vào!

Phương Sam lôi đâu ra một cái loa nhỏ: “Thêm câu quảng cáo trên loa nữa thì hoàn hảo. Hãy đến cửa hàng của chúng tôi để được giảm giá 20%.”

Ngụy Tô Thận thờ ơ nhìn y.

Phương Sam rụt cổ lại: “Chính là cái giọng quảng cáo ngoài mấy cửa hàng nhỏ đó, vừa nghe đã khiến lòng người phấn khởi.”

Ngụy Tô Thận vẫn lẳng lặng nhìn y như cũ, không lên tiếng.

Phương Sam úp tay lại, giấu chiếc loa nhỏ ra phía sau, không tiếp tục thăm dò bên bờ vực chơi ngu tìm đường chết nữa.