Ngụy Tư Nguyên giục ngựa đuổi theo, trực tiếp muốn xông vào cửa Quận vương phủ, thủ vệ nội thị ngăn được ngựa, nhưng ngăn không được người.
"Cút đi!"
Trong cơn giận dữ, Ngụy Tư Nguyên nhấc trường kiếm lên, nội thị chặn đường liên tiếp bị thương ngã xuống đất, bị hắn một đường xông qua đi vào tiền sảnh.
Quận vương phủ tu sửa xa hoa, sân vườn đông đúc, Ngụy Tư Nguyên không biết nàng ở gian viện nào.
Không sao, hắn lật từng gian một là được.
Đúng là thật sự làm tân hoan của người kahsc, trốn ở dưới sự che chở của người khác, tốt a, thật tốt!
Giờ phút này Thẩm Thanh Nguyệt trốn ở Vân Các, run lẩy bẩy.
Ánh mắt Tư Nguyên kia, nói có tám đời huyết cừu cùng mình người khác cũng tin.
Khi Hoa Ngạn vội vàng chạy về, tiền viện hỗn độn một mảnh, hạ nhân quận vương phủ, mười người có chín người rưỡi đều bị thương, cũng may họ Ngụy coi như biết nặng nhẹ, không có tổn thương đến tính mạng.
Nội thị bên người vừa nhìn thấy hắn buộc tay áo lên, lập tức đưa kiếm khí.
Hoa Ngạn nới lỏng gân cốt cổ, nhận lấy kiếm, không chút do dự vọt tới bóng dáng đang tìm người ở xa xa.
Ngụy Tư Nguyên chỉ cảm thấy sau lưng chợt nổi lên sát ý, theo bản năng đưa tay ngăn cản.
Đó là một thanh trường kiếm màu bạc, mỏng như cánh ve, lại vô cùng sắc bén, vừa nhìn liền biết vật không tầm thường, mà lưỡi kiếm, chỉ cách chóp mũi mình có hơn một tấc.
Đáy mắt hắn thoáng hiện lên một tia kinh ngạc.
Khải Hiền quận vương từ nhỏ lớn lên trong cung, chưa hề có cung nhân nói hắn biết võ công, ai có thể ngờ được, Hoa Ngạn không chỉ biết, mà rõ ràng thân thủ cũng không tệ lắm.
Sau khi kinh ngạc qua đi, hắn nhìn chằm chằm nam nhân trước mắt.
"Giao nàng ra."
Hoa Ngạn cười lạnh một tiếng: "Chẳng lẽ do Ngụy đô đốc vừa mới đảm nhiệm chức Tổng đốc, nhất thời mừng rỡ choáng váng đầu óc? Lại chạy đến Quận vương phủ ta giương oai."
Ngụy Tư Nguyên cũng không tranh luận với người khác, nếu hắn muốn giả bộ hồ đồ, vậy mình liền không khách khí.
Hai thanh tuyệt thế danh kiếm, kỳ phùng đối thủ hơn mười chiêu, không ai có dấu hiệu hạ phong.
Tin tức Quận vương điện hạ và Ngụy đô đốc đánh nhau, không bao lâu cũng truyền đến Vân Các.
Thẩm Thanh Nguyệt nghe được, lập tức ngồi không yên.
Ngụy Tư Nguyên là hạng người gì, võ tướng hiển hách mà Đại Lương dùng để uy chấn bốn phía lân bang (hàng xóm), tuổi trẻ rong ruổi sa trường, gần trăm năm qua, không có người nào có thể tranh phong với hắn.
Mà Hoa Ngạn... Nàng không chắc hệ thống có mở ngón tay vàng nào cho hắn hay không, nếu không có, hắn đã chuẩn bị trở về, ngàn vạn lần đừng để xảy ra chuyện vào lúc này.
Không thua không thắng mấy trăm chiêu, Ngụy Tư Nguyên dần dần mất kiên nhẫn.
"Ta nói lại một lần nữa, giao người ra."
"Ngụy đô đốc muốn người nào? Có liên quan gì đến ngươi? Lại có mối quan hệ gì với ta?" Hoa Ngạn thủy chung một bộ nghe không hiểu.
Hết lần này tới lần khác thân thủ của hai người bọn họ không phân cao thấp, cứng rắn ngăn cản Ngụy Tư Nguyên, khiến hắn không cách nào thoát thân đi tìm người.
"Nàng, Thẩm Thanh Nguyệt."
"Đô đốc đang gọi ta sao?"
Một giọng nữ thanh thúy truyền đến, cắt đứt.
Ngụy Tư Nguyên thu kiếm, theo tiếng kêu nhìn lại.
Nữ tử mặc quần áo màu sắc, so với trước kia thì ít đi vài phần xinh xắn, khóe mắt đuôi lông mày lộ ra ý cười nhạt nhẽo, phong tư tuyệt đại.
