Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khi Đỉnh Nhân Sinh Gặp Đỉnh Thần Kinh

Chương 19: Bụng béo

« Chương TrướcChương Tiếp »
Edit: Lune

Biểu hiện của Phương Sam càng lạnh lùng, con chó lớn màu đen càng kích động. Cuối cùng, ông Tiêu không nhìn được nữa bèn quát: "Vẫy đuôi lấy lòng cái gì, trở về!"

Lúc này con chó kia mới đành lưu luyến nhìn Phương Sam rồi quay về.

Chỉ số thông minh của chó vốn không thấp, sau khi chó tiến hóa thành linh sủng lại càng có nhiều biểu cảm giống như người.

Phương Sam không để ý đến chút cảm xúc giống người của nó, ngẩng đầu ưỡn ngực làm như không thấy.

Mặc dù nghe nói đứa cháu không nên thân của mình đã vô tình ký được khế ước với linh sủng, nhưng ông Tiêu vẫn cảm thấy nghi ngờ. Lúc này nhìn tận mắt trong lòng mới nhẹ nhõm không ít, lại thêm Tiêu Kỳ không còn bộ dáng khúm núm như trước nữa làm cho ông cảm thấy rất vui mừng.

"Nghe nói là nhặt được ngoài chợ?" Ông Tiêu nheo mắt.

Ngụy Tô Thận gật đầu.

Thầy trừ tà muốn đạt tới đỉnh cao đôi khi sẽ cần đến may mắn, nhưng chuyện kỳ

lạ đến vậy cũng rất hiếm gặp.

Phương Sam bay qua, ngoan ngoãn nằm trên đùi ông Tiêu.

Vẻ mặt Tiêu Tuấn ngồi bên cạnh bắt đầu thay đổi còn Tiêu Chí Đồng lại hơi cau mày.

Nhưng Phương Sam hôm nay lại làm đảo lộn sự hiểu biết của bọn họ. Vài giây trôi qua vẫn chưa thấy cảnh ném trứng ăn vạ đâu.

Đổi tính rồi?

Ngay lúc Tiêu Tuấn thắc mắc, con gà trống bỗng dùng cánh vỗ nhẹ lên cánh tay của ông Tiêu giống như đang chào hỏi.

Tuy ông Tiêu không hay nói cười nhưng cũng cảm thấy rất thích con gà trống "ngoan ngoãn" trước mặt mình.

Gà trống dùng mỏ chọc chọc vào chiếc nhẫn có gắn một viên thạch anh màu mỡ gà ông đeo trên tay, dáng vẻ cực kỳ tò mò.

Con người ta khi già đi sẽ trở nên mềm yếu hơn nhiều, ông Tiêu gỡ nó xuống để trước mặt Phương Sam: "Thích không?"

Gà trống "quác" một tiếng rồi tỏ ra dễ thương.

Ông Tiêu bị chọc cười, nửa đùa nửa thật nói: "Nếu lấy được thì nó là của ngươi."

Chữ cuối còn chưa nói xong, gà trống đã hóa thành dư ảnh biến mất. Đến khi ông hoàn hồn, cái nhẫn trên tay đã không còn, chỗ đó chỉ còn lại một chút hơi ấm nhắc nhở ông rằng nó đã từng ở đây.

Phương Sam ngậm cái nhẫn ném về cho Ngụy Tô Thận, đôi mắt hạt đậu nhấp nháy... Cất đi, đồ tốt đấy.

Ngụy Tô Thận không hề do dự cất vào túi, thứ có thể làm cho Phương Sam nhìn trúng thì chắc chắn giá trị không kém rồi.

Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, đợi đến khi mọi người phản ứng lại ai cũng có vẻ mặt rất chi là phức tạp. Còn người trong cuộc - ông Tiêu sau lúc hơi giật mình ban đầu cũng chỉ lắc đầu bật cười.

Ông làm chủ nhà họ Tiêu nhiều năm, đồ tốt trong tay có rất nhiều. Cái nhẫn ông đeo trên tay tuy rất quý nhưng không đến mức quá coi trọng. Có điều ông đã đeo nó rất lâu rồi, giờ đột nhiên biến mất nên cảm thấy không quen lắm.

Tiêu Tuấn nuốt nước bọt, cứ nghĩ bố sẽ ngăn cản bắt Tiêu Kỳ trả lại. Ai ngờ Tiêu Chí Đồng lại giả vờ như không nhìn thấy, mặc kệ chuyện đã xảy ra.

