Chương 14.2

Muốn bóp chết nàng lại không xuống tay được, muốn hung hăng đánh Trình Hiển một trận, lại gánh không nổi người này.

Mấy ngày liền, Ngôn Hành cả ngày dằng co, không nói muốn phạt nàng, cũng không gọi nàng đến hầu hạ.

Thẩm Thanh Nguyệt chung quy có chút chột dạ, thành thật ở trong phòng mình.

Lúc rảnh rỗi, thật đúng là có chút không có việc gì làm, cả ngày đi dạo quanh hậu viện, tiền viện không dám đi, sợ gặp Ngôn Hành, như vậy liền qua bảy tám ngày.

Đêm nay, vào đêm trăng sáng sao thưa.

Thẩm Thanh Nguyệt một mình đi dạo bên hồ, nhặt một cây gậy gỗ, thỉnh thoảng chọc hai cái vào hồ.

Thanh Minh Viên ở phía nam Ngôn phủ, hồ nước này giống như là nước từ bên ngoài đưa tới, nói cách khác, theo nước hồ, nói không chừng có thể thần không biết quỷ không hay bơi ra ngoài.

Vẻ mặt nàng chuyên chú suy nghĩ chuyện của mình, xoay người đối diện với chiếc đèn l*иg đỏ thẫm, hơn nửa đêm cũng không dọa người ta giật nảy mình.

"Phúc Sơn ca? Ngươi đang làm gì vậy?" Thấy rõ người thắp đèn l*иg, Thẩm Thanh Nguyệt vỗ vỗ ngực, lấy lại bình tĩnh.

"Gia bị bệnh." Phúc Sơn khúm núm đáp một câu.

Hôm nay từ thư viện trở về liền bắt đầu nóng lên, lúc này nằm ở trên giường, không ngừng lẩm bẩm Nguyệt Nha Nhi.

Bội Ngọc tỷ tỷ bảo hắn đi gọi người, Phúc Sơn biết nàng có chủ ý để cho hai người hòa giải, nhưng ngày đó mình ở đây, là người duy nhất biết gia vì sao tức giận. Hắn chỉ sợ trong lòng gia tức giận không tiêu tan, tỉnh lại nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi giận chó đánh mèo người bên ngoài thì phải làm sao?

Phúc Sơn không dám hạ chủ ý lung tung, cho nên mới nhìn Nguyệt Nha Nhi ở bên hồ phía xa, lề mề một hồi lâu mới dời đến phía sau nàng.

"Cô nương nếu không... Đi xem một chút?"

Ngôn Hành bị bệnh à? Khó trách mới vừa rồi mơ hồ nghe được tiền viện ồn ào không thôi, chủ tử bị bệnh, hạ nhân cũng không phải đều hoảng hốt.

Thẩm Thanh Nguyệt không do dự, cho dù ngày sau mình có ở lại Ngôn phủ hay không, đều không đắc tội được Ngôn Hành, trừ phi có thể ra khỏi thành Kim Lăng.

Trong phòng.

Thiếu niên có bộ dáng kiêu ngạo ngày xưa, giờ nằm ở trên giường mặc nha hoàn bày bố hầu hạ, lúc này hai gò má còn phiếm hồng, trên người nóng bỏng dọa người.

"Đại phu đã xem qua chưa?" Thẩm Thanh Nguyệt đi qua, tiếp nhận khăn tay trong tay Bội Ngọc.

"Đã xem qua rồi." Bội Ngọc để cho nàng ngồi ở trước giường: "Mới cho uống thuốc, phải một lát mới thấy hiệu quả."

"Ta ở chỗ này nhìn, tỷ tỷ đi nghỉ ngơi đi." Nàng giơ tay lên, động tác nhẹ nhàng lau mồ hôi trên trán thiếu niên.

Mấy ngày nay Ngôn Hành vẫn chưa ngủ ngon, giờ phút này ngửi thấy mùi hương quen thuộc của nữ tử, theo bản năng nắm chặt tay kia không buông lỏng, mở mắt ra nhìn người bên giường.

"Nguyệt Nha Nhi...."

"Gia...." Động tác của Thẩm Thanh Nguyệt cứng đờ.

Đợi nửa ngày, phát giác hắn bị bệnh mơ hồ, chỉ nhìn chằm chằm mình, mới dám cúi đầu lại gần hỏi: "Gia khó chịu ở nơi nào?"

Bội Ngọc thấy vậy, lặng lẽ lui xuống.

