Chương 11: Chào mừng đến bệnh viện Ái Lệ Ty

Tiếng chuông vang lên, cửa thang máy từ từ mở ra...

Bên trong thang máy nhỏ bé là ba thi thể nằm ngang. Bệnh nhân NPC với nửa khuôn mặt bong bóng sưng vù và Tôn Thiến đã tắt thở. Kẻ phát ra tiếng gào thét là gã béo lùn, giống như một con cá sống bị quăng lên vỉ nướng, gã liên tục quằn quại lăn lộn trên sàn.

Mấy người thử thách vừa thoát chết kinh hãi nhìn cảnh tượng tàn khốc này. Ban đầu, thang máy bên trái được coi là lựa chọn an toàn nhất, giờ đây nhìn vào kết cục của Tôn Thiến cùng gã béo lùn, họ không khỏi rùng mình! Nếu lúc đó họ tham lam hơn, chiếm lấy thang máy này thì...

Gã lùn béo phát ra những tiếng rêи ɾỉ đau đớn không giống con người, điên cuồng xé toạc quần áo của chính mình. Dường như toàn bộ da thịt trên cơ thể gã không thể chịu đựng được bất kỳ sự va chạm nào với quần áo!

Qua lớp áo khoác rách toạc của gã, những người khác nhìn thấy những cụm mụn nước nhỏ li ti đang nổi lên trên lưng gã lùn béo, sau đó chúng hòa vào nhau thành những mảng vảy màu vàng nâu, lan rộng từ yết hầu bị cắn nát xuống thân mình rồi lan ra tứ chi...

Chưa đầy 10 giây, những mụn nước đã lan đến đầu ngón tay, gã lùn béo vật lộn lúc này đã hoàn toàn tắt thở.

"May mắn là chúng ta không đi thang máy này, nếu không..." Gã cụt tay lẩm bẩm.

Bầu không khí ảm đạm bao trùm lên những người thử thách...

"Thông báo quan trọng: Tỷ lệ tử vong của thang máy bên trái chỉ là 22%!" - Một giọng nói đầy oán giận nhưng vẫn phải lịch sự chen ngang: "Chỉ những thử thách viên có vết thương bị hở trên cơ thể mới có thể nhiễm virus thủy đậu, không thể so sánh với tỷ lệ tử vong 97% của thang máy bên phải. Đoán xem tôi là ai... nha!"

Giọng nói vốn dĩ ảm đạm, nhờ vào tiếng "nha!" miễn cưỡng cuối cùng, cũng coi như đã thoát khỏi thái độ thiếu lịch sự.

Cánh cửa thang máy bên phải mở ra, tên nhân viên thang máy NPC bị trừ một tháng lương còn đang bị phê bình toàn bệnh viện, hắn nói một cách trầm lặng. Để giữ cho lòng bàn chân không rời khỏi vị trí, hắn ta cố gắng vươn cái cổ hết sức, cũng xem như xuất hiện trong tầm nhìn của mọi người.

Cho đến khi tất cả quay người lại, họ nhìn thấy cô gái đeo khẩu trang nhìn chằm chằm vào xác chết của gã béo lùn chật vật đến chết bên cửa thang máy. Cô ta cẩn thận vươn tay lấy ra một tấm kim bài lớn hơn cục tẩy từ túi gã, sau đó đứng dậy một cách hài lòng.

"Cái này có thể đổi tiền." Cô gái đeo khẩu trang nhỏ giọng giải thích, sau đó tiếp tục duy trì dáng vẻ yếu ớt, lảo đảo từng bước theo sau mọi người...

Gã cụt tay dụi mắt một cách khó tin, nhưng cuối cùng cũng không nói gì.

"Những ai hoàn thành thử thách, xin vui lòng xếp hàng tại đây để thanh toán." NPC trông giống phụ nữ trung niên ngồi sau cửa sổ thu phí, rõ ràng không nhiệt tình như NPC nhân viên thang máy kia.

Cả người ả ta toát lên vẻ mệt mỏi như thể đã làm thêm giờ trong hai tuần, khuôn mặt hình quả lê vô cảm như khuôn đúc, mục tiêu dịch vụ lịch sự này chỉ được thể hiện qua lời thoại giống tụng kinh: "Vui lòng chuẩn bị trước thẻ số, cảm ơn sự hợp tác của bạn, chúc bạn có một cuộc sống vui vẻ."

Khi 5 người xếp hàng nộp thẻ, nhân viên nữ mặt trái lê bắt đầu thanh toán chậm rãi, mỗi vài giây thực hiện một động tác.

"Như vậy là an toàn rồi." Gã cụt tay thư giãn, ngã phịch xuống ghế chờ trước cửa sổ: "Chỉ cần nộp thẻ cho khu vực thử thách, thử thách thoát hiểm chính thức kết thúc."

Thả lỏng dây thần kinh căng thẳng đến mức cực độ, những người còn lại cũng nằm dài hoặc ngồi nghỉ ngơi. Chàng sinh viên đặt dị dạng nhỏ xuống, khom người nhẹ nhàng xoa đầu cậu bé: "Thế nào, đã đỡ hơn chưa?"

