Thanh niên trong xe không kiên nhẫn thúc giục một câu, Trần Nhiễm đành phải vội vàng cáo biệt nàng.
Mặt trời phá mây mà ra, nữ tử áo cũ vải thô, bước đi gian nan đi về phía trấn nhỏ buổi sáng.
Nàng cầm bạc, đến trấn mua một bộ quần áo vừa vặn, tìm một gian khách điếm nhỏ, lấp đầy bụng, rửa mặt thay quần áo, quay đầu ngủ một giấc ngon, ngày mai, sẽ chân chính phải trải qua cuộc sống của Thẩm Thanh Nguyệt.
Bữa trưa Ngụy phủ.
"Nghe trưởng tôn Ngôn gia nói, bởi vì nha hoàn trượt chân rơi xuống vách núi, không gượng dậy nổi, mấy ngày không đi thư viện."
Ngụy Tư Nguyên không dấu vết chuyển tin tức thuộc hạ thăm dò được cho phụ mẫu.
"Nhưng điều này hoàn toàn chứng tỏ hắn trọng tình nghĩa nha." Ngụy Tư Tề nói chuyện vì Ngôn Hành: "Nha hoàn kia hầu hạ hắn lâu như vậy, đang yên đang lành không còn người, đổi lại là ai sẽ khổ sở hai ngày đúng không?"
"Nhìn kìa." Ngụy phu nhân cười lắc đầu: "Con còn chưa gả qua, đã thay người ta nói chuyện rồi."
"Nữ nhi là thật lòng vui mừng cho phu quân tương lai của mình." Ngụy Tư Tề mặt mày ngây thơ: "Không phải mẫu thân thường nói, nữ nhi gia gả môn đệ cao hơn nữa, cũng không bằng gả cho người vui vẻ thoải mái trong lòng."
"Sao có thể tùy con bé làm bậy." Ngụy Tư Nguyên nhíu mày: "Phụ thân, con thấy hôn sự của A Tề, vẫn là lại... ”
Lời còn chưa dứt, thuộc hạ thân tín của hắn mang theo quân lệnh, chờ không kịp thông truyền liền xông vào phòng.
"Tướng quân, đại quân Bắc Địch áp cảnh, thống soái Lương Đô đã bị địch tướng bắt đi! Bệ hạ ra quân lệnh, lệnh cho ngài lập tức dẫn Hắc Giao quân đi Lương Đô trợ giúp, tạm thời tiếp nhận chức thống soái Lương Đô."
Nghe tin này, phụ tử Ngụy gia đồng loạt đứng dậy.
"Bắc Địch vẫn bị Đại Lương ta đè ép đánh, sao đột nhiên cử binh đến?" Ngụy Nhân nhíu mày khó hiểu.
"Hàn Đốc Chí là phế vật!" Ngụy Tư Nguyên mắng một câu, xoay người đi ra ngoài: "Bắc Địch tiếp giáp Lương Đô, thủy chung vẫn là tai họa tâm phúc của Đại Lương, trước khi ta trở về kinh, đã sớm bố trí tốt hết thảy, cũng đã cảnh cáo Hàn Đốc Chí không thể lơi lỏng. Lão già này nhất định là không nghe lọt tai, làm rối loạn bố cục của ta, nếu ta không kịp chạy về, đừng nói mạng của hắn, mạng của ta cũng không chắc có thể giữ được."
Ngụy Nhân trước kia đóng quân ở Bắc Địa, con ruột nghĩ như thế nào, ông vừa nghe liền đoán ra.
"Binh hành hiểm đạo, một thua đều về không. Ta đã nói chuyện với con bao nhiêu lần rồi? Đại Lương bây giờ quốc lực binh lực hưng thịnh, chinh chiến bất quá là vì mở rộng lãnh thổ, tối kỵ là kiêu binh ngạo mưu!"
Ngụy Tư Nguyên không nhiều lời giải thích, mặc khôi giáp tốt, trực tiếp quỳ xuống dập đầu, bái biệt phụ thân.
"Phụ thân, trận chiến này nếu bại, thứ cho nhi tử bất hiếu."
