Chương 10

Lúc Thẩm Thanh Nguyệt tỉnh lại, trong phòng không có một ai.

Nha hoàn trong điền trang nói, phu nhân nhất thời hứng khởi, muốn lên núi ngắm cảnh, thiếu gia và di nương đều đi qua.

Dù sao mình cũng vô sự, Thẩm Thanh Nguyệt lấp đầy bụng cũng lên núi, coi như đi bộ một chút cho tiêu thực.

Ra khỏi biệt trang không đi được mấy bước, đã thấy bên cạnh bàn đá dưới tàng cây phong ở phía xa xa, bảy tám người cả chủ tử nha hoàn, hoặc ngồi hoặc đứng.

Nhìn kỹ, chỉ có một nam tử là Ngôn Hành.

Ngôn phu nhân, Liễu di nương, Tinh cô nương tất nhiên không cần phải nói, ngoài ra còn có thêm hai nữ tử lạ mặt, một vị ngồi, tuổi tác ngang với Ngôn phu nhân, nhìn cách ăn mặc khí độ liền biết thân phận không tầm thường, phía sau bà có một vị cô nương cười nhạt đang đứng, một khuôn mặt nhỏ nhắn trứng ngỗng, trắng nõn tú lệ.

Lúc Thẩm Thanh Nguyệt vẫn đang đánh giá, Phúc Sơn thoáng nhìn thấy nàng, vội vàng chạy tới.

"Cô nương lúc này mới tới? Gia sai người chuẩn bị cháo gạo rau thanh ở trong bếp nhỏ, cô nương đã dùng chưa?"

"Tất nhiên là ăn qua mới có khí lực lên núi chứ." Thẩm Thanh Nguyệt cười cùng hắn trêu ghẹo, tò mò hỏi một câu: "Bên cạnh phu nhân là ai vậy?"

"Là Ngụy phu nhân và Nhị tiểu thư Ngụy gia." Phúc Sơn là một người thực tâm, lúc nói lời này không có tâm tư gì: "Nghe Bội Ngọc tỷ tỷ nói, phu nhân nhìn trúng cô nương Ngụy gia."

Thẩm Thanh Nguyệt giật mình, Ngôn phu nhân nhìn trúng Ngụy cô nương cho ai, không cần nói cũng biết.

"Bội Ngọc tỷ tỷ... Còn nói gì nữa không?"

"Tỷ tỷ nói, phu nhân đã sớm an bài xong, để gia chúng ta và Ngụy cô nương gặp mặt một lần trước, còn nói chuyện này... " Nói đến đây, Phúc Sơn suýt nữa cắn trúng đầu lưỡi, nhớ tới lời nói ban đầu của Bội Ngọc.

"Việc này không cho phép ngươi nói trước mặt Nguyệt Nha Nhi cô nương, không thể để nàng biết khó chịu, ngươi cũng phải quản tốt miệng, chớ làm cho người ta chán ghét."

Nhìn thấy vẻ mặt Nguyệt Nha Nhi không đúng, hắn liên tục cãi hai tiếng: "Gia chúng ta và Ngụy cô nương nhìn không vừa mắt còn nói có hai lời, cô nương ngươi cũng đừng khổ sở... ”

Lời nói phía sau, Thẩm Thanh Nguyệt đã nghe không vào.

“... Nữ nhi song toàn, phúc khí của tướng quân phu nhân thật khiến người ta hâm mộ."

"Ta ngược lại cảm thấy phu nhân càng có phúc khí, con cái có thể thường xuyên ở bên cạnh, nhi tử kia của ta quanh năm không có nhà, tính thử lần trước gặp hắn, vẫn là thời điểm đầu năm."

Ngôn phu nhân lôi kéo Ngụy phu nhân, hai người hàn huyên thật lâu.

Ngôn Hành cung kính đứng ở một bên, hắn không phải là kẻ ngốc, sớm đã nghe ra ý đồ của mẫu thân, trong lòng có chút không vui khi nương tự tiện an bài như vậy, nhưng mà nhìn Nhị cô nương Ngụy gia kia nói chuyện ôn nhu, cử chỉ đoan trang dịu dàng, cũng coi như hài lòng.