Ở một khía cạnh nào đó, Tiêu Chí Đồng và Phương Sam có suy nghĩ rất giống nhau: Tự mình lấy được thì sao phải trả lại?

Ông Tiêu bật cười, dù sao cũng không thể đi so đo với một con gà được, ông thở dài nói: "Được rồi, coi như là quà gặp mặt."

Phương Sam vùi đầu vào ngực Ngụy Tô Thận tỏ ra thẹn thùng.

Diễn kịch!

Tiêu Tuấn nắm chặt đôi đũa của mình, nó rõ ràng là một con gà trống chuyên đi diễn kịch!

Đáng tiếc ông Tiêu không hề biết đến sự tích ác liệt trước kia của gà béo. Ông càng nhìn lại càng thấy thích, ngay cả việc bị lấy mất cái nhẫn vừa rồi cũng quên trong tích tắc.

"Ngồi xuống ăn cơm đi." Ông Tiêu nhìn Ngụy Tô Thận còn đang đứng im.

Ngụy Tô Thận ngồi xuống cạnh Tiêu Tuấn, người hầu thấy cuộc trò chuyện đã kết thúc nên nhanh chóng mang thức ăn đã chuẩn bị từ trước lên.

Ông Tiêu để một phần đến trước mặt con chó, thuận tiện hỏi một câu: "Linh sủng của con thích ăn cái gì?"

Ngụy Tô Thận nói rất vô tư: "Trứng gà xào cà chua."

"......"

Phương Sam không hề ý thức được việc mình đang ăn món mà được cho là nơi mình chui ra. Thậm chí Ngụy Tô Thận vừa bóc xong trứng gà để trước mặt, cậu đã bắt đầu ăn như gió bão.

Đợi cậu ăn xong, phát hiện hầu như mọi người đều đang nhìn mình bao gồm cả người giúp việc, ánh mắt của bọn họ đều mang theo cảm xúc rất khó tả.

Lúc Phương Sam ngẩng đầu lên ai nấy cũng đã thu hồi tầm mắt về.

Ngụy Tô Thận là người cuối cùng buông đũa xuống, ông Tiêu đợi hắn ăn xong mới chậm rãi mở miệng: "Mấy nhà khác đã bắt đầu nhận được tin con có linh sủng."

Ngụy Tô Thận gật đầu, nét mặt không hề lo lắng.

Ông Tiêu: "Tuy linh sủng cả đời chỉ có thể nhận một chủ, nhưng đôi khi không có nghĩa là không thể Tiêu diệt được."

Sức mạnh của một dòng họ phụ thuộc vào việc thay máu liên tục, hành động vùng lên đầy bất ngờ lần này của Tiêu Kỳ chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến lợi ích của nhiều người.

Thấy vẻ mặt của Ngụy Tô Thận vẫn như cũ, ông Tiêu cũng thầm cảm thấy kinh ngạc. Mức độ thay đổi này so với trước kia quá lớn, chẳng lẽ linh sủng lại có thể thay đổi tính cách ban đầu của chủ nhân?

"Con sẽ chú ý."

Ông Tiêu thu hồi suy nghĩ sau đó mới nói tiếp: "Bốn dòng họ lớn luôn thầm cạnh tranh nội bộ với nhau, nhưng vẫn hợp lực với nhau để đối phó bên ngoài. Nếu mỗi lần có thiên tài xuất hiện lại đi chèn ép thì chắc chắn sẽ không thể phát triển đến hôm nay được."

Ngụy Tô Thận suy tư một chút, nói: "Quân lính đấu với quân lính, tướng đấu với tướng."

Ông Tiêu khen ngợi: "Chính là lý do này. Chúng ta không can thiệp vào cuộc đấu tranh của những người trẻ tuổi, thành công hay thất bại đều phụ thuộc vào mỗi cá nhân."

Phương Sam cúi đầu, dùng âm thanh cực nhỏ nói với hắn: "Người đưa trang bị sắp tới rồi."

Bóng gió rằng ước gì có người nhanh chóng tìm tới cửa.

Ngụy Tô Thận cầm cốc nước lên che đi nụ cười nhạt ở khóe môi... Diễn mãi vở ăn vạ cũng không phải là cách hay, có người tự động đến cửa như thế này đúng là chuyện tốt.

