Chương 2

Tên Thanh Minh Viên này tuy không tốt, bên trong tu sửa lại tĩnh nhã sang trọng.

Núi đá thủy đình đều có, một ngọn cây cọng cỏ đều có ý nghĩ sáng tạo, cũng không hổ là phòng đích tôn trưởng.

Cáp Nhi và Lan Nhi vừa đi vào liền nhìn ngây người, Thẩm Thanh Nguyệt ngược lại nhìn không ra cái gì, chỉ cảm thấy cảnh sắc tốt, vườn lớn.

Mấy nha hoàn trong viện mặc cùng một kiểu áo màu hồng, ngồi bên hành lang khoanh tay đập túi luố, từ xa nhìn Ngọc ma ma trở về, đều vội vàng tiến lên chào hỏi.

"Ma ma đã trở lại."

"Đây là lại nhận thêm ba muội muội?"

"Ma ma từ trước đến nay luôn biết nhìn người, ba muội muội nhìn là biết hiểu chuyện ổn trọng."

"Nếu đặt công phu ngoài miệng của các ngươi lên việc hầu hạ gia, thì cũng sẽ không đến mức bây giờ vẫn còn là nha hoàn tam đẳng." Ngọc ma ma cười mắng các nàng hai câu: "Hành gia không có ở đây sao?"

"Tiểu Trình gia vừa tới, chúng ta gia đã bị lão thái gia gọi đi, ngay cả Bội Ngọc tỷ tỷ cùng Lâm Lang tỷ tỷ cũng đi." Tiểu nha hoàn mắt hạnh mặt tròn cười hì hì đáp.

"Đã là Tiểu Trình gia tới rồi, các ngươi càng phải coi chừng hầu hạ một chút, không thể để thiếu gia chúng ta nổi giận." Ngọc ma ma răn dạy mọi người.

Tiểu Trình gia là tiểu chất nhi của nhà mẹ đẻ phu nhân, lớn hơn Hành gia ba tuổi, đọc sách rất tốt, ở trong đám công tử ca nhi Giang Nam có tài danh không nhỏ, mỗi lần đến Ngôn gia, lão thái gia đều phải gọi Hành gia qua tận tâm chỉ bảo một phen.

Hành gia ở Giang Nam cũng nổi tiếng, chỉ là nổi danh là ngang bướng không chịu nổi, cho nên mỗi lần tiểu Trình gia tới, hắn đều phải nổi giận một trận.

Chưa nói đến cái này, Thẩm Thanh Nguyệt vừa vào liền nhìn thấy thiếu niên áo xanh mười sáu mười bảy tuổi, tức giận đùng đùng tiến vào viện tử, nhấc chân đạp gã sai vặt bên cạnh cửa một cước.

"Hai mắt ngươi mù sao mà đứng đây chắn đường, không nhìn thấy gia muốn đi vào sao?"

Thẩm Thanh Nguyệt líu lưỡi, gã sai vặt người ta rõ ràng đứng ở bên cạnh rất tốt, sao lại chặn đường hắn?

"Ngọc ma ma, Ngọc ma ma!"

"Lão nô ở chỗ này, thiếu gia có gì phân phó?" Ngọc ma ma đáp một tiếng, ném ánh mắt cho nha hoàn trong viện liền tiến lên hầu hạ.

"Gia đói bụng, bảo phòng bếp nhỏ nấu chút đồ ăn." Ở chỗ lão thái gia nổi một đám lửa, Ngôn Hành vừa vào phòng đầu tiên là nhấp một ngụm trà: "Trà sao lại lạnh thế này? Phúc Sơn ngươi lại lười biếng?! Chẳng lẽ còn phải để thiếu gia ta mỗi ngày thúc giục một hạ nhân như ngươi làm việc sao?"

"Bánh ngọt khi nào cũng đặt trên bàn đâu?! Đánh giá ta bị mắng ở chỗ lão thái gia, nên không coi việc hầu hạ thiếu gia này ra gì?"

"Ai động vào đa bảo (kệ đựng nhiều ngăn) của gia? Ngươi phủi bụi liền phủi bụi, đặt lan càng cua của ta quay về cửa sổ làm gì?! Mặt trời chiếu chết ngươi có bồi thường nổi không?"

Cáp Nhi sợ tới mức không dám nhúc nhích, vốn tưởng rằng bị chọn đến hầu hạ thiếu gia là tốt rồi, không nghĩ tới là một vị tính tình kém như vậy.

Một lúc lâu sau, trong phòng mới yên tĩnh lại, ma ma vội vàng gọi Thẩm Thanh Nguyệt đi qua.

"Công tử ngài xem, chính là nàng."

Ngôn Hành đánh giá nha hoàn kia một cái, mặc áo vải xám cũ, da trắng mắt xinh đẹp, coi như thuận mắ: "Tên gì là gì?"

"Nguyệt Nha Nhi."

