Chương 59

"Ngươi có biết nàng trước kia là nha hoàn của Ngôn Hành không?"

"Vậy ngươi có biết vì sao nàng lại rời khỏi Ngôn Hành không?"

"Bởi vì Ngôn Hành muốn nàng làm thϊếp thất, còn đính hôn với muội muội ngươi."

Khách mời tan hết.

Ngụy Tư Nguyên nhìn hỉ khí dương dương (vui sướиɠ hân hoan) quanh phủ tướng quân.

"Người đâu, kéo hết tất cả những thứ này xuống, ném ra ngoài."

"Cái này ... Đô đốc, hôm nay là đại hỉ của ngài, có nên chờ qua đêm nay hay không..."

"Lời của ta nói nghe không hiểu sao!" Hắn rõ ràng giận dữ: "Tất cả đều ném đi, phủ tướng quân không được phép có bất cứ thứ gì dính vào chữ hỉ nữa!"

Ngay cả hiểu được làm như vậy là tự lừa mình dối người, nhưng nghe xong những lời kia, hắn thật sự không cách nào che dấu đại loạn trong lòng mình.

Nếu bị nàng biết, mình thành thân... Nụ cười trào phúng của Trình Hiển vẫn còn ở trước mắt.

"Tướng quân đã thành thân, liền buông tha cho nàng đi, chẳng lẽ ngươi muốn nhìn thấy nàng thà làm ngọc vỡ?"

Thà làm ngọc vỡ, thà làm ngọc vỡ... Ngụy Tư Nguyên cởi hỉ phục, ném vào chậu than, khuôn mặt bị ánh lửa bốc lên chiếu hồng.

Hắn là ngói, ai là ngọc?

Trình Hiển chân trước vừa ra khỏi phủ tướng quân, nhìn thấy mấy hạ nhân theo sát đi ra, thần sắc cuống quít đi lấy lụa đỏ trên tấm biển xuống.

Bịt tai trộm chuông quả thực rất buồn cười, hiện tại mới biết gấp, đã muộn rồi.

"Gia ngài có thể tính ra... Gia, mặt mũi ngài là có chuyện gì vậy?"

Triều Triều nhìn thấy một bên gò má hắn bầm tím, kỳ thật không cần hỏi cũng đoán được, âm thầm ảo não.

Đều do chính mình, nhìn thấy chủ tử suốt ngày lo lắng cho tung tích của Thẩm cô nương, nhất thời mềm lòng nói cho hắn biết, nếu mình không nói, hắn cũng sẽ không đến phủ tướng quân.

Trình Hiển xua tay: "Không có gì."

"Tìm được Thẩm cô nương chưa?" Triều Triều cẩn thận hỏi.

"Hắn sao có thể nói cho ta biết." Hắn vuốt ve vết thương khóe miệng: "Phái nhiều người nhìn chằm chằm Ngụy Tư Nguyên, mau chóng tìm được Thanh Nguyệt."

Thanh Nguyệt chỉ có thể là của mình, hắn trừ bỏ từng người có tưởng niệm đối với nàng.

"Đừng ngủ nữa, mau đứng lên."

Hoa Ngạn xách cổ áo Thẩm Thanh Nguyệt lên, thúc giục nàng rời giường: "Nhanh lên, chúng ta phải đi bái phỏng Viên lão."

"Không vội không vội." Nàng lau nước bọt trên khóe miệng, mơ hồ nói: "Có thể ngủ thêm một chút nữa."

Hắn bất đắc dĩ đến cực điểm, đi ra ngoài gọi mấy cung tỳ tiến vào: "Đỡ nàng dậy, mặc kệ nàng mở mắt hay không, cứ trang điểm cho nàng."

Thẩm Thanh Nguyệt ngay cả có buồn ngủ, bị người ta đùa giỡn cũng phải tỉnh lại.

"Không thể để buổi trưa đi bái phỏng sao? Không thể đi vào ban đêm sao? Tại sao phải đi vào sáng sớm vậy!"

"Đây là lễ nghĩa!" Hoa Ngạn liếc mắt nhìn nàng một cái: "Người ta là nguyên lão tứ triều, đức cao vọng trọng, ngươi đợi đến buổi tối đi bái lạy, có thể gõ mở được cửa Viên phủ đều xem như ta và ngươi có mặt mũi lớn."