Ông Tiêu chuyển đề tài: "Con cháu nhà họ Tiêu không bao giờ làm con chuột rụt đầu, chỉ vì sợ hãi nên suốt ngày đóng cửa không ra được. Thầy trừ tà chỉ khi trải qua tôi luyện mới có thể lớn mạnh được."

Lời này vừa nói ra, Tiêu Chí Đồng cũng gật đầu đồng ý, chèn ép là chuyện bình thường. Ngày trước, thời điểm ông mới bắt đầu cũng không phải luôn thuận buồn xuôi gió. Hành động khıêυ khí©h giữa những người cùng thế hệ - nếu được giải quyết đúng cách sẽ trở thành đá mài đao tốt nhất.

Bốn dòng họ lớn lần lượt là Tiêu, Triệu, Tề, Thu. Trong đó nhà họ Tiêu cùng nhà họ Triệu là lớn mạnh nhất, năng lực của thế hệ trước cũng không hơn kém nhiều lắm, chủ yếu vẫn là nhìn thực lực trung gian.

Tiêu Tuấn giống như đang nghĩ đến chuyện gì, vẻ mặt có chút kỳ lạ, không nhịn được mà lên tiếng nhắc nhở: "Trong đó nên cẩn thận nhất chính là nhà họ Thu."

Ngụy Tô Thận: "Thực lực nhà họ Thu không phải yếu nhất à?"

Tiêu Tuấn nghiến răng nói: "Thu Tinh Lạc cùng thế hệ với chúng ta, nhưng hắn là một người không từ thủ đoạn."

Nghe giọng điệu này rõ ràng là đã từng ăn không ít thiệt thòi trên tay đối phương rồi.

Ngụy Tô Thận và Phương Sam vô thức phác họa ra một người có hình tượng nham hiểm độc ác.

Tiêu Tuấn: "Không như anh nghĩ đâu, Thu Tinh Lạc là một tên ăn chơi trác táng nhưng thủ đoạn lại rất bỉ ổi."

Ông Tiêu lên tiếng: "Là ngu thật hay giả heo ăn thịt hổ thì phải xem lại."

Tiêu Tuấn trầm mặc.

Ngụy Tô Thận vừa uống một ngụm nước, chợt nghe Tiêu Tuấn nói: "Hắn từng thuê người để quyến rũ em, dụ em sa vào tình yêu trai gái không lối về, làm cho tiến độ tu luyện của em chậm lại - mục đích là để trai hắn có thể giành thắng lợi trong cuộc thi trừ tà của thanh niên."

"Khụ..." May mà nuốt nước sớm chứ không lại bị sặc.

Nghe vậy, ông Tiêu cười nhạt, ngay cả khóe miệng Tiêu Chí Đồng cũng cong lên: "Không có thủ đoạn bỉ ổi nào ở đây cả nhưng vẫn khá hiệu quả."

Tiêu Tuấn xấu hổ, phụng phịu quay mặt đi.

Ngụy Tô Thận không ngờ còn có chuyện cũ như vậy, vì thế hắn đối với Thu Tinh Lạc bắt đầu có chút hứng thú.

"Biết người biết ta trăm trận trăm thắng." Niệm tình cảm không nhiều lắm, Tiêu Tuấn quyết định mở miệng: "Về Thu Tinh Lạc, anh muốn biết chuyện gì, nếu em biết em sẽ nói cho anh."

Ngụy Tô Thận: "Hắn có nhiều tiền không?"

Tiêu Tuấn ngây ra một lúc rồi gật đầu.

Ngụy Tô Thận: "Có nhiều đồ quý giá không?"

Tiêu Tuấn tiếp tục gật đầu: "Thu Tinh Lạc rất sợ chết nên trên người mang theo không ít đồ tốt."

Ngụy Tô Thận không mở miệng nữa mà bắt đầu trầm ngâm.

Tiêu Tuấn nhíu mày... Không hỏi gì nữa à?

Ông Tiêu nghĩ đến chuyện gì đó bèn im lặng cười cười.

Thu Tinh Lạc chỉ là một tình tiết có hay không có cũng được, đối với Ngụy Tô Thận thì việc quan trọng nhất lúc này vẫn là hoàn thành nhiệm vụ.

Nhà họ Tiêu chưa bao giờ lỏng lẻo trong việc tu luyện, dù là con trai cả của Tiêu Chí Đồng nếu không có năng lực cũng sẽ bị đuổi ra khỏi nhà.

