Chương 10: Chào mừng đến bệnh viện Ái Lệ Ty

Edit + Beta: Sairy

"Thông báo quan trọng, vui lòng không sử dụng dị năng để gian lận!" Giọng nói của nhân viên thang máy rất êm tai nhưng kết hợp với nụ cười méo mó trên khuôn mặt tái nhợt của hắn ta...

Thực sự rất đáng sợ.

Một vài người thử thách muốn sử dụng dị năng tinh thần của chàng sinh viên đều cảm thấy chột dạ, ánh mắt có phần né tránh.

Chàng sinh viên vẫn tỏ ra bình tĩnh, càng không sử dụng dị năng để truyền tiếng thêm lần nào nữa.

Rõ ràng trong cái "thang máy" này, quy tắc là trên hết, việc sử dụng vũ lực hay dị năng để làm loạn là điều rất ngu ngốc.

"Anh hỏi trong năm người chúng tôi, có bao nhiêu người lần đầu tham gia thử thách?" Chàng sinh viên lên tiếng.

"Vâng, thưa quý ông." Giọng nói của nhân viên thang máy thân thiện: "Quý ông vui lòng hãy trả lời sau cùng, xin nhắc nhở một lần nữa, người trả lời sai sẽ bị bẻ gãy cổ!"

Câu nói của nhân viên thang máy gần như cắt đứt mọi hy vọng sống của các thử thách viên, hy vọng của họ đặt vào khả năng đọc tâm của chàng sinh viên đã hoàn toàn tan biến, và... trong chiến trường chết chóc này, không ai cho rằng "bẻ gãy cổ" chỉ là một cách nói cường điệu.

"Quý cô." Nhân viên thang máy nhìn cô gái đeo khẩu trang đang bối rối, ra hiệu mời: "Vui lòng trả lời trước, mọi người có tổng cộng 5 phút."

Cô gái đeo khẩu trang từ nãy đến giờ vẫn đang rúc vào một góc bất ngờ bị kéo ra, hoảng hốt tột độ: "Tôi... tôi..."

Cô sợ những lời tiếp theo sẽ trở thành lời nguyền cho chính mình, sợ sự do dự của mình sẽ lãng phí 5 phút quý báu của người khác, ánh mắt cô đảo quanh một lượt, hy vọng nhận được một gợi ý nào đó.

"30 giây." Giọng nói nhẹ nhàng của nhân viên thang máy vang lên: "Là bao nhiêu người?"

"Là là..." Cô gái khẩu trang há miệng run rẩy, trong vài giây đã lặp đi lặp lại khẩu hình của các số 4, 3, 2, nhưng vẫn không dám nói ra con số đó.

Bên kia, bà lão gầy gò đang siết chặt kim bài được xỏ bằng dây đỏ đeo trên cổ, ra hiệu cho cô gái.

"Có bao nhiêu người?" Nụ cười trên khuôn mặt nhân viên thang máy ngày càng rạng rỡ: "Còn một phút rưỡi nữa thôi!"

Bị dọa sợ, cô gái buột miệng nói: "Một!"

Ngay lập tức khuôn mặt cô gái tái nhợt như tro, y như rằng không tin được bản thân lại chọn bừa đáp án này.

"Một?" Giọng nhân viên thang máy đầy ngạc nhiên, sau đó không nhịn được bật cười: "Câu trả lời của quý cô... ha ha ha, được thôi! Để không loại trừ bất kỳ lựa chọn nào, hình phạt bẻ gãy cổ sẽ được thực hiện sau khi tất cả mọi người trả lời xong."

"Quý bà, tiếp theo đến lượt bà trả lời."

Bà lão gầy gò đã chứng kiến dị dạng nhỏ đá bác sĩ, bà nhìn cậu bé, lại nhìn cô gái đeo khẩu trang, cắn răng nói: "Một."

"Quý ông thì sao?"

Gã cụt tay nhìn một vòng mọi người, ánh mắt nhìn cô gái khẩu trang nghi ngờ.

Cuối cùng anh ta nói: "Một."

"Một người." Cậu bé và chàng sinh viên đồng thanh.

