Chương 8: Chào mừng đến bệnh viện Ái Lệ Ty

Chàng sinh viên ôm theo dị dạng nhỏ trở về tầng 11, vừa bước vào sảnh, anh đã thấy cô gái đeo khẩu trang khóc sướt mướt bên phía hành lang dài tối tăm, cô ta loạng choạng chạy tới, nức nở khóc than: "Hu hu hu... Anh Lưu, anh Lưu Quang... chết rồi..."

Mấy người thử thách ở trong bóng tối chưa kịp phản ứng gì, cô gái đeo khẩu trang che miệng đè nén tiếng thút thít, thở hỗn hển khóc ròng:

"Anh Lưu Quang chết rồi! Em cũng không biết, em không biết..."

Như thể những gì vừa nhìn và nghe thấy quá kinh hoàng, cô gái đeo khẩu trang lắc đầu lia lịa, nước mắt chảy dài trên má rơi xuống như những hạt châu lìa chuỗi.

“Cái gì?!” Gã lùn béo vừa nghe rõ, mắt trợn tròn: “Họ Lưu chết rồi à?”

Những người thử thách khác cũng không ngờ, một dị năng giả hệ sức mạnh như Lưu Quang lại có thể chết lặng lẽ như vậy, mà cô gái yếu đuối đáng lẽ phải bị hại lại may mắn thoát chết.

“Em không biết... Em vừa ra khỏi buồng, đã thấy anh Lưu ngã trong nhà vệ sinh, đèn pin lăn lóc bên cạnh...” Cô gái đeo khẩu trang khóc đến tái nhợt mặt mày: “Khi em đi qua, anh Lưu anh ấy, anh ấy đã…”

“Họ Lưu bị "bệnh nhân" gϊếŧ? Nói rõ ràng đi, chỉ biết khóc! Đèn pin đâu rồi?” Gã lùn béo quát.

“Em không biết... không biết!” Cô gái đeo khẩu trang đã bị doạ cho choáng váng, run rẩy lắc đầu: “Các anh tự đi xem đi, ở trong nhà vệ sinh...”

Gã lùn béo đứng yên tại chỗ, nếu ở đấy xuất hiện thứ gì đó có thể dễ dàng gϊếŧ chết một dị năng giả hệ sức mạnh, hắn ta sẽ không ngu ngốc đến mức tự mình đi vào.

Chỉ có gã cụt tay và bà lão gầy gò không nghĩ mình có thể sống sót, dìu dắt cô gái đeo khẩu trang đang nhũn đôi chân đi về phía khu vệ sinh, cùng cô xem xét.

Gã lùn béo nhìn đám người già yếu bệnh tật, khinh miệt cười khẩy.

Dị dạng nhỏ vô cùng tò mò, chọc vào má chàng sinh viên, sau đấy chỉ vào bóng lưng của ba người: "Em cũng muốn qua đó nhìn xem!"

Chàng sinh viên ôm dị dạng nhỏ sang đấy, bất lực cười rồi đi theo họ.

Bà lão gầy gò dắt theo cô gái đeo khẩu trang cần được an ủi, cả nhóm đành đi theo tốc độ rười rượi như ốc sên của bà lão, thong thả tiến đến cửa.

Dị dạng nhỏ hứng thú thò đầu vào, chỉ nhìn thấy một mảng tối đen. Cậu bé có thể dùng năng lực tinh thần mới này để cảm nhận đại khái bố cục của căn phòng. Dù sao, người bảo mẫu sở hữu dị năng tinh thần mạnh mẽ đang ở phía sau, dị dạng nhỏ cũng không sợ bóng tối, cậu bé nhảy từ vòng tay chàng sinh viên vào nhà vệ sinh, nhảy nhót đến trước cửa sổ hình chữ điền rồi lần lượt kéo từng ván gỗ đã được đóng xuống.

Ánh sáng mờ ảo bên ngoài lọt vào, chiếu sáng gian phòng vệ sinh nhỏ bé, một người đàn ông nằm ngửa trên mặt đất, khuôn mặt kinh hãi vặn vẹo đến cứng đờ, đã không còn hơi thở.

Ngay cả gã cụt tay cũng rùng mình trước cái chết kỳ quặc của Lưu Quang! Cô gái đeo khẩu trang vẫn thu mình phía sau mọi người, không dám nhìn cảnh tượng kinh hoàng này.

Rốt cuộc thứ gì đã âm thầm gϊếŧ chết một dị năng giả có sức mạnh phi thường!