"Mặt ngươi không phải luôn luôn rất lớn sao."

"Đừng lắm mồm với ta, đứng thẳng, mặc quần áo cho tốt..."

Viên phủ.

Thẩm Thanh Nguyệt ngồi ở trong lương đình, buồn chán trêu cá.

Nói là đến bái kiến Viên lão, kết quả vừa mới đến gặp chuyện bất ngờ, hai người này liền trốn ở trong thư phòng nói chuyện lặng lẽ, ném mình ra bên ngoài, không ai quản không ai hỏi.

Có lẽ là do chỉ có một mình Viên lão ở, cảnh trí Viên phủ này tuy tốt, nhưng lại không có mấy bóng người, có vẻ trống rỗng.

Gần trưa hai người mới từ thư phòng đi ra, vẻ mặt Hoa Ngạn đặc biệt hào hứng, Viên lão thì nhìn tang thương không ít.

"Ngươi yên tâm, nha đầu này ngoan ngoãn, không cần ngài diễn tiết mục tổ phụ hiền lành, chỉ cần cho nàng treo danh tiếng Viên lão tôn nữ ở chỗ ngài, khiến người ngoài không dám khi dễ nàng là tốt rồi."

Hoa Ngạn nói xong, vẫy tay bảo nàng tới, như trẻ con sờ sờ đầu nàng: "Mau gọi tổ phụ."

Thẩm Thanh Nguyệt: "... Tổ phụ."

Viên lão gật gật đầu: "Lấy giao tình của ta và ngươi, ngươi đưa người quan trọng giao phó cho ta chiếu cố, ta tất nhiên là không có gì để nói."

"Còn không phải sao." Hoa Ngạn ngắt lời hắn: "Những chuyện khác ngài không cần quan tâm, làm hết sức mình, nghe thiên mệnh. Dù trời có sụp xuống, không phải là còn có Thi Huyền Sương kia chống đỡ trước sao, hắn thích xen vào chuyện của người khác, để cho hắn quản đi, ta không quan tâm đến cái kia."

"Lời thừa!" Viên lão giận dữ trừng hắn một cái: "Chuyện liên quan đến quốc quân, Viên gia ta cả nhà trung thần, há có thể ngồi yên mặc kệ."

"Được rồi, là vãn bối nói sai rồi." Hoa Ngạn chắp tay nhận sai: "Nhưng chuyện này ngài cũng không nhúng tay vào được a, đương kim bệ hạ và tiên hoàng đều sủng tín Thi Huyền Sương, đám người Khâm Thiên Giám kia toàn bộ lấy Thi Huyền Sương như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, hơn nữa còn một Ngụy Tư Nguyên tay nắm một nửa binh quyền Đại Lương. Đừng nói ngươi và ta, chính là Hoàng Thái hậu tỷ tỷ của ta, cũng đều quá sức để đánh cược một lần, huống chi lão tiểu tử Thi Huyền Sương này huyền bí như vậy."

Thi Huyền Sương mưu toan nghịch cải thiên đạo, Hoa Ngạn tới bù đắp cho sai lầm của Thi Huyền Sương, hai người xem như là mặt đối địch, hiện giờ sứ mệnh của Hoa Ngạn đã thành chuẩn bị trở về, tương lai Đại Lương đi về đâu hắn không thể nào biết được, Thẩm Thanh Nguyệt nghe đến đây, trong lòng suy đoán ra Hoa Ngạn hôm nay tới hơn phân nửa là nhắc nhở Viên lão.

"Được rồi, ta tự hiểu." Viên lão có chút phiền lòng, phất phất tay bảo hắn đi, đối với Thẩm Thanh Nguyệt ngược lại mặt mày hiền lành: "Ngươi gọi Thanh Nguyệt?"

"Họ Thẩm, tên Thanh Nguyệt, Thanh Nguyệt trong thanh phong minh nguyệt." Nàng cười tủm tỉm đáp.

"Là một đứa trẻ ngoan." Nha đầu này nhìn là một người hiểu chuyện biết lấy lòng, lão suy nghĩ một lát: "Qua mấy ngày là đại thọ bảy mươi của lão đầu tử, ta liền nhân cơ hội này nhận lấy người cháu gái là ngươi."