"Ngươi! Thằng nhóc này... " Ngụy Nhân vừa tức vừa lo lắng cho hắn, thấy hắn xoay người muốn rời đi, không quên dặn dò lại một lần nữa: "Nhớ kỹ hành binh cẩn thận, không thể khinh thường!"
Di Hồng Viện
Thẩm Thanh Nguyệt đọc tên thanh lâu tục khí không thể tục khí hơn, quyết định chọn nó.
"Đào di, Đào di đừng ngủ nữa, phía trước có đại mỹ nhân muốn bán mình!"
Tiểu nha hoàn hai búi tóc buộc dây đỏ, dùng sức vỗ cửa.
Phụ nhân tóc đen nửa tán, mắt buồn ngủ từ trên giường ngồi dậy, khép áo ngoài đi qua mở cửa: "Nha đầu chết tiệt, họng như đánh chiêng, lại la hét nữa là ta cắt đầu lưỡi ngươi đấy!"
Tiểu nha đầu sợ tới mức vội vàng che miệng lại, hai tròng mắt xoay tròn: "Đào di, có một cô nương cực kỳ xinh đẹp, muốn đến chỗ chúng ta bán thân, di di mau đi xem một chút!"
"Cực kỳ xinh đẹp?" Đào di hừ một tiếng: "Trên trấn chúng ta, nữ nhân cực kỳ xinh đẹp một tay đã đếm được, ngươi nói là người nào?"
"Ai nha không phải!" Tiểu nha đầu nóng nảy, bất chấp che miệng, đưa tay túm ống tay áo nàng: "Là từ kinh thành tới, so với các cô nương trên trấn chúng ta còn xinh đẹp hơn!"
Đào di bảo nàng dẫn đường đi về phía trước, lúc đi ngang qua dưới cửa sổ, lấy đi quạt tròn treo bên cạnh cửa sổ.
Mỹ nhân cô nương trong miệng tiểu nha đầu kia chính là Thẩm Thanh Nguyệt lúc này đang đứng ở tiền đường.
Sáng sớm thanh lâu rất là thanh tịnh, chỉ có một nam tử ngũ quan đoan chính, vóc người cao gầy canh giữ ở tiền đường, cùng nàng mắt to mắt nhỏ nhìn nhau.
"Cô nương từ kinh thành tới, muốn đến thanh lâu chúng ta bán thân? Thật hiếm."
Bên tai nghe có người nói chuyện, Thẩm Thanh Nguyệt theo thanh âm nhìn lại, quạt tròn, một phụ nhân phong thái yểu điệu, bộ dáng khoảng ba bốn mươi tuổi, có thể nói là người đẹp hết thời, nhưng phong vận vẫn còn.
"Thanh Nguyệt gặp qua Đào di."
Tốt xấu gì cũng là từ Ngôn phủ đi ra, lễ nghĩa điểm này, nàng làm khiến người ta tìm không ra chỗ sai.
Đào di nhặt một cái ghế ngồi xuống, tư thái biếng nhác: "Kinh thành chính là dưới chân thiên tử, dựa vào tư sắc của ngươi, làm kỹ nữ ở kinh thành, hoàng kim bạch ngân kia còn không phải là giống như nước chảy chui vào trong ngực, sao lại chạy đến thâm sơn cùng cốc như chúng ta?"
"Vàng ròng bạc trắng có mệnh kiếm, cũng phải có mệnh hoa." Thẩm Thanh Nguyệt cười yếu ớt, thay nàng rót trà: "Không giấu Đào di, kỹ viện trước kia Thanh Nguyệt ở, có đắc tội quyền quý trong kinh, trong một đêm bị tịch thu, không có biện pháp mới đến Kim Lăng tìm thân. Ai ngờ cữu cữu duy nhất của ta, đã sớm bệnh chết từ hai năm trước, ta là một nữ tử yếu đuối, cơ khổ không nơi nương tựa, cũng không được làm lại nghiệp cũ."
Mặt nàng không đỏ tim không đập bịa ra chuyện xưa, trong lúc há mồm tạo nên một đoạn vận mệnh của nữ tử thanh lâu long đong gập ghềnh.
Xin lỗi Đỗ Hoài Sơn, ngươi an tâm làm công cụ đi.