"Bây giờ tất cả mọi người đã đưa ra câu trả lời giống nhau." Nhân viên thang máy lịch sự nói, nụ cười thu hẹp hơn một chút: "Trước tiên, chúc mừng mọi người đã đưa ra cùng một đáp án. Trước đây tôi từng nói, chỉ khi tất cả mọi người trả lời đúng, thang máy mới hoạt động. Chúc mừng mọi người đã thống nhất ý kiến và giữ lại một tia hy vọng sống cuối cùng. Trong thử thách thang máy với tỷ lệ tử vong 97% của tôi, mọi người thực sự..."

"Nếu chúng tôi trả lời đúng thì cho chạy thang máy đi." Dị dạng nhỏ ôm cổ bảo mẫu loài người, nghiêng đầu ngắt lời một cách vô tư: "Chúng tôi vội."

Trong khoảnh khắc đó, một vài người thử thách nhận ra khuôn mặt tái nhợt của NPC luôn kính nghiệp mỉm cười, đọc ra một chút bối rối, xấu hổ cùng tức giận.

Mọi người nín thở, căng thẳng nhìn từng cử chỉ của nhân viên thang máy, lo lắng anh ta sẽ hạ sát tất cả vào giây tiếp theo.

Nhân viên thang máy không thể tiếp tục màn giải thích đầy hồi hộp của mình, ánh mắt trắng dã của hắn toát lên vẻ lạnh lẽo, nhưng vài giây sau hắn ta đã kiềm chế cảm xúc và nở nụ cười giả tạo, hắn miễn cưỡng hạ tay ấn xuống tầng 1...

Chúng tôi đã đoán đúng!

Khi thang máy từ từ hạ xuống, những người thử thách còn đang choáng váng sau khi thoát chết.

"Các quý ông, quý bà, quý cô và... bạn nhỏ." Nhìn vào mắt của những người thử thách, nhân viên thang máy cười giả dối như một con sói hung dữ nhìn chằm chằm vào một miếng thịt béo ngậy vừa thoát khỏi miệng, vừa thèm thuồng vừa bất lực:

"Bây giờ mọi người đã thông qua thử thách thang máy, có thể thỏa mãn trí tò mò nhỏ bé của tôi được không? Bốn người không có dị năng tinh thần, làm sao mọi người có thể phán đoán danh tính thực sự của đồng đội mình."

Mặc dù lời nói rất lịch sự nhưng theo câu hỏi của nhân viên thang máy, chiếc thang này như đại diện cho ý chí của hắn ta, nó di chuyển ngày càng chậm, có vẻ như nếu họ không đồng ý, nó sẽ không đi xuống trong một tháng.

"Tất nhiên, câu trả lời bổ sung này cũng có thể được quy đổi thành Tiền Quỷ và sẽ được bệnh viện phát hành, thưa các quý bà, quý ông?"

Nghe đến Tiền Quỷ, nhiều người thử thách đều sáng mắt lên! Chỉ có dị dạng nhỏ không hiểu gì cả, dựa vào lòng bảo mẫu loài người của mình, trong lòng thầm suy nghĩ về sự xảo quyệt của con người, mỗi người một vẻ...

"Bà lão chắc chắn là người mới, ban đầu tôi nghĩ cô gái cũng là người mới..." Gã cụt tay nói trước, sau đó nhìn cô gái khẩu trang: "Nhưng cô gái đoán đúng ngay từ đầu, nên khả năng không phải vậy? Cậu học sinh và cậu bé này đều khá giỏi, có lẽ là người cũ."

Nụ cười của nhân viên thang máy hơi cứng.

"Bà lão báo rằng kim bài của bà đã cũ, anh sinh viên có dị năng tinh thần chắc chắn không phải người mới, vì vậy tôi đoán chỉ có cậu bé này là người mới." Cô gái khẩu trang nhỏ nhẹ lên tiếng.

Nụ cười trên khuôn mặt nhân viên thang máy chực đổ vỡ.

"Cô bé không phải người mới sao?" Trên khuôn mặt đầy nếp nhăn của bà lão hiện lên vẻ ngạc nhiên: "Cậu bé kia có dị năng sức mạnh, tên cụt tay này đã nói từng tham gia thử thách, cậu học sinh tốt bụng có dị năng tinh thần, vì vậy lão đoán là cô bé này!"