Chàng sinh viên định kéo cậu bé tóc đen ra khỏi hiện trường, nhưng khi thấy dị dạng nhỏ liếc nhìn xác chết của Lưu Quang, sau đó bị thu hút bởi khung cảnh bên ngoài cửa sổ, giờ đây còn đang dán mặt vào kính ngó đông ngó tây ra thành phố, chàng sinh viên thấy vậy liền để dị dạng nhỏ tự do hành động.

Anh đi tới một bước, khom người xuống dùng tinh thần lực quét nhanh một vòng xác chết của Lưu Quang, sau đó đứng dậy nói: "Ngoài vết thương cũ ở hông, không có vết thương nào khác. Tuy nhiên dị năng hệ sức mạnh bị suy kiệt nghiêm trọng, nguyên nhân cái chết có thể là... đột quỵ tim do kiệt sức và sợ hãi."

"Cái gì? Súc sinh đó hùng hồ như trâu tê giác mà lại chết vì kiệt sức à?" Bà lão lẩm bẩm, giọng nói rõ ràng tỏ vẻ vui mừng hơn sợ hãi.

"Mức độ hao tổn lượng dị năng hệ sức mạnh của anh ta, tương đương với việc đấm thủng 10 bức tường gạch bằng tay trong vòng vài phút." Chàng sinh viên đánh giá một cách khách quan, sau đó nhìn xung quanh: "Cũng không biết đèn pin đã nằm ở đâu."

Dưới ánh sáng le lói lọt qua cửa sổ, toàn bộ nhà vệ sinh tối tăm trở nên im lặng đến đáng sợ.

"Bên ngoài mặt trời sắp mọc rồi nhỉ?" Giọng nói của dị dạng nhỏ tràn đầy phấn khích cùng mong đợi, cậu bé chưa bao giờ trực tiếp thấy một ngôi sao nào cả! Cho dù từng nhìn thấy, giờ đây cũng đã quên mất...

Tuy nhiên, tất cả những thử thách viên có mặt đều giật mình! Bên ngoài khu vực thử thách không phải là bầu trời đêm vĩnh viễn sao? Gã cụt tay nhanh chóng vòng qua xác chết Lưu Quang, đến bên cửa sổ nhìn ra bên ngoài.

Trên hành tinh xa lạ này, không thể xác định được đông tây nam bắc, nhưng ở phía xa bầu trời đêm bên trái cửa sổ thực sự đã le lói màu trắng ngà nhợt nhạt. Tia nắng ban mai cùng ánh trăng lạnh lẽo đan chéo vào nhau, bao trùm lấy toàn bộ thành phố, những tòa nhà cao tầng sừng sững như nhựa đường bên ngoài bệnh viện lúc này cũng chậm rãi sống động hơn.

“Tôi vốn tưởng nơi thử thách này là màn đêm vĩnh cửu của bệnh viện, không ngờ…” Giọng nói gã một tay lộ vẻ khẩn trương.

“Nếu chúng ta không thể trốn thoát trước hừng đông, có thể sẽ mãi mãi bị kẹt lại đây.” Chàng sinh viên trầm giọng, anh vươn tay kéo dị dạng nhỏ còn đang luyến tiếc nhìn cảnh vật bên ngoài trở về: “Ban đêm ở bệnh viện chỉ có bệnh nhân bệnh nặng đang nằm và một số nhân viên y tế trực đêm, nhưng… ban ngày thì sao?”

Nghe vậy, phản ứng đầu tiên của gã cụt tay là vội vã chạy về phía cầu thang, nhưng nhìn lại bà lão gầy gò chống gậy bên cạnh, gã vẫn chậm lại bước chân, dìu dắt bà lão theo sau sinh viên trẻ tuổi chạy ra ngoài.

Cô gái đeo khẩu trang vội vã bước kịp nhóm người.

Khi họ rẽ vào hành lang, tiếng ồn ào của radio cũ kỹ vang lên: "Bây giờ là 7 giờ sáng, đề nghị nhân viên hậu cần đến nơi làm việc đúng giờ, chuẩn bị tiếp nhận bệnh nhân trước 10 phút."

Giọng cứng nhắc của phụ nữ trung niên vang vọng trong khu vực bệnh viện trống trải, như tiếng đếm ngược tử thần cho những người thử thách còn sống sót!

Bọn họ không dám trì hoãn liền vội vã đến đại sảnh, gã cụt tay khẽ nói với gã lùn béo: "Có thể sẽ có rất nhiều bệnh nhân và bác sĩ đến đây, chúng ta phải xuống lầu trốn."

Gã lùn béo đã lo lắng khi nghe thấy thông báo, bây giờ nghe vậy cũng chỉ biết đi theo. Còn Tôn Thiến phía sau, đã hoàn toàn rối loạn.