Dị dạng nhỏ nhận lấy chú gấu bông nặng hơn 30 cân từ tay bảo mẫu loài người, ôm vào lòng gật đầu: "Không sao rồi!"

Bà lão cử động tay chân cứng ngắc của mình, nhìn thấy cảnh này không khỏi lo lắng hỏi: "Cháu có sao không, có phải bị người chết dọa nãy giờ không? Ôi chao, tội nghiệp quá..."

Gã cụt tay nhìn dị dạng nhỏ với ánh mắt thương cảm, dù có dị năng cũng là một đứa trẻ, nhìn thấy cảnh đẫm máu như vậy làm sao không sợ hãi được?

"Không sao, đứa trẻ này vừa bị say thang máy."

Dị dạng nhỏ gật đầu phụ hoạ.

“À…” Gã cụt tay lúng túng, gượng gạo chuyển sang chủ đề khác: “Nói về chuyện này, giữa chúng ta thực sự chỉ có một người mới? Rốt cuộc là ai vậy?”

“Là tôi.” Chàng sinh viên bình tĩnh trả lời.

“Sao có thể chứ! Cậu là người giỏi nhất trong chúng ta…”

“Ở ngoài khu thử thách, tôi cũng như vậy.” Chàng sinh viên nói ngắn gọn.

“Bà lão đã làm kim bài thành móc khóa, chắc chắn đã đến đây từ lâu rồi.” Lúc này, dị dạng nhỏ hoàn toàn lấy lại sức sống, thoát khỏi hội chứng sợ hãi trong thang máy, cậu bé không nhịn được mà nhảy nhót tưng bừng, bắt đầu đảm nhận vai như một hướng dẫn viên miễn phí:

"Chú đã nói mình tham gia thử thách từ lâu, chị gái đeo khẩu trang luôn khóc, nhưng cháu chưa bao giờ nhìn thấy chị ấy tháo khẩu trang xuống để lau nước mũi… Sau đó cháu nhìn kỹ mới phát hiện ngoài việc không chảy nước mũi ra, chị ấy cũng không thở, và bản thân cháu vốn không phải… người mới.”

Dị dạng nhỏ cảnh giác nuốt xuống câu "Tôi không phải con người", lấp lửng đổi sang cách nói khác.

Gã một tay nhìn ánh mắt ngầm chấp nhận của chàng sinh viên, gã cảm thấy đầu óc mình rối như tơ vò: "Cái gì... cái gì không thở..."

"Ái chà!" Dị dạng nhỏ nhiệt tình bắt đầu bồn chồn: "Nhân viên thang máy hỏi người mới, thứ nhất là mới, thứ hai phải là người. Bà lão và chú không phải người mới, chị gái không phải người, cháu cũng không phải... người mới."

Cô gái đeo khẩu trang rụt rè mở lời: "Em, em thực sự không phải là người! Thực ra em là NPC... búp bê."

Giọng nói cô gái đeo khẩu trang ngày càng nhỏ lại, cuối cùng ủy khuất thêm một câu: "Các anh cũng không hỏi..."

"Cô là NPC!!!" Lần này đến lượt cả nhóm cùng choáng váng!

"Mọi người không biết à... NPC ở thành Hoan Nhạc chia làm hai loại, một loại là NPC ban đầu, loại còn lại là do thử thách viên chết biến thành.” Cô gái đeo khẩu trang lo lắng vặn vẹo dây quai túi xách: “Lúc đầu em là một sinh viên mỹ thuật bình thường, vừa đến thành Hoan Nhạc 5 phút thì chết, sau đó được một khu thử thách tuyển dụng, trở thành NPC búp bê ở đấy, lương là 15 tiền quỷ mỗi tháng…”

“Em đã tích góp rất lâu mới đủ tiền bồi thường vi phạm hợp đồng để từ chức, xin nghỉ việc ở khu thử thách đó và lấy lại thân phận thử thách viên.”

Cô gái đeo khẩu trang ngừng kể chuyện, nhìn vào phản ứng của mọi người.

Mắt của dị dạng nhỏ không tỏ ra kinh hoàng như những người khác khi nghe đến việc con người bị nhồi vào búp bê, mà còn lấp lánh tò mò: “Bây giờ chị không còn sống nữa, tại sao vẫn phải cố gắng tham gia trốn thoát? Nếu chị chết lần nữa kết quả sẽ thế nào?"

"Chị sẽ không chết nữa! Cho dù chị bị chặt thành hai đoạn, cần sửa chữa lại là được… nhưng sửa chữa cơ thể nhân tạo rất đắt, nếu không tích cực tham gia thử thách, có thể không mua nổi sơn vẽ.”

Cô gái đeo khẩu trang cúi đầu nhìn những ngón tay thon dài không thay đổi của mình, trông vừa kỳ quặc vừa đáng thương.

“Vì vậy cô đã gϊếŧ Lưu Quang.” Chàng sinh viên im lặng lắng nghe một hồi lâu mới khẽ khàng nói: “Vì kim bài của anh ta cũng có thể đổi lấy tiền quỷ?”

Edit + Beta: Sairy.