Dưới tàng cây, Bội Ngọc lặng lẽ chỉ chỉ xa xa: "Gia, ngài nhìn Nguyệt Nha Nhi đến rồi."

Ngôn Hành nhìn về phía chỗ nàng chỉ, tiểu nha hoàn kia từ xa hành lễ với mình, xoay người rời đi, góc váy màu xanh biếc xoay quanh trên con đường mòn trên núi, trong nháy mắt liền biến mất.

Hắn không còn tâm tư tiếp khách, bịa lý do rồi rời đi trước.

Thẩm Thanh Nguyệt đang nằm sấp dưới hành lang, lấy lưới nhỏ vớt cá.

Biệt trang quanh năm không có người, cá trong hồ đều ngốc đầu ngốc não, nàng cũng chỉ là muốn vui vẻ, vớt lên thả xuống, lặp đi lặp lại như thế.

Ngôn Hành rón rén tiến lên, từ sau lưng dọa nàng.

Thẩm Thanh Nguyệt đã biết hắn ở phía sau từ lâu, giả vờ kinh hãi, vỗ vỗ ngực nói: "Gia dọa nô tỳ làm cái gì."

"Thèm cá trong hồ này? Không có tiền đồ."

"Nô tỳ chính là vớt cho vui vẻ." Nàng đặt lưới xuống: "Tại sao gia lại trở về trước?"

"Gia muốn trở về liền trở về, còn muốn nói với ngươi?" Ngôn Hành dựa sang bên cạnh, ngược lại hỏi cái khác: "Ngụy cô nương kia ngươi nhìn thấy không?"

"Nhìn thấy."

"Thế nào?"

"Mỹ mạo như hoa."

Ngôn Hành búng trán nàng: "Ngươi bớt lừa gạt gia, nói chuyện cho tốt."

Lại nói: "Ta nhìn tính tình nàng cũng không tệ."

"Nô tỳ nhìn cũng tốt."

Nếu không phải tính cách tốt, chỉ sợ ngày sau không chịu nổi tính tình của Ngôn Hành.

"Như thế sẽ không sợ sau này nàng ức hϊếp ngươi." Lời nói nghẹn ở đáy lòng Ngôn Hành cũng thốt ra.

Thẩm Thanh Nguyệt nghe vào trong tai, trong lòng có chút cảm giác khó chịu, không biết là nên khổ sở cổ nhân đa tình bạc tình này, hay là nên cao hứng hắn chọn vợ còn nghĩ đến mình.

"Nếu cưới vợ không nói đến thân phận, gia có nguyện ý cưới nô tỳ không?"

Bất thình lình, nàng thốt ra một câu như vậy.

Ngôn Hành nhíu mày, chưa nói đến tức giận, chỉ cảm thấy lời này của nàng quá mức.

"Ngươi cũng biết mình là nô tỳ, gia đã đủ cất nhắc ngươi rồi."

Thẩm Thanh Nguyệt gật gật đầu: "Nô tỳ biết rồi."

"Nhưng nếu ngươi là..." Ngôn Hành suy nghĩ một chút: "Sau khi chính thê của gia sinh ra trưởng tử, cũng có thể mang thai hài tử của gia, gia liền đi cầu xin phụ thân mẫu thân, miễn cưỡng nâng cho ngươi lên một vị trí."

"Tạ gia nâng đỡ." Nữ tử cúi đầu, thanh âm mang theo vài phần mệt mỏi: "Nô tỳ không hiếm đến miễn cưỡng."

"Ngươi muốn chết không?" Ngôn Hành giận dữ, nàng còn muốn như thế nào?

"Nô tỳ chỉ làm nha hoàn của gia thôi." Thẩm Thanh Nguyệt nhìn chằm chằm mũi giày, trái phải hắn cũng chỉ có thể để cho mình làm tiểu, di nương và thông phòng có gì khác nhau.

Ngôn Hành lúc này mới hài lòng: "Làm nha hoàn thông phòng của gia, cũng là thứ người bên ngoài muốn đến đỏ mắt rồi."

Nói xong, nghe thấy nàng cười một tiếng, rất nhẹ rất nhẹ.

"Ngươi dám chê cười gia?"

