Chương 6: Nhiệm vụ

Kiều Hoài Dao rũ mắt, tầm mắt không tự chủ xẹt qua bả vai kề cạnh của hai người, quần áo mùa hè mỏng, dưới nhiệt độ mát mẻ của điều hòa càng có thể cảm giác rõ ràng nhiệt độ cơ thể đối phương.

Bàn tay click mở làn đạn kia, ngón tay thon dài từng đốt rõ ràng, xúc cảm bên má để trên mu bàn tay ấy vẫn phảng phất chưa phai.

Cảm nhận nhiệt độ quanh mình tựa hồ tăng lên, Kiều Hoài Dao đặt tay lên đầu gối, đầu ngón tay hơi cuộn tròn, ngừng suy nghĩ miên man, bất động thanh sắc dựa sát vào sô pha phía sau.

Tầm mắt Bách Cẩm Ngôn dừng trên màn hình điện thoại, chú ý tới động tác của Kiều Hoài Dao, nghiêng đầu hỏi: "Sao thế?"

"Không có gì." Kiều Hoài Dao lắc lắc đầu, đứng dậy nói: "Em đi thay quần áo đã."

Trên người cậu vẫn đang mặc áo ngủ đấy.

Bách Cẩm Ngôn dõi theo bóng dáng Kiều Hoài Dao lên tầng, suy nghĩ dưới đáy mắt lưu chuyển, thẳng đến khi Kiều Hoài Dao đi vào chỗ ngoặt thì mới thu hồi tầm mắt.

Người xem trong phòng phát sóng trực tiếp qua camera thấy Bách Cẩm Ngôn tới gần, đại bộ phận người xem bây giờ đều đã trải qua phong ba đóng tài khoản hôm qua nên khi thấy hắn tới, làn đạn nhanh chóng quét qua một lượt.

[Hoan nghênh mọi người tới xem phát sóng trực tiếp tống nghệ "Người thân đồng hành", phòng của khách quý Bách Cẩm Ngôn.]

[Show này rất không tệ.]

[Hài hước mà không kém phần ấm áp, tôi thích.]

[Phú cường dân chủ văn minh hài hòa.]

......

Làn đạn nghiêm túc đứng đắn, đẩy những bình luận trước đó lên.

Khi Bách Cẩm Ngôn một lần nữa chú ý tới phòng phát sóng, nhìn thấy chính là mấy bình luận như vậy.

Còn có bình luận bê y nguyên bài tuyên truyền của Weibo tổ tiết mục, có thể nói là thập phần đúng chỗ.

Bách Cẩm Ngôn thấy vậy, click mở nhật ký bình luận của phòng.

Người xem: "???"

Còn có thể như vậy sao?!

Làn đạn lại tức khắc thay đổi phong cách.

[Cứu cứu cứu cứu mạng — đây là tài khoản cuối cùng của tôi rồi, vợ nhỏ mau cứu giá!]

[Kiều Kiều mau quản anh cậu đi!]

[Chương trình gia đình ấm áp thế mà lại bị chơi thành trận chiến bảo vệ tài khoản.]

[Hoảng cái gì? Tôi lấy thân phận mẹ tôi đăng ký tài khoản, cho dù tài khoản của tôi bị khóa, tôi cũng muốn hét lên lần cuối: Phải gọi vợ nhỏ, phải gọi! Phải gọi!]

Không kêu gào được mấy, làn đạn đã thanh bình, nhiều tài khoản bị kéo đen cấm ngôn.

Phòng phát sóng trực tiếp an tĩnh hồi lâu, chầm chậm xoát ra một bình luận.

[Hắc hắc! Tôi còn tài khoản phụ.]



Kiều Hoài Dao thay quần áo xong, đi xuống, thấy người quay phim đã vào chỗ, cậu hỏi: "Công việc của chúng ta là gì vậy?"

Bách Cẩm Ngôn cầm điện thoại đưa cho cậu, nói: "Ấn vào nút đỏ giữa màn hình."

Tổ tiết mục đưa ra mấy lựa chọn, đều do tổ tiết mục chuẩn bị tốt, tiền lương không thấp, còn có thêm khen thưởng dựa trên độ khó công việc.

Khách quý cũng có thể tự mình tìm việc khác, nhưng chỉ trong thời hạn một ngày mà muốn tìm việc rồi kết toán tiền lương trước giờ cơm chiều, nào có dễ như vậy.

Còn không bằng chọn trong mấy việc làm mà tổ tiết mục chuẩn bị.

