Chương 12: Chào mừng đến bệnh viện Ái Lệ Ty

Câu nói như tiếng sấm nổ bên tai mọi người! Cô gái đeo khẩu trang tuy biết chàng sinh viên có dị năng hệ tinh thần, nhưng bí mật của bản thân bị phơi bày đột ngột như vậy, khiến cô vô cùng hoảng hốt! Cô gái đeo khẩu trang siết chặt chiếc túi vải, nhìn mọi người với ánh mắt sợ hãi và cảnh giác. Nếu không phải vì cô đang chờ đợi ở quầy thanh toán để đổi tiền, có lẽ cô đã lẻn ra khỏi cửa bệnh viện từ lâu rồi.

Nhìn thấy mọi người sững sờ nhưng không có hành động gì, cô gái đeo khẩu trang mới thu hồi lại đôi chân đã bước đi một nửa, giải thích nhỏ nhẹ: "Em thực sự không gϊếŧ anh ta, thật đấy! Em chỉ dọa anh ta một chút thôi... Em thấy anh ta tệ quá, sau khi vào nhà vệ sinh thì em tháo cơ thể búp bê của mình, dọa anh ta chạy trốn khắp nơi, đập cửa... Cuối cùng kiệt sức mà chết."

Chàng sinh viên nhìn chằm chằm vào búp bê NPC này, ánh mắt không một tí ấm áp nào.

Thấy mọi người không tin, cô gái đeo khẩu trang vội vàng bổ sung: "Em nói thật đấy! Trong thành Hoan Nhạc, tất cả nhà vệ sinh đều là khu vực an toàn do ban tổ chức quy định, không được phép thiết lập thử thách, cũng không được phép gϊếŧ người. Đây là điều mà rất nhiều người đều biết..."

Cô gái đeo khẩu trang nhìn bà lão cầu cứu, nhưng bà lão cũng chỉ lắc đầu bất lực: "Ai da, bà già này tuy đã đến thành Hoan Nhạc hơn 80 năm, nhưng bà đã già rồi, ngày nào cũng sống mơ mơ hồ hồ, mắt lại mờ... Thực sự không rõ lắm về những chuyện này."

Câu nói "80 năm" một lần nữa đè nặng lên tâm trí mọi người! Mặc dù ai cũng muốn hỏi: “Bà mơ hồ như thế mà 80 năm còn chưa chết?" nhưng vì phép lịch sự, không ai nói ra lời cay nghiệt như vậy.

Thấy không ai có thể chứng minh mình, cô gái đeo khẩu trang hoảng hốt nhìn quanh, sau đó mắt sáng lên, chỉ tay về phía một góc hành lang thu phí: "Chỗ đó có một nhà vệ sinh, cửa ra vào đều dán thông báo chung, mọi người tự xem đi!"

Mọi người tranh thủ lúc nhân viên chưa thanh toán xong, nhanh chóng đến trước cửa nhà vệ sinh đó. Lúc này trời đã sáng rõ, ánh sáng bên trong cũng khá đầy đủ.

Chỉ thấy trên tường bên cửa nhà vệ sinh dán một tờ giấy A4 đã ố vàng...

[Thông báo

Do đã xảy ra nhiều sự kiện phản cảm liên quan đến việc trốn thoát khỏi nhà vệ sinh và phản ứng của các cá nhân trốn thoát được chẩn đoán mắc các bệnh như rối loạn ám ảnh sợ hãi khi đi vệ sinh, v.v… Để bảo vệ nhân phẩm và quyền lợi cơ bản của thử thách viên, thành Hoan Nhạc quyết định: Để duy trì nhân phẩm và quyền lợi cơ bản của thử thách viên, tất cả các khu vực nhà vệ sinh trong thành phố, nghiêm cấm tự ý thiết lập các thử thách sinh tồn, nghiêm cấm thử thách viên đánh nhau và gϊếŧ hại lẫn nhau.

Ngoài ra: Kể từ nay, các nhà vệ sinh trong khuôn viên thử thách sẽ do Văn Phòng quản lý Đô Thị của thành Hoan Nhạc quản lý thống nhất, cử nhân viên chuyên trách thường xuyên dọn dẹp, quyền quản lý và xây dựng không còn thuộc về khu vực thử thách.

Đóng dấu công văn màu đỏ của thành Hoan Nhạc.]

Bên cạnh thông báo này còn có một thông báo nhỏ mới hơn:

[Để ngăn chặn hành vi thử thách viên lưu lại quá lâu trong nhà vệ sinh, gây ra khó xử và chiếm dụng không gian cho những người thực sự cần dùng đến nhà vệ sinh. Hiện thành Hoan Nhạc quy định, những người tham gia thử thách khi vào nhà vệ sinh phải "sử dụng nhà vệ sinh có hiệu quả", nếu không sẽ không được phép rời khỏi nhà vệ sinh. Đối với những người ở trong phạm vi nhà vệ sinh quá 15 phút, sẽ bị thu phí theo thời gian vượt quá.