"Nô tỳ nào dám." Thẩm Thanh Nguyệt liên tục xua tay, nhanh như chớp chạy xa: "Nô tỳ đói bụng, đi xem có món nào không."

Ngôn Hành nghĩ thầm ngày hôm qua mình đã làm nhẹ, để cho nàng hôm nay còn có thể vui vẻ nhảy nhót.

Nhưng mà một trận hồ ngôn loạn ngữ vừa rồi của nàng, chẳng lẽ là bởi vì Ngụy cô nương?

Đều nói nữ nhân thích nhất là ghen tuông.

Kỳ thật đối với Thẩm Thanh Nguyệt mà nói, lúc đầu bò lên giường Ngôn Hành đúng là có chút tâm tư thượng vị, dù sao trong triều đại này, chỉ có chủ tử mới là người.

Nhưng bây giờ thì khác, Ngôn Hành trong mắt nàng là sự tồn tại của pháo hữu (Mục đích của mối quan hệ chỉ là tìиɧ ɖu͙© để đáp ứng ham muốn tìиɧ ɖu͙© của nhau), nàng có thể không ngại Ngôn Hành có hai ba thê thϊếp, nhưng mình không có tiền đồ, không biết từ khi nào đã để người nọ vào trong lòng.

Nếu đã để ở trong lòng, tự nhiên không chứa được nửa điểm cát.

Mấy ngày nay nhìn Liễu di nương, nàng càng cảm thấy không thể ủy khuất mình.

Liễu gia lão gia tốt xấu gì cũng là huyện nha lão gia quản lý Kim Lăng, Liễu di nương cũng là nữ nhi của Liễu gia, thân phận như thế cũng chỉ có thể làm thϊếp, Ngôn phu nhân gọi Hành ca nhi, nàng chỉ có thể gọi Hành gia, nói đi nói lại, trong mắt mọi người Ngôn phủ, di nương chung quy vẫn là nửa hạ nhân.

Nghĩ thông suốt, Thẩm Thanh Nguyệt cũng không cảm thấy khó chịu, đã đến tránh nóng, vậy thì cố tránh nóng cho thật tốt.

Nghe nói Ngụy cô nương hôm qua chưa từng rời đi, ở lại chùa miếu trên núi cầu phúc cho huynh trưởng.

Hôm sau khi tỉnh lại.

Thẩm Thanh Nguyệt nằm sấp bên giường, tóc đen theo đầu vai trượt xuống, rủ xuống mặt đất, giơ tay túm lấy tua rua treo trên màn giường chơi đùa.

Lúc này các chủ tử đều không ở biệt trang, ngay cả ở trong phòng thiếu gia nằm trên giường cũng không ai quản.

Nàng là con người hầu sinh, ở Ngôn gia hẳn là có khế ước bán thân, thứ này rất phiền toái, tương đương với hộ tịch cổ đại, ngày sau đặt chân, trừ phi là ở nơi hoang vắng không có người ở, nếu không cũng phải đến quan phủ báo cáo.

Ngôn Hành đi một vòng chùa miếu, quay về thấy nữ tử trên giường đã tỉnh ngủ, nửa cánh tay trần trụi, buồn chán ôm lấy chiếc tua rua đùa bỡn, trong mắt ba phần lười biếng, còn lại đều là đạm mạc, làm hắn đột nhiên mà hoảng hốt.

"Một cái mặt dây chuyền, có cái gì thú vị." Ngôn Hành đi qua kéo xuống.

"Gia cũng không qua được cái mặt dây chuyền này đâu." Thẩm Thanh Nguyệt lại treo chiếc vòng tua rua kia trở về, hé miệng cười hỏi: "Sáng sớm, sao lại nổi giận như vậy?"

"Mặt trời lên cao, ngươi còn ngủ nướng ở đây, gia không tức giận mới là lạ."

Thẩm Thanh Nguyệt không lên tiếng, chậm rãi mặc quần áo.

Cách màn, có thể nhìn thấy đường cong uyển chuyển như ẩn như hiện, Ngôn Hành ngồi xuống dưới cửa sổ, đây chính là tiểu hồ ly tinh, câu người muốn chết.

"Gia." Nàng từ phía sau màn giường thò ra một nửa bờ vai: "Ta ở Ngôn gia, là có khế ước bán thân phải không?"