Được lời chắc chắn, Hoa Ngạn vui vẻ: "Ta tự chuẩn bị hậu lễ đến đây."

Nhìn ra Viên lão thật lòng nguyện ý nhận nàng là cháu gái, mà không phải chỉ vì mặt mũi của bạn tốt, Thẩm Thanh Nguyệt thành tâm cảm tạ.

"Được Viên lão hậu ái, Thanh Nguyệt ngày sau tất nhiên thay Hoa Ngạn hiếu thuận lão nhân gia ngài."

Nghe nàng gọi thẳng tên Hoa Ngạn, lại nói "thay Hoa Ngạn hiếu thuận lão nhân gia ngài", xem ra Hoa Ngạn muốn rời đi đã thành chuyện tất nhiên.

Viên lão thở dài: "Đi đi."

Từ Viên phủ đi ra, nội thị chờ ở bên cạnh xe ngựa vừa nhìn thấy Hoa Ngạn, liền tới thì thầm với hắn.

Hoa Ngạn nghe xong không khỏi nhíu mày, đỡ Thẩm Thanh Nguyệt lên xe ngựa.

"Ta phải đi gặp một người, ngươi ở trong xe ngựa ngoan ngoãn chờ ta."

"Gặp ai chứ."

"Sở Tam gia của Tiểu Tiên Các, Sở Thân."

"Ngươi và hắn cũng quen biết?"

"Không quen, việc này còn phải hỏi ngươi." Hoa Ngạn vặn eo liễu của nàng một cái: "Ngươi nói xem, Thi Huyền Sương vì sao lại chạy đến Tiểu Tiên Các tìm ngươi?"

Thẩm Thanh Nguyệt cười ngượng ngùng: "Nói rất dài dòng, nói rất dài dòng..."

"Bớt có lệ cho ta! Ngụy Tư Nguyên, Thi Huyền Sương, ngươi đây là muốn trêu chọc hết mấy đối thủ của ta sao." Hắn oán hận nhéo khuôn mặt nàng: "Thẩm Thanh Nguyệt ngươi thật là có bản lĩnh a, bất động thanh sắc ngủ hai Đại Phật này."

"Ta hiện tại cũng không biết có nên đổi thân phận của ngươi thành nghĩa muội của ta hay không, làm tôn nữ của Viên lão, đến lúc đó mặt ngươi phơi bày ở trước mặt công chúng, đám người kia còn không tới nuốt sống ngươi sao."

"Muốn muốn." Thẩm Thanh Nguyệt ôm lấy ống tay áo của hắn, Hoa Ngạn là chỗ dựa lớn nhất của nàng, hắn đi rồi cũng không có người dựa vào, nếu không nhân cơ hội cho mình mấy thân phận không dễ chọc, vậy chẳng phải là muốn lén lút lút sống cả đời, trốn tránh những nam nhân này, dựa vào cái gì chứ!

Hoa Ngạn hừ lạnh một tiếng: "Thành thật chờ, ta đi gặp lại Sở Thân một lát."

Nàng liên tục gật đầu, tư thế ngồi nhu thuận, nhìn theo hắn xuống xe ngựa.

Nơi này cũng không phải Tiểu Tiên Các, thoạt nhìn giống như là phủ đệ của đại hộ nhân gia gì đó.

Hoa Ngạn không khỏi khiến người ta chú ý, không có dừng xe ngựa ở cửa Sở phủ, mà là dừng ở bên cạnh một cánh cửa nhỏ.

Vị trí Sở phủ, mấy con hẻm ở gần phần lớn là phủ đệ võ tướng, hắn hiếm khi lui tới với võ tướng trong triều, không quen thuộc mấy đoạn đường này, tự nhiên không biết tướng quân phủ và Sở phủ, là một trước một sau.

Từ cửa chính Sở phủ đi ra, đi về phía phải không được mấy bước, chính là cửa sau phủ tướng quân, mà vị trí hắn dừng xe ngựa, thật trùng hợp không khéo, lại chính là cửa sau phủ tướng quân.

Kinh đô thái bình, Ngụy Tư Nguyên lại vừa mới đại hôn, không cần lên triều, hắn rảnh rỗi không có việc gì liền đến hậu viện tản bộ luyện kiếm, hôm nay cũng là như thế.

