Chương 31

Một trận chiến thắng lợi, tiệc ăn mừng ắt không thể thiếu.

Đáng tiếc Thẩm Thanh Nguyệt là nữ tử, chỉ có thể ở trong doanh trướng.

Trái phải nhàn rỗi vô sự, nàng ngồi dưới đèn dầu, vá tốt đường chỉ bị đứt ở ống tay áo của nam tử, may mắn lúc ở huyện Đồng, vì gϊếŧ thời gian mà ngồi học được từ ma ma.

"Thống soái."

"Thống soái."

Trước trướng truyền đến thanh âm tướng sĩ, Thẩm Thanh Nguyệt buông kim chỉ xuống.

Ngụy Tư Nguyên đi vào, hỏi nàng: "Đang làm gì vậy?"

"Đương nhiên là chờ thống soái trở về." Nàng nghênh đón, nhìn thấy sắc mặt nam nhân trắng bệch, không khỏi lo lắng hỏi: "Thống soái bị thương?"

"Vết thương ngoài da." Hắn đi cở khôi giáp, tay nâng tay có vết thương bị đau lên.

Thẩm Thanh Nguyệt nhìn hắn bắt đầu nhíu mày, có thể thấy được cũng không phải đơn giản chỉ là vết thương ngoài da, cuống quít đi gọi tướng sĩ bên ngoài: "Mau gọi quân y, thống soái bị thương."

"Nhiều chuyện." Ngụy Tư Nguyên nói nàng một câu, cởϊ áσ giáp ra, áo trăng trắng nhuộm đỏ hơn phân nửa.

Nàng sợ hãi không nhẹ, run tay giúp hắn cởϊ qυầи áo.

Một vết đao còn dài hơn cánh tay mình, nằm ngang trên cơ bụng nam tử, huyết nhục lật ra mơ hồ một mảnh.

"Không phải mặc áo giáp sao?" Thẩm Thanh Nguyệt rơi nước mắt, nửa là sợ hãi nửa là lo lắng.

Đổi lại người bình thường bị thương như này, chỉ sợ phải đi nửa cái mạng, làm sao có thể đứng vững, còn đi uống rượu với người khác.

Một đao này là hắn bị thương khi truy Hạn Lai, Hạn Lai lực vô cùng lớn, một thanh Cự Nhận Phủ là danh khí đương thời, may mà có khôi giáp ngăn cản một chút, nếu không Ngụy Tư Nguyên thật sự không chắc có thể lành lặn đứng trước mặt nàng nói chuyện.

Quân y vội vàng chạy tới, liếc mắt một cái nhận ra vết thương kia là binh khí gì lưu lại: "Ngài bị Hạn Lai làm bị thương?"

Ngụy Tư Nguyên nằm trên giường, nhắm mắt không nói gì.

Quân y biết tính tình hắn, không hỏi nhiều nữa, vùi đầu xử lý vết thương.

Nhìn thấy hắn lấy vải bông thấm rượu mạnh đi lau miệng vết thương, Thẩm Thanh Nguyệt quay đầu không dám nhìn, lại đưa tay cầm lòng bàn tay thô ráp của nam tử, im lặng trấn an.

Khi bị nữ tử nắm lòng bàn tay, đáy lòng chảy qua ấm áp, Ngụy Tư Nguyên theo bản năng nắm chặt bàn tay kia.

Thẩm Thanh Nguyệt tưởng hắn đau, nhỏ giọng an ủi: "Thống soái cứ nhịn một chút."

Quân y nghe được thú vị, nhìn nữ tử, lắc đầu, cúi đầu khâu vết thương.

Thầm nghĩ nữ nhân gia này không có kiến thức, mù mà quan tâm, thống soái tuy rằng bị thương không nhẹ, nhưng cũng không đến mức chịu không nổi chút đau này.

Mí mắt Ngụy Tư Nguyên run rẩy, mở mắt ra, nhìn thấy chóp mũi nàng toát mồ hôi, vẻ mặt tựa như còn khẩn trương hơn cả mình và quân y.