Vừa nhìn liền biết, hiện giờ nàng sống không tệ.
"Thanh Nguyệt." Ánh mắt hắn nóng bỏng, sải bước về phía nàng.
"Đô đốc chậm đã." Thẩm Thanh Nguyệt nhìn về phía Hoa Ngạn xa xa, ngôn ngữ hờn dỗi: "Huynh trưởng làm sao có thể để ngoại nam tùy ý tiến vào."
"Đâu phải là ta cho hắn tiến vào." Hoa Ngạn thu kiếm, cùng nàng diễn trò.
Cha mẹ ruột của Hoa Ngạn sớm đã qua đời, chỉ có một tỷ tỷ là đương kim Hoàng Thái hậu, làm sao còn có muội muội gì nữa? Vừa nhìn liền biết nàng đây là không muốn nhận mình.
Ngụy Tư Nguyên không khỏi nhíu mày: "Thanh Nguyệt, theo ta trở về..."
Thẩm Thanh Nguyệt nghiêng người tránh tay hắn: "Đô đốc tự trọng, nếu bị Đô đốc phu nhân biết, Thanh Nguyệt gánh vác không nổi."
Đô đốc phu nhân.
Nghe thấy bốn chữ này, hắn đột nhiên siết chặt đầu ngón tay, vô lực buông tay xuống.
"Ngụy đô đốc, muội tử nhà ta vẫn là cô nương trong thanh bạch chưa xuất giá." Hoa Ngạn tiến lên ngăn nàng ở phía sau, bộ dáng gà mái già bảo vệ con: "Đô đốc vừa mới đại hôn, hôm nay như vậy sợ là không ổn."
Hai người kẻ xướng người họa, ngược lại rất ăn ý.
Ngụy Tư Nguyên gắt gao nhìn chằm chằm nàng, cho dù có một chút sơ hở cũng tốt, nhưng nàng thủy chung ý cười trong suốt, gặp lại mình, vẻ mặt lại không có chút dao động nào.
"Nàng không nhớ Tương Tư sao?"
Mí mắt Thẩm Thanh Nguyệt run rẩy: "Đô đốc đang nói ai?"
"Tương Tư đã biết gọi mẫu thân rồi."
Hắn từng bước tới gần, gần như là va chạm với chóp mũi Hoa Ngạn đang đứng ở phía trước, sau đó ghé mắt nhìn về phía người phía sau hắn: "Nàng không muốn gặp hắn sao?"
"Họ Ngụy." Hoa Ngạn nhíu mày đè nén lửa giận, nhẹ giọng mắng bên tai hắn: "Đừng hèn hạ như vậy."
Đối với một nữ nhân mà nói, hài tử huyết mạch tương liên có bao nhiêu trọng yếu, không ai không hiểu.
Quyết tâm buông tha đứa bé, Hoa Ngạn không cách nào tưởng tượng được nàng đã khổ sở đến mức nào.
"Không liên quan gì đến ngươi." Ngụy Tư Nguyên lạnh lùng nói.
Thẩm Thanh Nguyệt siết chặt ống tay áo: "Nếu Ngụy đô đốc chỉ nói những chuyện không quan trọng này, cần gì phải hưng sư động chúng như thế, đả thương nhiều cung nhân trong phủ đệ của huynh trưởng như vậy?"
"Không quan trọng?" Ngụy Tư Nguyên cho rằng mình nghe lầm: "Con trai ruột của nàng, đối với nàng mà nói chỉ là chuyện không quan trọng sao? Nàng chính là người lãnh huyết vô tình như vậy sao?"
Nàng lộ vẻ mệt mỏi: "Ta mệt mỏi, huynh trưởng tiễn khách đi, ta về trước."
Nói xong liền muốn chạy thoát.
Tương Tư là nàng mang thai chín tháng sinh ra, cho đến giờ phút này, nó vẫn là nàng cứng rắn khoét một miếng cốt nhục trên người mình để đổi lấy, mà Ngụy Tư Nguyên, lại sợ nàng quên đi nỗi đau này.
Ngụy Tư Nguyên nhìn thấy nàng đi xa, trong lòng sốt ruột: "Thẩm Thanh Nguyệt!"
Hoa Ngạn giơ tay lên ngăn lại, không ngờ hắn bỗng nhiên rút kiếm, buộc mình vội vàng nghiêng người trốn, nhưng vẫn vô ý bị trầy xước cánh tay.
"Thanh Nguyệt!" Hắn vội vàng đuổi theo.
Thẩm Thanh Nguyệt sớm đã chuyển qua một hành lang, cũng không thấy hắn đâm Hoa Ngạn, nhuwg lại nhìn thấy lưỡi kiếm của hắn đang nhỏ máu, lông mày trong nháy mắt nhíu lại: "Ngươi đả thương Hoa Ngạn?"
Nàng đẩy người ngăn cản trước mặt ra, quay đầu trở về.
Ngày xưa, nàng cũng lo lắng cho bản thân như vậy.