Ông Tiêu tất nhiên là muốn kiểm tra tiến độ tu luyện của con cháu, so sánh xem có tiến bộ so với lúc trước hay không.

Phương pháp kiểm tra chính là hoàn thành yêu cầu mà ông đưa ra. Dựa theo kế hoạch của ông Tiêu thì muốn bọn họ đến một ngôi nhà để trừ ma diệt quỷ.

Nguyên chủ trước kia vì thực lực không đủ nên chưa được đi lần nào, giờ được đi lại bị Ngụy Tô Thận từ chối.

Bạch Nhược ngồi trên sô pha gần đó nhưng không nói được lời nào, bà muốn nhắc con trai đừng làm trái ý bố chồng mình.

"Nguyên nhân?" Ông Tiêu híp mắt.

Ngụy Tô Thận: "Con có chuyện khác quan trọng hơn."

"Trừ tà hay chuyện yêu đương?" Ông Tiêu hỏi thẳng.

Bên kia Tiêu Tuấn nghe được câu này, trong lòng bắt đầu thầm mắng Thu Tinh Lạc vô số lần. Chắc chắn sẽ có một ngày y sẽ đánh cho tên khốn nạn kia quỳ xuống đất xin lỗi.

Ngụy Tô Thận: "Vế trước."

Ông Tiêu không nói gì nữa, ngón tay thỉnh thoảng gõ nhẹ lên tay vịn, Bạch Nhược thấy vậy vội vàng nói: "Con và em Tuấn cùng đi làm xong yêu cầu của ông nôi, sau đó hai đứa có thể giúp đỡ lẫn nhau mà."

Ngụy Tô Thận vẫn không để ý.

"Loại nào?" Một lát sau, ông Tiêu hỏi.

Ngụy Tô Thận: "Quỷ chết đói."

Vừa dứt lời, sắc mặt của ông Tiêu và Tiêu Chí Đồng đều thay đổi, Tiêu Chí Đồng nhìn chằm chằm con trai cả, hỏi: "Con chắc chắn trong thành phố xuất hiện quỷ chết đói?"

Ngụy Tô Thận: "Tất nhiên."

Dứt lời lập tức lên tầng, tính cách hắn vốn không thích giao tiếp nên trả lời xong cũng lười ở lại trò chuyện.

Tiếng đóng cửa không lớn không nhỏ, ai cũng nghe thấy nhưng Tiêu Chí Đồng lại không tính toán với hắn, ông nhíu mày: "Sao đột nhiên lại xuất hiện quỷ chết đói?"

Tiêu Tuấn nhỏ giọng nói: "Hay là anh cả đoán nhầm rồi, hơn nữa quỷ chết đói cũng đâu phải khó xử lý lắm đâu."

"Không phải là chuyện xử lý dễ hay khó." Tiêu Chí Đồng trầm ngâm nói: "Theo lý thuyết thì quỷ chết đói không nên xuất hiện ở thành phố này."

Tiêu Tuấn nghe không hiểu nhưng Bạch Nhược lại biết một chút. Bên ngoài thành phố có người thực thi pháp luật chuyên môn giám sát quỷ chết đói cùng ngạ quỷ. Quỷ chết đói thích gây họa cho người trẻ tuổi, ngạ quỷ có chứa thi độc, người bị nó cắn qua chắc chắn sẽ hóa thành thây ma. Dưới sự giám sát của người thực thi pháp luật thì hai loại quỷ này gần như không có khả năng lẻn vào thành phố đυ.c nước béo cò.

"Để ta đi nghe tin tức." Ông Tiêu liếc sang Tiêu Chí Đồng: "Trước mắt đừng để Tiêu Kỳ nói chuyện về quỷ chết đói ra bên ngoài."

Tiêu Chí Đồng gật đầu, tỏ vẻ trong lòng hiểu rõ.

Phòng trên tầng hai.

Lúc này gà trống biến mất thay vào đó là một cậu bé mũm mĩm đứng trước mặt Ngụy Tô Thận, hai người đối diện nhìn nhau.

Tuy béo nhưng cậu bé lại cực kỳ có khí chất, ngay cả Ngụy Tô Thận cũng phải thừa nhận rằng nhìn cậu rất giống một thiên thần nhỏ.

Ngụy Tô Thận: "Cậu làm gì đấy? "

Phương Sam xoa khuôn mặt mũm mĩm của mình: "Làm mồi câu quỷ chết đói."
« Chương TrướcChương Tiếp »