"Tục khí." Ngôn Hành bĩu môi, gọi Hoài Phỉ tới: "Tiểu nha hoàn giao cho ngươi dạy dỗ thật tốt, đừng đến lúc đó ra ngoài làm mất thể diện gia."

"Gia tất nhiên là yên tâm." Hoài Phỉ lớn lên có gương mặt thanh tú, mặt mày mang theo ý cười nhìn Thẩm Thanh Nguyệt.

Nàng bị phu nhân chỉ cho Tinh cô nương, muốn đi qua dạy cô nương đọc sách nhận chữ, sau này Nguyệt Nha Nhi nhận công việc của nàng, tự nhiên cũng phân đến phòng mình ở, nhìn nàng tuổi còn nhỏ, Hoài Phỉ liền giúp nàng thay chăn đệm mới.

"Ngươi đừng lo lắng, gia chúng ta chính là tính tình hơi nóng nảy một chút, mọi việc theo hắn, kỳ thật cũng dễ dỗ dành." Hoài Phỉ đi theo bên cạnh thiếu gia lâu nhất, tất nhiên là hiểu rõ nhất: "Canh giờ không còn sớm, ngươi ngủ trước, ngày mai ta lại cẩn thận nói một vài chuyện khác cho ngươi."

Có lẽ là luôn đi theo thiếu gia chạy ở thư viện, kiến thức của Hoài Phỉ nhiều một chút, tính tình cũng tốt, không giống những nha hoàn trong viện thích cãi nhau, đối với Nguyệt Nha Nhi cũng rất chiếu cố.

Ngày hôm sau.

"Thiếu gia vẽ tranh chỉ dùng giấy trong suốt, luyện chữ dùng giấy Tuyên Thành, thích ngọt không thích chua, chán ghét người khác ầm ĩ hắn ngủ." Hoài Phỉ một bên thu thập sách giấy tán loạn trong thư phòng, vừa nói chuyện kiêng kị sở thích của thiếu gia: "Còn có hàng bút lông sói kia, là bảo vật trong lòng thiếu gia, ngày thường tuyệt đối không được động vào."

Thẩm Thanh Nguyệt vừa nghe, vừa gật đầu ghi nhớ trong lòng.

Chờ Hoài Phỉ thu thập xong thư phòng, không sai biệt lắm đến canh giờ thiếu gia đi thư viện, liền cùng nàng đi qua.

"Gia chúng ta đọc sách ở thư viện Bạch Lộc, con cháu thế gia Giang Nam ở đây rất nhiều, ngày thường nhất định phải ít nói thận trọng, chẳng may va chạm với vị quý nhân nào, thiếu gia không vô duyên vô duyên vì một nha hoàn mà nháo lên với người khác đâu."

Hoài Phỉ cẩn thận dặn dò: "Nha hoàn không có việc gì không được vào thư đường, nhìn thấy có tiểu viện kia sao? Ngày thường các công tử mang theo nha hoàn, đều phải ở nơi đó chờ các chủ tử tan học."

Vậy vì sao còn muốn mang nha hoàn tới đây, đâu có cách nào hầu hạ, Thẩm Thanh Nguyệt vụиɠ ŧяộʍ liếc mắt một cái.

Thiếu gia xuất hành là ngồi xe ngựa, gã sai vặt có thể ngồi ở bên ngoài xe ngựa, nha hoàn cũng chỉ có thể đi phía sau xe ngựa, nửa canh giờ đi đường, chân Nguyệt Nha Nhi đi đến đau nhức, cuối cùng cũng đến thư viện.

Qua lại cửa đều là một ít công tử thiếu niên lang, tiểu nhân mười hai mười ba tuổi, cũng có hơn hai mươi tuổi, không một ai không phải xuất thân phú gia quyền quý.

Ngôn Hành từ trên xe ngựa nhảy xuống, từ xa nghênh đón hai thiếu niên lang cùng tuổi của hắn.

"Hành gia hôm nay làm sao vậy?"

"Để ta đoán xem, có phải hôm qua Tiểu Trình gia lại đến nhà các ngươi hay không?"

"Trên đời này ngươi là người duy nhất có cái miệng biết nói có phải hay không? Cút đi cho gia." Ngôn Hành đẩy cánh tay hắn khoác lên vai mình ra: "Sách đọc tốt thì sao, một mùi sách gay mũi."

Thật đúng là bởi vì Tiểu Trình gia, mấy người hi hi ha ha vào thư viện.

"Hai vị kia đều là người ngày thường hay đi gần thiếu gia, người mặc lam y kia, là tiểu thế tử Viễn Ninh Hầu phủ, ngươi phải nhớ kỹ trong lòng, tuyệt đối không thể va chạm." Hoài Phỉ dẫn nàng vào viện nhỏ bên cạnh, chủ tử thân cận, bọn nha hoàn tự nhiên cũng thân cận một chút, Hoài Phỉ vừa đi vào, nha hoàn bên cạnh tiểu thế tử Viễn Ninh Hầu liền tới nói chuyện với nàng.