Đóng dấu công văn của thành Hoan Nhạc.]

"Xem đấy, Lưu Quang đã tự đập cửa nhà vệ sinh vì sợ hãi. Lúc đó, để ngăn những người chưa đi vệ sinh rời đi, cửa trở nên vô cùng kiên cố... Không ngờ anh ta cuối cùng lại đập vỡ cửa, nhưng nhà vệ sinh lúc này đã biến thành một không gian gấp khúc, anh ta không thể nào chạy ra ngoài được và anh ta chết vì kiệt sức..."

Chàng sinh viên không phản đối, im lặng không nói gì.

Bà lão luôn lo lắng cho cô gái đeo khẩu trang bị Lưu Quang bắt nạt, lúc này bà rất vui mừng, dùng bàn tay gầy gò đầy nếp nhăn vỗ vào cánh tay búp bê để an ủi: “Cô gái à, súc sinh đó chết đi cũng tốt, đỡ phải quấy phá người khác... Đây không phải lỗi của cô đâu, biết chưa? Đừng suy nghĩ lung tung nữa."

Chàng sinh viên nhìn cô gái đeo khẩu trang một cách sâu sắc, rồi bỏ qua chủ đề này.

Hiện tại, NPC thu phí gõ gõ vào cửa sổ, thu hút sự chú ý của mọi người một lần nữa: "Những thử thách viên, kết quả thử thách đã được thống kê xong. Mời đến nhận vàng."

Vừa nghe nói phát tiền, mọi người đều rất háo hức xếp hàng nhận từ tay NPC thu phí mỗi người một nắm tiền vàng nhỏ, một tấm phiếu kiểm tra giống hóa đơn và kim bài đã được sử dụng để ghi dữ liệu trước đây, nhưng bây giờ đã được xóa số.

Cô gái đeo khẩu trang đưa kim bài của gã lùn béo vào cửa sổ, sau đó nhận được thêm 1 đồng vàng và một câu nói: "Cảm ơn bạn đã trả lại thẻ, chúc bạn có cuộc sống vui vẻ!"

Những đồng tiền vàng này to hơn so với đồng 1 xu thông thường, cũng nặng hơn nhiều, một mặt khắc số 1 bằng số Ả Rập lớn, mặt kia khắc hình ảnh phố xá với nhiều tòa nhà cao tầng đơn giản, có lẽ là phong cảnh của thành Hoan Nhạc.

Dị dạng nhỏ rất quan tâm đến thứ kim loại lấp lánh này, lần lượt đếm 9 đồng tiền vàng trong tay mình mấy lần. Sau đó cậu bé nhún nhảy chạy đến bên bảo mẫu loài người, ngước nhìn xem anh ta có bao nhiêu.

"Anh có nhiều hơn em 5 đồng!" Dị dạng nhỏ không đọc được phiếu kiểm tra, tò mò hỏi: "Sao như vậy được?"

Chàng sinh viên ôm dị dạng nhỏ ngồi lên đùi, chỉ vào tấm phiếu trong tay cậu bé, đọc từng chữ một:

"Thử thách số 10:

Thương tổn: 0 (1 xu)

Hại tài sản: 0 (1 xu)

Đóng góp thoát hiểm: 4 (4 xu)

Phát triển khu vực thử thách: 2 (2 xu)

Hoạt động dị năng: 0.1 (0 xu)

Đánh giá tiềm năng: 100%

Dị năng được cấp lần đầu: *Tâm tưởng sự thành (Cấp D1)

Phụ lục - Bồi thường dịch vụ: 1 xu

Tổng cộng: 9 xu”

(*ước muốn thành hiện thật.)

“Bệnh viện này còn có thể tặng dị năng cho người khác ư?!” Dị dạng nhỏ kinh ngạc: “Không đúng… ý em là dị năng không phải bẩm sinh sao? Sao có thể tặng được!”

Bên kia, gã cụt tay tuy không nghe thấy tiếng đọc lẩm bẩm của chàng sinh viên, nhưng bị tiếng nói của dị dạng nhỏ thu hút, có chút kỳ lạ hỏi:

“Không phải thế chứ? Cậu bé, lần thử thách trước cháu không xem à… Ồ, cháu đến từ hành tinh xa xôi phải không? Không hiểu ngôn ngữ phổ thông trong vũ trụ cũng là bình thường.”

Nghĩ rằng dị dạng nhỏ không phải người mới, gã cụt tay nhanh chóng tự tìm ra lý do. Hơn nữa, chàng sinh viên chăm sóc dị dạng nhỏ cũng là người mới, gã đã tham gia một số lần thử thách, lại tỉnh táo hơn bà lão gầy gò nên gã ta tốt bụng nói thêm:

"Những người mới sống sót trong thử thách đầu tiên, đều sẽ được thành Hoan Nhạc tặng một dị năng, ngay cả người có dị năng vẫn sẽ nhận được! Vì những dị năng phổ biến trong vũ trụ đều là "thủy hỏa phong linh", không giúp ích nhiều cho việc thoát hiểm, thành Hoan Nhạc sẽ căn cứ vào giá trị tiềm năng của mỗi người để tặng một số dị năng đặc biệt không tồn tại trong vũ trụ. Tất nhiên, nếu là người có dị năng, dị năng tiếp theo nhận được sẽ là sự phát triển của dị năng vốn có đó.”