"Nguyệt Nha Nhi." Ngôn Hành không trả lời, lẩm bẩm hai câu tên nàng, lại ngủ say.

Cũng may thiếu niên thân thể cường tráng, nền tảng tốt, Thẩm Thanh Nguyệt thay khăn đắp trán, nhiệt độ trên người hắn đã bắt đầu giảm xuống.

Dù là như thế, nàng vẫn canh giữ bên giường thay khăn, làm như vậy đến sau nửa đêm.

Ước chừng đến canh năm.

Ngôn Hành lại mở mắt ra, sau khi nhiệt rút đi, người đã tỉnh táo.

Trong phòng ánh nến lóe lên, hắn hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở trên người nữ tử nằm ở bên giường, đầu tiên là lửa giận chợt nổi lên, một lát lại tắt.

Nàng ngủ thϊếp đi, giấc mơ không phải là ảo giác, là nàng đang hầu hạ mình.

Hắn giơ tay lên, thật cẩn thận sờ sờ đầu Nguyệt Nha Nhi, mấy ngày không gặp, như thế nào nhìn nàng gầy đi không ít, là bởi vì mình?

Vậy vì sao, mình giận nàng nhiều ngày như vậy, nàng một lần cũng không đến chủ động nhận sai?

Nhận thấy có người đυ.ng chạm, Thẩm Thanh Nguyệt giật giật, đối diện với tầm mắt Ngôn Hành, nhất thời không nói gì.

Một lát sau phục hồi tinh thần lại, nàng vội vàng đứng dậy: "Gia, nô tỳ..."

Nô tỳ cái gì?

Ngôn Hành nằm trên giường, xem nàng muốn nói cái gì.

Thẩm Thanh Nguyệt cũng không biết mình nên nói cái gì, theo lẽ thường mà nói, thân phận nha hoàn thông phòng của hắn mà lại vui vẻ cùng nam nhân khác, đúng là có lỗi với hắn, nhưng trong mắt thẩm Thanh Nguyệt là người hiện đại này, hắn muốn cưới Ngụy nhị cô nương, đó chính là hắn có lỗi với mình trước.

Chuyện tình yêu, vô lý.

"Gia có muốn uống nước không?" Nàng dứt khoát xoay người đi rót nước.

Ngôn Hành nhìn chằm chằm bóng lưng nàng, vừa mở miệng giọng khàn khàn: "Ngươi không có gì muốn nói với gia?"

"Gia không phải là muốn nghe nô tỳ nhận sai." Nàng đưa lưng về phía giường, nên nhận sai ngày đó cũng đã nhận qua: "Nhưng mà gia, nô tỳ tham lam, nô tỳ không muốn làm thϊếp, càng không muốn cùng người khác hầu hạ một phu."

"Cho nên ngươi và Trình Hiển yêu đương vụиɠ ŧяộʍ?" Hắn tức giận từ trên giường ngồi dậy, đầu còn có chút choáng váng, "Ngươi có xứng đáng với gia không?"

Thẩm Thanh Nguyệt bưng trà trong tay, rối rắm hồi lâu, tiến lên hai bước quỳ xuống trước mặt hắn: "Nô tỳ biết có lỗi với gia, không cầu gia tha thứ, chỉ cầu... cầu gia thả nô tỳ ra khỏi phủ đi."

Ngôn Hành vừa nghe lời này, lửa giận tràn đầy không có chỗ phát tác, giơ tay đánh ngã chiếc chén sứ trong tay nàng:

"Nguyệt Nha Nhi! Gia có điểm nào không tốt với ngươi? Ngươi đang cố làm ta tức chết sao?"

Nàng cúi đầu, cắn chặt môi, quả nhiên không thể thực hiện được.

"Nô tỳ không dám..."

"Gia nhìn lá gan của ngươi ngược lại rất lớn!" Ngôn Hành đứng dậy xuống giường, kéo nàng lên: "Gia thả ngươi ra khỏi phủ, để ngươi đi theo Trình Hiển có phải không? Những thứ mà gia cho ngươi, Trình Hiển hắn cho được sao?"

Hứa hẹn ngày sau cho nàng vị trí di nương, Ngôn Hành là chống phụ thân một trận mắng chửi mà cầu xin, Trình Hiển có thể làm được sao?

Nha hoàn thông phòng của người bên ngoài, Trình phủ sẽ để Trình Hiển hắn nạp vào trong phòng sao? Chỉ sợ làm nha hoàn thô sử cũng bị ghét bỏ!!