Chương 4

Đối với câu hỏi của Chương Tiêu, Bồ Minh Chương chỉ trả lời hai chữ “không vội”.

Bây giờ, Bồ Minh Chương đang ở trong căn hộ của Triệu Kinh Duy, căn hộ của Triệu Kinh Duy nằm cạnh trung tâm thương mại gần đại học Nghi. Lúc đầu, khi khu đất này được khai phá, nhà đầu tư là bạn của chú Triệu Kinh Duy, đã hỏi chú của anh xem có muốn mua một căn hộ không, với mức giá nội bộ. Khi đó, Triệu Kinh Duy cũng ngồi trên bàn ăn, quay đầu mượn bố mình một ít tiền để mua, bây giờ giá nhà đã tăng gấp đôi, không còn là giá lúc trước từ lâu.

Sau khi Bồ Minh Chương trả lời xong tin nhắn trong nhóm, anh ấy đặt điện thoại sang một bên, cầm lấy bộ điều khiển lên tiếp tục chơi game.

Triệu Kinh Duy từ phòng vệ sinh đi ra, anh mặc một chiếc áo phông đen và quần dài thoải mái, mái tóc ướt bết trên trán, trên cổ quấn một chiếc khăn tắm.

Bồ Minh Chương nhấn nút tạm dừng: "Nghe nói Từ Nghệ rủ cậu đi cắm trại trên núi Triều Khê, có chuyện này sao?"

Triệu Kinh Duy lấy trong tủ lạnh ra hai chai nước khoáng ném cho anh ấy: "Cậu tới đây để hỏi cái này à?"

Bồ Minh Chương: "Tôi đây không phải là quan tâm đến tình cảm của bạn bè sao?"

Triệu Kinh Duy nhướng mày, không đáp lại, hiển nhiên là không tin lời Bồ Minh Chương.

"Đúng rồi, Chu Tư Nghi vừa gửi cho tôi một tin nhắn, hỏi cậu đang làm gì, sao không trả lời tin nhắn của cô ấy?" Bồ Minh Chương nói đùa, "Cô ấy có ý gì nhỉ? Có phải cô ấy muốn quay lại với cậu không? Cậu nghĩ sao?"

Triệu Kinh Duy siết chặt chai nước khoáng uống dở trong tay, nghiêng đầu nhìn: "Không nghĩ gì cả."

Bồ Minh Chương thay đổi chủ đề: "Tối mai, ban của chúng tôi tổ chức liên hoan, cậu muốn tham gia không?"

"Ban Đối ngoại đại học Nghi của các cậu liên hoan, tôi ở đại học Khánh đi xem náo nhiệt làm gì?"

"Cũng đúng." Bồ Minh Chương lấy bao thuốc lá trên bàn trà, nhét một điếu vào miệng, "Hai chúng ta cần gì phải phân biệt đại học Khánh với đại học Nghi. Không phải một thời gian nữa, đội bóng của các cậu thi đấu với đại học Nam sao? Tôi sẽ gọi nữ sinh trong Ban Đối ngoại của chúng tôi đến làm cổ động viên cho đội của các cậu."

“Cút đi, lấy việc công làm việc tư.” Triệu Kinh Duy dựa vào ghế sô pha, “Không sợ giáo viên cách chức cậu à?”

“Nếu cách chức tôi thì tìm đâu ra một trưởng ban đối ngoại thu hút nhà tài trợ như tôi chứ.” Bồ Minh Chương rất tự biết mình.

Ngày hôm sau, lịch học của Lâm Tri Du dày đặc. Khi chuông báo kết thúc tiết học cuối cùng vang lên, Trịnh Phù thở ra một hơi dài, rũ vai nằm gục xuống bàn: “Học xong tám tiết, chắc chúng ta phế luôn quá.”

Hạ Miểu Miểu cười nói: "Cậu có cần khoa trương như vậy không? Lúc học cấp 3, chúng ta học cả ngày xong còn phải học tiết tự học vào buổi tối, lúc đó cũng chưa than vãn gì mà."

Trịnh Phù chần chờ nói: "Tối nay ăn gì? Hay là đi ăn cơm ở phố Tây? Mình chán ăn ở căng tin rồi."

Lâm Tri Du cất giáo trình chuyên ngành vào túi xách: "Mình không đi đâu, Ban Đối ngoại có liên hoan."

Trịnh Phù lại cảm thấy ghen tị với cô: "Sao năm nhất mình không nghĩ đến việc tham gia Ban Đối ngoại nhỉ?"

Bồ Minh Chương đặt một phòng riêng, khi Lâm Tri Du đến nơi liên hoan, tất cả mọi người trong ban đều đã đến. Dưới ánh đèn trong phòng, các thành viên đang đứng hoặc ngồi, đang trò chuyện hoặc chơi điện thoại.

Khi Lâm Tri Du bước vào, cô nghe thấy Trịnh Thư Dĩnh và Bồ Minh Chương đứng bên cửa sổ nói chuyện: "Đàn anh Bồ, sao anh không gọi bạn của anh đến, càng đông người càng vui?"

Bồ Minh Chương giả vờ không hiểu: "Bạn nào?"

“Triệu Kinh Duy của đại học Khánh đó.” Trịnh Thư Dĩnh không vòng vo mà nói thẳng: “Không phải hai người giống như anh em sinh đôi luôn ở cạnh nhau sao?”

Bồ Minh Chương dùng lại câu nói của Triệu Kinh Duy tối qua: "Ban Đối ngoại đại học Nghi của chúng ta liên hoan, gọi cậu ấy tới làm gì?"

Nhưng khi bọn họ đi tăng hai, Triệu Kinh Duy có đến, nhưng anh không đi vào, chỉ đứng ở cửa phòng.

Sau kỳ nghỉ lễ Quốc khánh, nhiệt độ ở thành phố Nghi giảm xuống vài độ. Không giống như lần trước nhìn thấy anh mặc quần áo mỏng ở cổng nam, tối nay Triệu Kinh Duy mặc một chiếc áo nỉ cổ tròn màu xanh lá cây và quần ống suông màu xám đậm. Anh cúi đầu lắng nghe Bồ Minh Chương nói chuyện. Khi nghe thấy điều gì đó thú vị, khóe miệng anh cong lên.

Sau đó, có một cô gái tóc ngắn khác đi đến, hình như là tới gọi anh trở về. Anh quay đầu lại nói vài câu với cô gái. Chẳng mấy chốc, anh và cô gái kia cùng nhau rời đi.