Chẳng qua hôm nay vừa mới đi tới hậu viện, nhìn thấy ngoài cửa cách đó không xa có một chiếc xe ngựa dừng, thật là quen mắt.

Cũng không nghe gã sai vặt nói có người đến phủ tướng quân bái phỏng, hắn không khỏi nhìn thêm hai lần.

Vừa vặn một lão nhân mang hồ lô đường phèn đi ngang qua, người trong xe lộ ra đầu, đưa tiền bạc, trông mong nhìn chằm chằm lão nhân chọn cho nàng một xiên hồ lô đường phèn.

Ngụy Tư Nguyên cứng đờ trong chốc lát, cho đến khi nữ tử nhận hồ lô đường phèn, theo bản năng nhìn bên này một cái.

Bốn mắt nhìn nhau từ xa.

Thẩm Thanh Nguyệt lập tức rụt đầu lại, trong lòng như có hươu con đυ.ng loạn, bị dọa sợ!

"Thẩm Thanh Nguyệt!"

Ngụy Tư Nguyên hét lớn một tiếng, bước nhanh đuổi theo.

Nghe thấy thanh âm này, Thẩm Thanh Nguyệt bất chấp chờ Hoa Ngạn, run rẩy thúc giục xa phu.

"Đi thôi! Chúng ta đi về trước đi!"

Gã sai vặt canh cửa vốn đang ngủ gật, bị một tiếng này dọa giật mình, quay đầu nhìn thấy tướng quân đại nhân sắc mặt không tốt chạy về phía mình, bắp chân như nhũn ra, cho rằng mình lười biếng bị bắt được.

Mắt thấy càng ngày càng gần, Đô đốc đại nhân thế nhưng vượt qua cánh cửa, đuổi theo chiếc xe ngựa kia.

Hai chân làm sao đuổi kịp bốn chân, xe ngựa nhanh như chớp biến mất trong tầm mắt.

L*иg ngực Ngụy Tư Nguyên phập phồng, đương nhiên không phải là bởi vì khoảng cách hai bước chạy này; mà là bởi gì... Hắn nói không ra là phẫn nộ, hay là kích động, nói tóm lại, là bởi vì lần thứ hai nhìn thấy Thẩm Thanh Nguyệt.

Hắn hỏi gã sai vặt: "Đó là xe ngựa nhà ai? Có ai trên xe vậy?"

"Hồi tướng quân, là của Khải Hiền quận vương điện hạ." Gã sai vặt run sợ, cũng may đầu óc coi như thanh tỉnh, nhớ rõ vừa rồi nhìn thấy Khải Hiền quận vương từ xe ngựa đi xuống: "Trên xe, trên xe hình như là tân hoan (niềm vui mới) của Khải Hiền quận vương trong tin đồn gần đây."

"Ngươi nói cái gì?" Ngụy Tư Nguyên trong nháy mắt nổi giận, ánh mắt muốn gϊếŧ chết gã sai vặt kia.

Đầu óc gã sai vặt trong nháy mắt thanh tỉnh, quỳ xuống dập đầu liên tục: "Tướng quân bớt giận, tướng quân bớt giận..."

Khải Hiền quận vương? Tân hoan?

Hắn cắn chặt răng, trở về thư phòng, xách kiếm ra cửa lần nữa.

Mà Hoa Ngạn và Sở Thân nói chuyện xong, vừa ra khỏi cửa nhìn ngõ nhỏ trống rỗng ngẩn người, chẳng lẽ mình nhớ lầm phương hướng?

Hắn nhìn thoáng qua cánh cửa nhỏ kia, gã sai vặt canh cửa vẫn là gã sai vặt kia, chỉ là giờ phút này mặt như khóc tang.

"Ngươi có thấy xe ngựa ta đậu ở đây không? Xe ngựa của tôi đâu?"

Cũng không đến mức bị người ta trộm đi chứ, huy hiệu Quận vương phủ sáng ngời kia, người nào có lá gan dám trộm?

"Đi rồi, Đô đốc đại nhân của chúng ta vừa mới cưỡi ngựa đuổi theo."

Đô đốc đại nhân?

Nghe được xưng hô này, sắc mặt Hoa Ngạn biến đổi, kinh thành này có thể có mấy Đô đốc?

Lại đánh giá kỹ hơn, đây không phải là cửa sau phủ tướng quân sao.

Hỏng bét, chủ quan rồi!