"Tỷ muội lần trước ngươi nói, tên là gì?"

"Triều Triều!" Thẩm Thanh Nguyệt nghe vậy, hai mắt tỏa sáng: "Tên Triều Triều!"

"Ngày mai để cho nàng ta đến bồi ngươi đi." Hắn quay đầu nhìn giường, ngữ khí như thường, thần sắc lại có chút không được tự nhiên.

Ngụy Tư Nguyên quả nhiên là đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh!

Thẩm Thanh Nguyệt nhìn Triều Triều được hai tướng sĩ đưa tới, vừa cao hứng vừa đau lòng: "Mấy ngày nay quả nhiên là chịu khổ."

"Làm nô tỳ, chịu chút khổ tính là cái gì." Triều Triều thấy nàng ăn mặc gọn gàng, khí sắc hồng nhuận, hoàn toàn không giống bộ dáng bị khi dễ, trong lòng an tâm không ít: "Chỉ cần cô nương bình yên vô sự là được rồi."

Biết được không phải là tù binh Bắc Địch, Hắc Giao Quân cũng không có làm gì các nàng, còn cho các nàng ăn mặc, nhưng nhiều người như vậy chen chúc trong một doanh trướng, Bắc Cảnh lại lạnh, quân doanh ăn uống chỉ là có thể lấp đầy bụng, tóm lại không thoải mái như ở nhà mình.

"Cô nương, chúng ta có thể trở về hay không? Nô tỳ nghe nói, Ngụy thống soái đã hạ lệnh đưa chúng ta ra khỏi Bắc Cảnh, chỉ hai ngày nay... ”

Trở về... Thẩm Thanh Nguyệt trầm mặc một lúc lâu, đưa cho Triều Triều một chiếc áo khoác dày, để cho nàng mặc vào trước, "Triều Triều, ta hiện tại là người của thống soái, ta không muốn trở về."

"Cô nương!" Kỳ thật mới vừa rồi Triều Triều cũng đoán ra đại khái, thẳng đến khi chính tai nghe được nàng nói không trở về: "Cô nương bị người bắt đi, Hiển gia nên gấp thành bộ dáng gì, không trở về sao được?"

Thẩm Thanh Nguyệt biết nàng đại khái là muốn nói mình bội bạc, thủy tính dương hoa (đam loàn), dù sao Trình Hiển đã giúp mình nhiều như vậy, lại để ý đến mình đối xử tốt với mình, thế nhưng, Trình Hiển có thể cho, cũng không phải là thứ mình cầu, nếu trở về là hầu hạ người, đây cũng là hầu hạ người, cần gì phải trở về còn phải nghĩ biện pháp cự tuyệt Trình Hiển.

"Triều Triều ngươi không biết, ta và thống soái lúc trước đã gặp qua, hắn là ân nhân cứu mạng của ta, chỉ là khi đó ta không rõ thân phận của hắn mà thôi, lần này bị mật thám Bắc Địch bắt đi, hắn lại cứu ta một lần."

Ngụ ý, mình nên lưu lại báo ân.

"Cho nên cô nương, là tính toán đi theo thống soái?" Triều Triều khó có thể tin, dù sao thân phận Hiển gia, tính tình đều bày ra ở đó, nàng không rõ vì sao Thẩm Thanh Nguyệt không muốn đi theo gia nhà mình.

Hơn nữa, trong nhận thức của nàng, nữ tử đi theo ai, phải từ đầu đến cuối.

Nhìn thấy phản ứng của Triều Triều, Thẩm Thanh Nguyệt bỗng nhiên phát giác, chiếu theo tính tình của nàng, trở lại Kim Lăng nhất định sẽ nói cho Trình Hiển biết mình đang ở nơi nào, muốn chặn miệng nha đầu này, tất phải làm cho nàng tin rằng mình rơi vào tình cảnh khó khăn.

"Ta biết Hiển gia đối xử với ta một vạn tốt, nhưng ta chung quy là đi theo Ngụy thống soái, trở về phải đối mặt với Hiển gia như thế nào?"