Kiều Hoài Dao đọc tin nhắn, dọn gạch, lau cửa sổ, đưa cơm...

Mấy lựa chọn được xếp thành một vòng tròn có kim chỉ như một cái đồng hồ, khi Kiều Hoài Dao lướt đến lựa chọn nào là vòng tròn lại quay theo.

Kim đồng hồ cuối cùng chỉ "Phát bóng bay".

【Chúc mừng khách quý Bách Cẩm Ngôn, Kiều Hoài Dao đã chọn được công việc, bên chúng tôi cung cấp tiền xe, các vị trước tiên cần đến công viên giải trí gặp nhân viên công tác. Bọn họ sẽ sắp xếp công việc cho hai người.】

【Đặc biệt chú ý: Trong toàn bộ quá trình, ngoại trừ tiền xe do tổ tiết mục cung cấp, các vị không được sử dụng tiền túi của mình, càng không được dùng phương tiện giao thông của mình, ví dụ như ô tô, xe điện, xe đạp,... Cuối cùng, chúc các vị may mắn.】

Tiền xe trong phong thư là mười đồng tiền.

Khi Kiều Hoài Dao nhận phong thư, còn cảm thấy khá dày, mở ra mới biết, đây là mười tờ một đồng chồng lên.

Từng này tiền, gọi xe khẳng định không đủ, nhỡ mà tắc đường thì càng hỏng.

Vậy nên, cũng chỉ có thể ngồi tàu điện ngầm hoặc xe buýt. Xe buýt có chuyến đi thẳng đến công viên giải trí, không cần phải chuyển xe giữa đường. Còn tàu điện ngầm, sẽ phải đổi chuyến, nhưng sẽ đến nơi sớm hơn, xe buýt đi đi dừng dừng, khả năng sẽ chậm trễ thời gian.

Kiều Hoài Dao đã lâu không về, không nhớ rõ các tuyến đường, "Chúng ta đi tàu điện ngầm hay xe buýt?"

"Tàu điện ngầm."

Kiều Hoài Dao gật gật đầu, "Tàu điện ngầm xác thật nhanh hơn xe buýt."

Bách Cẩm Ngôn nói: "Tàu điện ngầm so với xe buýt tiện hơn."

Kiều Hoài Dao không hiểu: "A?"

Xem tình huống, xác thật sẽ dư lại năm đồng, nhưng so với đi xe buýt cũng chỉ tốn ít hơn một đồng thôi.

Kiều Hoài Dao chỉ cho là Bách Cẩm Ngôn nói giỡn, tàu điện ngầm vẫn hơn ở tốc độ nhanh.

Người trên tàu điện ngầm khá đông, bọn họ từ trạm giữa đi lên, đã không thấy chỗ ngồi trống nào.

Kiều Hoài Dao đứng cạnh tay vịn, vừa lúc điện thoại rung lên, cậu mở ra nhìn, là tin nhắn từ trường học.

Giờ cậu mới phát hiện, có một cuộc gọi nhỡ.

Về việc an bài ký túc xá, trường học không tự xếp, mà gửi tới vài hình ảnh để cậu cân nhắc rồi chọn.

Kiều Hoài Dao đối với chỗ ở không yêu cầu cao lắm, tùy ý lật xem mấy tấm.

Bách Cẩm Ngôn đứng cạnh cậu, tàu điện ngầm di chuyển, mắt thấy người Kiều Hoài Dao ngả về trước, đầu ngón tay hắn khẽ nhúc nhích, giơ tay muốn giữ lấy eo cậu.

Không đợi hắn bắt được, Kiều Hoài Dao đã với tay lấy tay vịn bên cạnh, ổn định thân thể.

Tay vươn ra giữa không trung tựa hồ tạm dừng trong chớp mắt, sau đó trực tiếp nắm lấy tay vịn bên trái, vị trí không nghiêng không lệch, ở ngay trên tay Kiều Hoài Dao.

Đứng đằng sau, cameraman tận chức tận trách quay được một màn này.

Làn đạn một mảnh sung sướиɠ.

[Anh ta ngập ngừng, các tỷ muội thấy không? Bách Cẩm Ngôn ngập ngừng, không dám ra tay!]

[Ha ha ha, đầu ngón tay khẽ động kia, bị quay rõ ràng, cameraman xứng đáng được thêm đùi gà.]

[Anh vậy mà không ôm? Anh không ôm thì để tôi ôm!]