"Hỏi cái này làm gì?" Ngôn Hành trầm mặt: "Muốn chạy?"

"Nô tỳ sợ bị ăn gậy." Đầu nàng rụt trở lại trong trướng, sâu kín nói: "Không dám."

"Không dám là được rồi."

"Nô tỳ là sợ gia thành thân, kiều thê trong ngực, liền bán nô tỳ đi."

"Nếu không phải phạm phải sai lầm lớn, Ngôn phủ cũng không dễ dàng bán hạ nhân như vậy." Ngôn Hành vén màn giường ra, từ trên cao nhìn xuống nàng: "Ngươi đang nói lung tung cái gì vậy?"

"Nô tỳ ngủ mơ màng màng, nói lung tung." Thẩm Thanh Nguyệt đeo giày lên: "Nô tỳ đi rửa mặt."

Ngôn Hành cảm thấy nghẹn khuất, hai ngày nay nàng rõ ràng là xa lánh mình.

Nghĩ trái nghĩ phải, chỉ sợ thật sự là bởi vì chuyện của Ngụy cô nương kia, hắn không biết dỗ dành người khác như thế nào, từ trước đến nay đều là người bên ngoài dỗ dành mình, cứ như vậy cùng nàng giằng co mấy ngày.

Ngày hôm đó.

Phúc Sơn sớm đi câu cá, Thẩm Thanh Nguyệt đi theo xem.

Ngôn Hành tỉnh lại sờ sờ bên giường, đã sớm lạnh lẽo, vốn đã rời giường tức giận, lúc này càng thêm phiền não, không biết bắt đầu từ khi nào, lúc nào Nguyệt Nha Nhi cũng phải ở trước mặt hắn mới được.

"Nguyệt Nha Nhi đâu?"

Bội Ngọc bưng chậu nước nóng vào phòng, đáp: "Cô nương đi xem Phúc Sơn câu cá."

Câu cá có cái gì đẹp mắt, Ngôn Hành lẩm bẩm một câu, lại không phát hiện khi biết được nàng đi đâu, trong lòng thở phào nhẹ nhõm.

Ra khỏi cửa hông biệt trang, thấy hai bóng dáng bên đầm ghé vào nhau, thật giống như hai đứa nhỏ vô tư, thanh mai trúc mã vậy.

Còn chưa tới gần, lại thấy Nguyệt Nha Nhi dán ở bên tai Phúc Sơn nói cái gì đó, trên mặt tươi cười đến xinh đẹp.

Nói chuyện thì cứ nói, miệng dán vào người ta gần như vậy làm cái gì!

Ngôn Hành trong nháy mắt nổ tung, một cước đá Phúc Sơn vào đầm nước, trầm mặt nhìn nàng: "Ngay cả gã sai vặt của gia cũng muốn nhúng chàm?"

Thẩm Thanh Nguyệt giật mình, mới muốn đưa tay ra đón lấy Phúc Sơn trong đầm, đã bị Ngôn Hành kéo mạnh lên: "Không cần ngươi quan tâm người khác."

Đầm nước không sâu, Phúc Sơn cũng biết bơi, biết mình chọc giận thiếu gia, vội vàng xám xịt từ bên kia bò lên.

"Ngươi làm cái gì!" Thẩm Thanh Nguyệt tức giận môi răng run rẩy, Phúc Sơn từ nhỏ đã đi theo hắn, nếu làm sai chuyện gì phạt một phạt cũng thôi, nào có đạo lý một cước đá người xuống nước, đây chẳng phải là đoạt tính mạng người khác sao.

"Gã sai vặt của gia, muốn làm cái gì thì làm cái đó, ngược lại một tiện tỳ như ngươi ở chỗ này làm cái gì?!"

Mình còn chưa mắng nàng, sao ngược lại nàng lại tức giận.

"Vâng, chung quy vẫn là nô bộc của thiếu gia mà thôi." Thẩm Thanh Nguyệt tức giận bật cười: "Gia đánh chết cũng không sao cả."

Ngôn Hành sửng sốt, nàng có ý gì?

Thẩm Thanh Nguyệt nhân cơ hội giãy thoát tay hắn, quay đầu chạy xa.