Ngực Ngụy Tư Nguyên đau nhức, nhưng bây giờ ngay cả nhìn mình nhiều một cái nàng cũng không muốn.
"Ta sai rồi." Hắn gần như không có chút do dự, giữ chặt cánh tay nữ tử, nắm chặt lấy, chờ nàng quay đầu lại nhìn mình một cái: "Ta không nên đả thương hắn, ta không nên ném nàng vào trấn, giam lỏng nàng."
Thẩm Thanh Nguyệt giãy dụa hai cái không thể thoát khỏi, đành phải quay đầu nhìn hắn, vẻ mặt bình thản: "Chuyện cũ như khói bụi, ta sớm đã tha thứ cho Đô đốc rồi."
Yết hầu Ngụy Tư Nguyên khẽ động, phun chữ gian nan.
"Ta không nên cưới Hà Tĩnh quận chúa, ta và nàng cũng không có chút tình cảm nào."
"Ván đã đóng thành thuyền, huống chi là bệ hạ tứ hôn, ta chưa bao giờ trách Đô đốc."
Đúng vậy, ngay từ đầu đến giờ, nàng chưa bao giờ oán mình nửa chữ, nhưng Ngụy Tư Nguyên tình nguyện là oán hận trong lòng nàng, cũng tốt hơn một ngày nào đó nàng im lặng rời khỏi mình, không chút do dự, tuyệt tình đến tận bây giờ.
"Theo ta trở về được không?" Hắn không chịu buông tay: "Ngày sau ta sẽ đối xử tốt với nàng, cố gắng bù đắp cho nàng."
Nàng mang theo trào phúng: "Trở về làm thϊếp sao? Thẩm Thanh Nguyệt ta cũng không phải không có nam nhân nguyện ý tam thư lục sính, nở mày nở mặt cưới về nhà."
Từ ngày hắn cưới Hà Tĩnh quận chúa, giữa bọn họ đã không còn nửa phần cơ hội.
Phủ Tướng gia
"Đại nhân, nghe nói Ngụy đô đốc đến phủ Khải Hiền quận vương đại náo một trận, lúc này đã bị bệ hạ gọi đi."
Tiểu Hạ thấy hắn mấy ngày nay lo lắng, liền muốn nói chút chuyện mới mẻ để làm cho tâm tình hắn tốt hơn một chút.
"Cũng không biết là vì cái gì."
"Người ngoài đều nói, Ngụy đô đốc và Khải Hiền quận vương là bởi vì quyền thế triều đình có liên quan lẫn nhau, chỉ là Tiểu Hạ cảm giác, Ngụy đô đốc và Khải Hiền quận vương này đều không giống người ham quyền thế kia, đại nhân ngài nói thử xem?"
"Đúng rồi, ta còn nghe nói Quận vương điện hạ gần đây vì một nữ tử mà đuổi những mỹ nhân khác trong Quận vương phủ đi, đại nhân ngài nói xem, có phải là vì Ngụy đô đốc đi thăm nữ tử này hay không?"
Thi Huyền Sương không có phản ứng, nghe đến đó, thuận miệng giải thích cho Ngụy Tư Nguyên một câu.
"Hắn sẽ không."
Hoa Ngạn hắn hiểu không nhiều lắm, nhưng Ngụy Tư Nguyên là người lọt mắt xanh của muôn đời, nói hắn vì nữ nhân mà đại náo Quận vương phủ, quả thực là chuyện cười trong thiên hạ, chỉ có thể nói Tiểu Hạ chung quy vẫn là một tiểu hài tử.
"Vẫn không tìm được sao?"
Thi Huyền Sương nhìn chằm chằm hai bức chân dung trên thư án.
Nam tử chờ trong viện lắc đầu: "Tướng gia thứ tội, mấy ngày nay chúng ta lục lọi kinh thành, cũng không tìm được người trên bức họa."
Vậy thì là tú bà Tiểu Tiên Các gạt mình.
Hắn cầm lấy một trong những bức chân dung, xé rách ném vào trong lửa: "Người này, không cần tìm nữa."
Ngón tay cẩn thận lướt qua chân dung Thẩm Thanh Nguyệt.
"Vậy, nàng đâu?"
"Thuộc hạ vô năng." Hắn quỳ xuống nhận lỗi.
Vẻ mặt Thi Huyền Sương ngưng trọng, Kinh thành nói lớn không lớn, nói nhỏ không nhỏ, nhưng hắn muốn tìm một người, trừ phi người này cố ý trốn đi, nếu không không có đạo lý mình tìm không thấy.
Hắn lấy bùa tiền cổ ra, lẩm bẩm.
"Khôn vị, hỏa, Tây Nam, Tây Nam, Tây Nam..."
Đầu ngón tay xẹt qua bản vẽ kinh thành, cuối cùng dừng lại ở một nơi nào đó ở phía Tây Nam: "Quận vương phủ..."