"Nguyệt Nha Nhi, đây là Tiếu Nhi." Hoài Phỉ thay hai người nàng giới thiệu: "Qua hai ngày nữa ta sẽ đi hầu hạ Tinh cô nương, về sau bên cạnh gia chúng ta chính là Nguyệt Nha Nhi hầu hạ."

Tiếu Nhi nhỏ hơn Hoài Phỉ hai tuổi, tính tình rất là nhanh nhẹn, nàng từ trước đến nay thân cận với Hoài Phỉ, nhìn thấy Nguyệt Nha Nhi cũng cảm thấy vui mừng, ba người tìm một cái bàn đá ngồi xuống nói chuyện phiếm, vì gϊếŧ thời gian, Hoài Phỉ mang theo dây màu đến bện vòng tay, Tiếu Nhi lôi kéo nàng chơi cờ ca rô.

Nguyệt Nha Nhi nhìn tuổi còn nhỏ, thực tế bên trong có Thẩm Thanh Nguyệt hai mươi lăm tuổi, tất nhiên là nhìn ổn trọng, Hoài Phỉ dạy hai ngày liền để cho nàng một mình cùng thiếu gia đi thư viện.

Nha hoàn của thiếu gia quả thật là tốt hơn nha hoàn nhóm lửa, chỉ có một điều, mỗi ngày đi theo phía sau xe ngựa thật sự quá mệt mỏi.

Cửa thư viện, Ngôn Hành vừa đến, Thế tử Ninh Viễn Hầu phủ đến cùng với Xảo Nhi, hôm nay hắn lại bày ra mặt mày ủ rũ.

Ngôn Hành gọi hắn: "Nhìn bộ dạng ỉu xìu của ngươi, lại bị Hầu gia khiển trách sao? Ai bảo mấy hôm trước ngươi còn cười ta."

"Bị giáo huấn thì tốt rồi, ông ấy cho ta một câu đố, còn nói nếu ta không trả lời được, cuối tháng sẽ không cho đi đánh mã cầu cùng các ngươi nữa."

"Vậy làm sao được." Ngôn Hành nhíu mày, hắn và Tiểu Thế tử chơi mã cầu mới đã nghiền, người bên ngoài đều không phải là đối thủ: "Nói câu đó kia ra xem nàp, ta và ngươi cùng suy nghĩ."

"Võ."

"Cái gì?"

"Chính là Võ, chỉ có một chữ như vậy." Tiểu Thế tử nói xong còn thở dài một tiếng: "Cho ta một chữ, ngươi nói ta làm sao có thể đáp được a?"

Thẩm Thanh Nguyệt bên cạnh nghe được cười khúc khích, thầm nghĩ cổ nhân thật biết chơi, nụ cười này lại khiến hai người đều quay đầu nhìn lại.

"Không có quy củ." Ngôn Hành nhíu mày huấn luyện một câu.

Tiểu Thế tử cũng quay đầu lại mắng nàng: "Nha đầu ngươi gan to, dám cười bản thế tử?"

"Không phải, nô tỳ không phải cười thế tử gia, kính xin gia tha thứ." Nguyệt Nha Nhi vội vàng cáo tội, cười tủm tỉm nói: "Là câu đố chữ này khiến nô tỳ cảm thấy đáp án rất thú vị."

"Vậy ngươi biết giải không? Nhanh nói nghe một chút." Ngôn Hành vội vàng mở miệng hỏi, Tiểu Thế tử lại không để trong lòng, chỉ coi nàng đắc tội với chính mình.

"Võ, không phải văn (không phải văn = 非文), là Phỉ (Phỉ = 斐 gộp từ hai từ trong không phải văn)." Nàng nói xong, còn nhặt một cành cây, vừa nói vừa viết: "Thế tử nhìn xem có đúng không?"

"Hắc, đúng thật này!" Ánh mắt Tiểu Thế tử sáng ngời: "Nha đầu ngươi thông minh, ngươi là nha hoàn của Hành đệ?"

"Vâng." Nguyệt Nha Nhi cúi người đáp.

"Thưởng ngươi." Tiểu Thế tử tiện tay bứt ngọc bội bên hông ném cho nàng.

"Cái này, nô tỳ không dám nhận." Nguyệt Nha Nhi nhìn sắc mặt Ngôn Hành, vạn phần trái lương tâm nói.

"Thưởng ngươi ngươi liền cầm, câu đố chữ này nếu không trả lời được, bản thế tử thua thiệt cũng không phải chỉ là một miếng ngọc bội này."

Ngôn Hành gật đầu, nàng mới dám nhận lấy, nghĩ cũng đúng, đều là nhà phú quý Giang Nam, ai thiếu một khối ngọc bội này.