Ánh sáng trên hành lang cầu thang sáng hơn một chút, không cần đèn pin cũng có thể lờ mờ nhìn thấy con đường phía trước. Tầng 10 là khoa gan mật cửa đóng then cài, xuống cầu thang khá suôn sẻ. Bên ngoài khoa thần kinh tầng 8 chỉ có vài bệnh nhân lẻ tẻ, bị gã cụt tay, gã béo lùn và chàng sinh viên ôm dị dạng nhỏ gϊếŧ chết.

Mấy người đi xuống tiếp, đến khi vừa rẽ vào nửa tầng thứ 7, chàng sinh viên bỗng hét lớn: "Chạy mau về!"

"Sao vậy?" Gã cụt tay và những người khác không kịp phanh, đâm sầm vào hai người phía trước, sau đó nhìn thấy cửa tầng thứ 7 không biết bị thứ gì phá hỏng mà biến dạng, mở toang ra dẫn vào không gian đen kịt bên trong, trên cửa có ba chữ bong tróc sơn --

Khoa Phụ Sản.

Ngay lúc này, gã béo lùn bỗng nhiên thét lên một tiếng kỳ quái, ba mũi nhọn băng phóng ra với tốc độ kinh hoàng! Mọi người kinh ngạc nhìn thấy sinh vật nhỏ bé như mèo, leo lên vai gã béo lùn một cách lặng lẽ, ngoằn ngoèo né tránh hai mũi nhọn băng rồi há miệng nhắm vào yết hầu gã cắn xuống.

Mũi nhọn băng thứ ba cắm phập vào da thịt, khiến động tác của nó chậm lại một chút. Gã béo lùn vội vàng dùng hai tay bóp chặt sinh vật này, sau đó hết sức đẩy nó ra ngoài, đồng thời gầm lên một tiếng, tiếp tục bắn ra ba mũi nhọn băng khác!

Lúc này, con quái vật đáng sợ trông giống như mèo đã có sự đề phòng, nó vặn vẹo vài lần để né tránh các mũi nhọn băng, suýt thoát khỏi tay gã béo lùn. Đôi mắt đỏ hoe của nó gắt gao nhìn chằm chằm vào yết hầu đang ở gần trước mặt, há miệng phát ra tiếng rít ghê rợn như tiếng khóc: "Oa, oa, oa."

“Trẻ, trẻ sơ sinh!” Gã cụt tay vang lên âm thanh run rẩy, gã quay người đỡ bà lão chạy trốn, nhưng lúc này đã có ba đến năm con vật nhỏ bằng con mèo chui ra từ không gian tối đen bên trong cửa, lao nhanh về phía họ!

Hai con đã nhảy vọt lên, há miệng đớp lấy chàng sinh viên đang ôm cậu bé tóc đen! Nhưng ngay khi sắp cắn vào cánh tay của anh ta, chúng đột ngột chuyển hướng giữa chừng, sượt qua hai người.

“Oa oa oa…”

Bọn chúng như bị nhiều thứ đánh thức liên tục, có đến hàng chục tiếng khóc thê lương chói tai vang vọng khắp khoa sản...

Cái lạnh buốt theo tiếng khóc lan ra sống lưng, nỗi sợ hãi tột độ bao phủ từng người thử thách! Họ điên cuồng phóng lên cầu thang!

Đúng lúc này...

Một đứa trẻ sơ sinh khác đang khóc thét, chạy ra khỏi chàng sinh viên, sau đó bị dị dạng nhỏ nhanh tay tóm lấy chân, nhấc bổng lên.

Dị dạng nhỏ nhìn chằm chằm vào thứ sinh vật nhỏ bé đang cắn loạn lung tung, trong mắt tràn ngập thích thú. Thật không ngờ có cả nhân loại nhỏ hơn mình, mình có thể nuôi nó làm thú cưng! Dị dạng nhỏ vui mừng như được dâng hiến báu vật, cậu bé giơ cao hai tay, đưa con quái vật nhỏ đang ngọ nguậy trước mặt bảo mẫu loài người:

"Em có thể nuôi con người nhỏ này không? Sau này nó sẽ thuộc về em!"

Dị dạng nhỏ tuyên bố!

Sau đó, cậu bé nhìn thấy khuôn mặt của bảo mẫu loài người chuyển từ sáng sang tối với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường...

Dị dạng nhỏ tưởng rằng đây là do anh ta lo lắng về vấn đề an toàn, cậu bé nhanh chóng duỗi tay bẻ đôi chiếc hàm đầy cơ bắp của thứ kia, vui vẻ khoe với bảo mẫu loài người:

“Nhìn này, nó chưa có răng!”

Tác giả có lời muốn nói:

Ông trùm tinh thần với vẻ mặt u ám: Vợ tôi muốn nuôi con người khác, tự kỷ rồi...

Edit + Beta: Sairy