Nghe vậy, Triều Triều bắt đầu do dự, nếu Hiển gia để ý đến đoạn quá khứ này của cô nương, chẳng phải mình hại cô nương rơi vào kết quả cô đơn không nơi nương tựa, hai bên không lấy lòng được sao?

Nhưng trong lòng nàng đối với Trình Hiển tồn tại vài phần tín nhiệm, cảm thấy gia mình không phải là người bạc tình bạc nghĩa như vậy, một lúc lâu sau mới nói: "Ngài luôn có chủ ý của mình, nhưng mà nô tỳ vẫn phải khuyên cô nương, cẩn thận cân nhắc lại."

Thành Kim Lăng

Tuấn mã đỏ thẫm xuyên qua thành, đi thẳng đến huyện Đồng.

Trình Hiển nhìn đống hỗn độn trước mắt, đến cùng vẫn là chậm một bước.

"Hiển gia, là nô tỳ vô dụng." Ma ma kéo Mộ Mộ quỳ xuống: "Gia nên trách phạt chúng ta."

"Ma ma nói gì?" Trình Hiển lệnh cho bà đứng dậy, hàng lông mày nhíu chặt.

Có chút tức giận các nàng không thể bảo vệ Thanh Nguyệt, nghĩ lại, đối mặt với tên trộm như vậy, một già một trẻ lại có thể làm cái gì? Nên cũng không có trách tội.

"Không biết những sơn tặc magn cô nương và Triều Triều kia thế nào rồi." Mộ Mộ lau nước mắt, oán mình nhát gan.

Đó cũng không phải là sơn tặc.

Trình Hiển ở trong lòng tiếp một câu, xoay người lên ngựa; "Kim Lăng đã an toàn, an tâm ở chỗ này đi, ta sẽ phái người đi tìm Thanh Nguyệt và Triều Triều."

Dứt lời, cưỡi ngựa rời đi.

Cùng lúc đó ở huyện Hòe Bỉ, Trần Nhiễm từ khách điếm đi ra, đυ.ng phải Ngôn Hành, hắn dắt theo một con hắc mã đầu cao, bên hông đeo bội kiếm, mặc một thân trang phục màu đen gọn gàng, hiếm thấy, lần này truy kích và tiêu diệt nghịch tặc, nghe nói lập không ít công lao.

Ngôn Hành nhìn hắn, tiến lên vài bước, chuôi kiếm đặt bên hông nam tử, thấp giọng chất vấn: "Nguyệt Nha Nhi còn sống có phải không?"

Hắn không biết vì sao mình muốn hỏi Trần Nhiễm, đại khái là trực giác, Nguyệt Nha Nhi ở Kim Lăng không có bạn bè thân thiết gì, hắn biết, ngoại trừ người Ngôn phủ, cùng cữu cữu không muốn gặp nàng kia, người ngày xưa từng gặp mặt nàng, dường như chỉ có Trình Hiển và Trần Nhiễm.

"Đây không phải là nên tự hỏi chính ngươi sao?" Trần Nhiễm rũ mắt, nhéo một phong thư trong tay áo.

Trong thư nói, Trình gia Trình Hiển, mang Thanh Nguyệt đi, cụ thể đi đâu không biết.

Bắc Cảnh

Ngụy Tư Nguyên nửa tựa vào bên giường lật quân văn, phục hồi lại tinh thần, phát giác bên tai quá mức thanh tịnh.

"Thẩm Thanh Nguyệt?"

Hắn hô một tiếng, tướng sĩ ở ngoài trướng hồi bẩm: "Thẩm cô nương vừa mới đi qua chuồng ngựa."

Chuồng ngựa, lại đi học cưỡi ngựa?

Nói đến cưỡi ngựa, hắn liền nhớ tới bộ dáng Lâm Thanh Vân ôm Thẩm Thanh Nguyệt, thư văn trong tay đã buông xuống.