"Chú đã được tặng dị năng từ trước rồi ư?” Dị dạng nhỏ mở to mắt nhìn gã cụt tay: "Chú đã có dị năng? Sao cháu không nhận ra…”

"Dị năng mới được tặng đều bắt đầu từ cấp D1, mức độ yếu như vậy gần như không có tác dụng, phải luyện tập chăm chỉ để nâng cấp D3 trở lên thì hiệu quả mới rõ ràng… nhưng chú vừa đến đây một tuần, không rõ lắm về cấp độ dị năng cụ thể.” Gã cụt tay có chút ngại ngùng, nhưng sau đó tự hào nói thêm:

“Giá trị tiềm năng của chú là 60%, được coi là mức độ khá cao, vì vậy năng lực chú nhận được sau thử thách dành cho người mới là ‘Bất Tử Trọng Thương’ – tức khả năng tự hồi phục nhanh hơn, có thể coi là một dị năng khá đặc biệt. Ví dụ như người số 2 có dị năng hệ băng, rất có thể là sự mở rộng của dị năng hệ nước, điều đó rất phổ biến.” Dị dạng nhỏ nhìn chằm chằm vào con số 100% trên tay mình, rồi lại cuối đầu ngó sang mảnh giấy ghi điểm tiềm năng của bảo mẫu loài người là 97%, dị dạng nhỏ hỏi: “Giá trị tiềm năng 60% được coi là cao ư?”

"Chú nghe người ta nói giá trị tiềm năng cao nhất họ từng thấy là 71%. Người bình thường hay người có dị năng thường có lẽ nên ở mức 40%.” Gã cụt tay trả lời.

"Lão đây hình như được đánh giá 37% cách đây 80 năm?” Bà lão cố gắng nhớ lại, sau đó lại lẩm bẩm với giọng chỉ mình nghe thấy: “Hay là 73% nhỉ…”

“37% cũng khá rồi, như cháu thậm chí không sống đến phần đánh giá.” - Cô gái đeo khẩu trang an ủi.

NPC bệnh nhân ung thư ở thang máy bên trái đã kết thúc trạng thái nằm im, đứng dậy nhặt thẻ số của Tôn Thiến, hung dữ nhìn chằm chằm vào cô gái đeo khẩu trang. Sau đó, hắn ta cố gắng thò nửa người ra, dưới ánh mắt rùng rợn của nhân viên thang máy bên phải, đắc ý lắc lắc kim bài.

“Vui lòng các thử thách viên đã hoàn thành thử thách rời khỏi toà nhà trong vòng 10 phút sau khi thanh toán, nếu không thử thách thoát hiểm của bệnh viện sẽ được kích hoạt lại, thông báo quan trọng còn 4 phút nữa.” Nhân viên thu phí dửng dưng đọc lời thoại.

Mọi người mệt mỏi đứng dậy, bước ra khỏi bệnh viện.

Bệnh viện này không lớn lắm, ngay bên ngoài cổng bệnh viện là một con đường vắng người qua lại. Hai bên lề đường là những dải phân cách cỏ mọc um tùm, những tòa nhà cao tầng san sát nhau đều là những khu bình dân được xây bằng gạch đỏ.

Vừa đông đúc vừa rẻ tiền.

Tất nhiên, sự đông đúc thuộc về khu vực sinh hoạt của người dân. Đường phố ở đây rất rộng rãi, cách đó không xa còn có một trạm xe buýt kiểu cũ, nhưng tất cả đều toát lên vẻ hoang tàn đổ nát theo thời gian.

Trên vỉa hè có vài người thử thách từ khu dân cư bên cạnh rẽ vào, mỗi người đều mang vẻ sợ hãi kinh hoàng, một người bị máu chảy ướt cả chân trái.

Lúc này, một NPC áo dài tay màu xanh lá sẫm đang đứng từ dải phân cách ven đường đầy cỏ mọc, chống tay dựa vào thùng thuốc trừ sâu phía sau lưng nói với hai nhóm người: "Cả con phố này đều đầy muỗi, xin người đi đường chú ý đề phòng."

Cùng với lời nói của hắn ta, những đám mây đen ngòm đột ngột bốc lên từ những bụi cỏ trong dải phân cách hai bên con phố!

Edit + Beta: Sairy.

Đôi lời editor: Cái quy định đấy cũng hợp lý, chứ đang đi xí mà có bệnh nhân dòm ngó cũng kì.