Hiện tại, nụ cười giả dối của nhân viên thang máy hoàn toàn sụp đổ, để lộ vẻ mặt tiếc nuối cùng tức giận, hắn ta cố gắng giữ vững nụ cười rập khuôn nhưng đôi môi trắng bệch run rẩy lại không thể.

Dị dạng nhỏ bị nhốt trong chiếc thang máy trông giống như phòng thí nghiệm nhưng chỗ này còn chật hẹp hơn, cả người cậu bé trở nên uể oải, nửa khuôn mặt chán nản vùi vào ngực bảo mẫu loài người. Chàng sinh viên nhẹ nhàng vỗ về lưng cậu bé an ủi.

Cậu bé tóc đen nhìn nhân viên thang máy ì ạch mãi, còn chưa xuống được tầng 1, trong lòng tràn ngập ác ý ngây thơ của trẻ con! Tên quỹ đó hối hận vì chúng tôi không đoán đúng một người nào đó, còn thoát khỏi tay hắn? Ha ha!

"Cháu nghĩ ông chú thiếu một cánh tay này là người mới, vì trong số tất cả mọi người, chú là người thảm nhất! Bị người khác đánh suốt..." Dị dạng nhỏ cố tình nói bằng giọng nũng nịu.

"Cháu không nghe thấy chú nói à..." Người đàn ông cụt tay kinh ngạc.

"Cháu chẳng chú ý gì cả." Dị dạng nhỏ nói.

Tiếng chuông ding dong vang lên, báo hiệu thang máy đã đến tầng 1.

Câu trả lời của cậu bé tóc đen giống như giọt nước tràn ly... Lúc này, ánh mắt nhân viên thang máy u ám đến ghê gợn, trên mặt viết đầy chữ tức giận và hối hận vì: Tại sao tôi phải hỏi trực tiếp số lượng, thay vì để họ chỉ ra người mới!.

Hắn ta nhìn 4 người đã đưa ra 4 câu trả lời sai khác nhau, há miệng vài lần nhưng không thể nói ra lời thoại lịch sự để mời họ đi xuống, hắn từ bỏ nỗ lực cuối cùng, gượng cười méo mó ấn nút mở cửa rồi lạnh lùng phun ra ba chữ:

"Cút ra ngoài..."

Ngay khi vài người lao ra khỏi thang máy, radio cổ điển của bệnh viện vang lên:

"Nhân viên thang máy số 1 không cung cấp dịch vụ tốt cho bệnh nhân, không thể mỉm cười thông báo từng tầng, trừ tiền lương tháng này tổng cộng 5 Tiền Quỷ, sẽ được tính đầy đủ vào thanh toán thử thách của bệnh viện, để bồi thường tinh thần cho người đi thang máy.

Đối với hành vi của nhân viên thang máy số 1, chúng tôi đưa ra lời phê bình nghiêm khắc, đề nghị các nhân viên khác của bệnh viện lấy đó làm gương. Bệnh viện chúng tôi luôn tuân theo nguyên tắc bệnh nhân là trên hết, nhân viên là thứ hai, tuân theo triết lý khám chữa bệnh vui vẻ, khám chữa bệnh vui vẻ..."

Giọng nói đều đều của người phụ nữ trung niên trên radio tiếp tục vang lên không ngừng, dường như muốn mở một buổi mít tinh giáo dục tư tưởng cho tất cả NPC trong bệnh viện.

Mấy người vừa thoát chết thở phào nhẹ nhõm, rảo bước nhanh về tiền sảnh bệnh viện.

Ngay khi mấy người đi qua thang máy bên trái, một tiếng hét kinh hoàng phía sau cánh cửa thang máy bằng kim loại nặng nề...

Giống như tiếng gào thét hấp hối của một con thú hoang bị chặt đôi, xen lẫn tiếng va đập thình thịch khiến người ta không yên.

"Mở cửa... cứu tôi! Mở cửa!!!"

Cô gái khẩu trang ở gần đấy nhất, giật mình theo phản xạ nhấn nút mở cửa...

(Tiền Quỷ ở bản thô là ma quỷ kim tệ, mình không biết nên đổi thành cái tên nào khác hay hơn, nên mình xin phép edit thành Tiền Quỷ luôn ạ. Cảm ơn mọi người!)