Chương phúc lợi: Ngôn Hành

Ngôn phủ

"Ngươi có thấy không, Ngụy cô nương mặc xiêm y kia, phi yến trên làn váy giống như sống lại vậy." Mới vào Thanh Minh Viên, Lâm Lang khẩn cấp nói.

Hoài Châu theo nàng đi Ngụy phủ cũng gật đầu phụ họa: "Nhìn thấy nhìn thấy, Ngụy cô nương sinh ra cũng rất đẹp, nghe nói cầm kỳ thư họa đều tinh thông, còn theo Ngụy đại tướng quân học võ nghệ."

"Hả? Cô nương có học qua võ sao." Sương Nhi không thể đi tiến lại gần, nghe nói như vậy không khỏi che miệng: "Đó chẳng phải là..."

Bốn chữ cao lớn thô kệch, nàng sững sờ không dám nói ra miệng.

"Mới không phải như ngươi nghĩ." Hoài Châu vội vàng lên tiếng bảo vệ: "Ngụy gia cô nương tính tình rất tốt, đối đãi với người khác đặc biệt thân thiết, một chút dáng vẻ đại tiểu thư cũng không có, phong cho chúng ta không ít tiền thưởng."

Bội Ngọc trong phòng mài mực, nhìn thiếu gia sắc mặt trầm tĩnh, vùi đầu đọc sách, đi ra ngoài răn dạy hai câu.

"Cãi nhau cái gì, lúc này gia đang đọc sách, líu rầm coi chừng đầu lưỡi các ngươi."

"Bội Ngọc tỷ tỷ."

"Tỷ tỷ...."

"Lại làm chim sẻ nhiều miệng nữa, trừ hết toàn bộ bạc kia của các ngươi bây giờ."

Mấy tiểu nha hoàn nghe vậy, vội vàng tản đi.

Bội Ngọc trừng mắt nhìn Lâm Lang, nhỏ giọng cảnh cáo: "Mấy người các nàng không biết, ngươi còn không biết sao? Trong lòng gia không buông được Nguyệt Nha Nhi, đâu phải thật lòng muốn cưới Ngụy cô nương, các ngươi ngược lại, vừa trở về liền nói không phải muốn làm cho hắn thêm ngột ngạt sao."

"Hảo tỷ tỷ, ta biết sai rồi, ta chính là nhìn Ngụy gia cô nương cũng không tệ." Lâm Lang liên thanh bồi tội.

Động tĩnh gian ngoài, Ngôn Hành không hề nghe vào.

Đều nói Ngụy cô nương tốt, hắn cũng cảm thấy tốt, nhưng nàng dù tốt đến đâu, cũng không phải Nguyệt Nha Nhi.

Cất sách lại trên mặt bàn, hắn đứng dậy đi tới trước tủ gỗ lê, nhìn một hàng xiêm y nữ tử bên trong, giơ tay nhẹ nhàng lướt qua.

Đều là nàng mặc hàng ngày, cái này nàng yêu quý nhất, ngày đó chính mình làm bắn tung tóe hai giọt mực lên, khiến nàng ủy khuất hỏng mất, la hét muốn mình bồi thường cho nàng một cái... ngón tay vạch đến cuối cùng, là mấy cái yếm nữ tử, có thêu lá sen, có thêu hồ điệp, hắn móc ra một cái yếm màu hồng cánh sen, đó là cái nàng mặc vào lần đầu tiên bò lên giường.

Lại gần ngửi ngửi, theo thời gian dài ra, hương nữ tử còn sót lại dần dần nhạt đi, phảng phất như đang nhắc nhở hắn, lưu lại nhiều đồ vật của nàng, chung quy vẫn là công dã tràng.

Trong lòng trống trải đau đớn, nếu hắn sớm biết, tuyệt đối sẽ không dẫn nàng đến Tê Hà Sơn leo núi, sẽ khóa chặt nàng trong phòng, khóc cũng tốt, nháo cũng được, tóm lại người vẫn là ở bên cạnh mình.

Ngôn Hành nhớ nàng, điên cuồng nhớ nàng, nhớ lúc nàng cười, lúc đùa giỡn thông minh, không một mảnh vải ở dưới thân mình thở dốc rêи ɾỉ... Rất nhiều hình ảnh hỗn loạn mà đến, chỉ là ngẫm lại bộ dáng tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ của nàng, đều làm cho người ta muốn hỏa thiêu thân.

Nàng sẽ dùng cánh tay ôm lấy cổ mình, ánh mắt có thể câu hồn phách người khác, hai chân gắt gao kẹp chặt eo mình, chính mình nhẹ nhàng chạm vào, trong hoa huyệt của nàng sẽ chảy ra suối mật, nhụy hoa phấn nộn yếu ớt, không chịu nổi mình cắm hai cái, sẽ phun ra nước.

Ngôn Hành hô hấp thô nặng, cự mãng khổng lồ giữa háng ngẩng đầu đứng thẳng.

Hắn giơ tay lên đè lại, càng thêm hoài niệm thân thể mềm mại của nữ tử.

Từ trong quần lấy ra âm khí cứng rắn, yếm trong tay phủ lên, gắt gao bọc lấy côn ŧᏂịŧ, tựa như cắm vào trong hoa huyệt của nàng, dịch trắng thấm ra từ qυყ đầυ thấm ướt vải màu hồng nhạt, Ngôn Hành cách quần áo cầm lấy thân dưới lay động, nhắm mắt nghĩ đến bộ dáng Nguyệt Nha Nhi bị mình làm đến khóc khan trên giường.

"Gia tha cho Nguyệt Nha Nhi đi."

"A a a a gia thật lợi hại, thịt bổng vừa thô vừa cứng, muốn làm hỏng Nguyệt Nha Nhi rồi..."

"Không cần nữa không cần a a a a gia, Nguyệt Nha Nhi không được."

Động tác của tay càng lúc càng nhanh, bên tai tựa hồ nghe thấy tiếng kêu của nữ tử, nhưng không đủ, còn chưa đủ, hai mắt Ngôn Hành đỏ bừng, đặt yếm lên giường, cúi người đè lên.

Một cái yếm nhỏ tựa như hóa thân của nữ tử, chịu đựng thiếu niên tàn nhẫn va chạm.

Trọc dịch giống như nỗi nhớ của hắn, phun ra, tưới lên cành đào màu hạt dẻ, nở ra một đoàn hoa trên cành hoa.

Ngôn Hành cầm lấy yếm bị mình làm bẩn, trong lòng có vài phần ảo não, sao lại hết lần này tới lần khác làm bẩn cái này, rửa lại một lần nữa, chẳng phải càng không có mùi thơm của nàng sao.