"Thống soái đi đâu?" Quân y tới đây đổi thuốc nhìn hắn chuẩn bị đi ra ngoài: "Có chuyện gì phân phó tướng sĩ đi làm... ”

Lời còn chưa dứt, Ngụy Tư Nguyên đã đi xa.

"Triều Triều ta nói cho ngươi biết, cưỡi ngựa thật thú vị." Thẩm Thanh Nguyệt không ngừng giật dây: "Nếu không ngươi cũng đến thử xem?"

"Cái này không được đâu?" Triều Triều có chút sợ hãi.

"Có tiên phong Lâm ở đây, sẽ không sao đâu." Nàng nhét dây cương vào tay Triều Triều.

Lâm Thanh Vân đầu to, đánh chết cũng không nghĩ tới mình lại dạy cô nương cưỡi ngựa ở quân doanh, một là phải cố kỵ lễ nghĩa, hai là ngay cả một câu nặng lời cũng không thể nói, thật sự là khó xử.

Triều Triều liên tục lui về phía sau: "Không được không được, ta sợ hãi."

"Thử một lần đi."

"Cô nương, cô nương ta không học đâu." Triều Triều đẩy dây cương trở về, vẻ mặt do dự: "Cô nương thật sự không có ý định trở về sao? Nếu không ngài suy nghĩ lại đi? Ở trong doanh trại cũng không phải là một... ”

"Quay lại đâu?" Ngụy Tư Nguyên nghe thấy lời này, há mồm ngắt lời: "Ở lại chỗ này thì sao?"

Mình không thiếu nàng ăn mặc.

"Thống soái." Thẩm Thanh Nguyệt sợ hắn truy vấn, điều tra lai lịch mình, vội vàng chuyển đề tài: "Sao ngài lại đi ra? Quân y không phải bảo ngài nằm nghỉ ngơi sao?"

"Không có gì." Ngụy Tư Nguyên liếc Lâm Thanh Vân một cái: "Học cưỡi ngựa? Ta dạy cho ngươi."

"A?"

"Không tình nguyện?"

"Há có thể." Nàng vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Chỉ là trên người thống soái có vết thương..."

"Ta khi nào để những vết thương nhỏ này vào mắt."

Nói xong, Ngụy Tư Nguyên nắm lấy chiến mã của mình, vỗ vỗ lưng ngựa: "Đi lên."

"Hôm nay ta không muốn học nữa." Thẩm Thanh Nguyệt nhíu mày, nào có người nào không quan tâm đến thân thể mình như vậy.

Hôm nay không muốn học sao? Hắn tự mình dạy nàng cưỡi ngựa, nàng dám từ chối?

Thần sắc hắn mang theo vài phần uy hϊếp: "Đi lên."

Đối diện với ánh mắt nam tử, nàng nuốt nước miếng, cổ một trận lạnh: "Ta đi lên là được..."

Chính hắn muốn cậy mạnh, nếu vết thương đau, cũng không thể trách mình.

"Giá -"

Thẩm Thanh Nguyệt mới ngồi lên lưng ngựa, hắn liền đuổi ngựa chạy ra.

"Thống soái, chậm một chút, ta sắp ngã xuống..." Nàng đáng thương ôm cánh tay nam tử.

Ngụy Tư Nguyên ôm lấy eo nhỏ nhắn, nhuyễn ngọc trong ngực, càng không vui với việc ngày đó Lâm Thanh Vân ôm nàng như vậy.

"Chiến mã của ta, tên là Đạp Vân, ngày đi tám trăm dặm cũng là chuyện nhỏ." Hắn cúi đầu, đôi môi mỏng dán vào tai nữ tử, thấp giọng hỏi: "Thế nào?"

Nàng không hiểu ngựa, hỏi nàng để làm gì?

"Thống soái, tất nhiên là tốt nhất trong thiên hạ."

Lời này hắn có chút hưởng thụ, sắc mặt cũng có chút hòa hoãn, cưỡi ngựa dần dần chạy xa, ra khỏi chuồng ngựa và doanh địa.

"Ta dẫn ngươi đi xem cảnh núi rừng tuyết rơi."