Chương 2

”Cá đâu?” Môi Diệp Hướng Vãn nhẹ nhàng chuyển động.

Huynh muội Diệp gia không thấy tỷ tỷ, thì đều cùng nhau tiến vào, Diệp Đại Ngưu kêu lên: “Tỷ, bọn đệ đói lắm rồi!”

Diệp Hướng Vãn quay đầu ngơ ngác nhìn bọn nhỏ nửa ngày, nặn một nụ cười gượng nói: “Tỷ sẽ làm một phần nữa cho các đệ!”

Lúc này huynh muội Diệp gia đều nhìn thấy trong nồi không có gì, mọi người không nói được nên lời.

Chính trong lúc đang im lặng nghi hoặc, bỗng Diệp Hướng Vãn nghe được một âm thanh phát ra: “Tiểu cô nương làm cá ăn rất ngon.”

Diệp Hướng Vãn lắp bắp kinh hãi, quay đầu nhìn lại. không biết từ khi nào

phía sau bọn trẻ xuất hiện một khất cái trung niên, quần áo của khất cái rảnh rưới chắp đầy mảnh vá, mặt hình chữ điền, sắc mặt không vàng vọt

như tên khất cái bình thường mà tràn đầy hồng hào, lúc này khuôn mặt

tràn đầy vẻ no nê.

Trong tay ông ta bưng một cái khay trống không, Diệp Đại Ngưu liếc mắt nhìn, buột thốt to lên: “A! Ông ăn vụng cá của chúng ta!”

Trên mặt tên khất cái kia xuất hiện một chút không tự nhiên, cười ha hả nói: “Tiểu oa nhi, đồ vật không thể ăn bậy, nói càng không được nói lung

tung. Sao có thể nói lão già ta ăn trộm? Rõ ràng chỉ là mượn thôi. Tiểu

oa nhi làm cá quá ngon, lão già ta chỉ nghĩ nếm thử một chút, nào ngờ cá quá nhỏ, nếm một miếng liền hết cả con rồi!”

Diệp Hướng Vãn im lặng.

Cá trắm cỏ lớn như vậy cũng kêu nhỏ, cũng không có mà lừa gạt hài tử được? Hơn nữa, này....... mượn? Rõ ràng đêu chính là ăn trộm?

Huynh

muội Diệp gia nhìn thấy mỹ thực của mình vào bụng người khác, chính mình lại bị bỏ đói, tất cả đều trợn mắt nhìn tên khất cái.

Tên khất

cái này tự biết mình đuối lý, gãi đầu nói: “Được rồi được rồi, ăn cũng

đã ăn, lão già ta cũng không thể không nuốt. Hay là như thế này, ta đền

bù cái khác cho cái ngươi. Cái ngươi cứ chờ đó, ta đi lấy món ăn giùm

các ngươi.” Mới nói xong thì thân hình đã lóe lên không kịp nhìn thấy,

Huynh muội Diệp gia há miệng to.

Diệp Hướng Vãn sợ run, nhoáng một cái mà tên khất cái này đã biến mất, thực ra trong người tuyệt kỉ đi.

Khó trách ông ta có thể thần không biết quỷ không hay trộm cá đi.

Nàng cảm thấy thật thư thái.

Ăn cũng đã ăn, nổi giận sẽ có thể làm được gì? Hơn nữa tên khất cái này

hoàn toàn có thể bỏ chạy sau khi ăn vụng xong, nhưng ngay lúc đó ông ta

lại hiện thân, còn chủ động đưa về món ăn làm bồi thường, chứng tỏ rằng

tên khất cái này tuy tham ăn, nhưng nhân phẩm ít nhất không tệ.

Kiếp trước nàng cũng trải qua tình người ấm lạnh, trải qua tranh quyền đấu

đá, nhiều việc đã sớm nhìn thấu, lúc này nghĩ đã thông suốt, liền trấn

an bọn đệ đệ muội muội đang hoảng hốt: “Đừng ầm ĩ, đừng ầm ĩ nữa. Các đệ các muội xem, ông ta ăn mặc còn rách nát hơn chúng ta, nhất định bị

nhịn đói nhiều ngày. Hơn nữa ông ấy còn đáp ứng trả lời chúng ta vài món ăn, chắc chắn không phải người xấu. Các đệ muội cứ đợi một chút, tỷ sẽ

làm cơm tối cho, dù sao chỉ một con cá ăn cũng không no?”

Từ

trước đến nay huynh muội Diệp gia biết tỷ tỷ nói một là một, nếu không

đồng ý cũng không làm được chuyện gì. Nếu tỷ tỷ đã đáp ứng sẽ làm ra món ăn còn ngon hơn, chắc chắn sẽ có, hơn nữa cẩn thận nghĩ lại. lời nói

của tỷ tỷ quả thật có đạo lý, một con cá mà nhiều người ăn, mỗi người

chỉ được một miếng nhỏ, ăn không vừa miệng. Chỉ có Diệp Tiểu Nha đã rất

đói bụng, còn bĩu môi.

Trong chốc lát, tên khất cái kia liền quay lại, trên vai khiêng một con vật. Diệp Hướng Vãn nhìn kỹ, hình dạng con vật kia giống như lợn, nhưng bên môi răng nanh nhô ra, rõ ràng là lợn

rừng.

Nàng kinh ngạc.

Trong thôn Ngưu gia cũng có mấy hộ

săn bắn, thỉnh thoảng sẽ đi săn vài con mồi ở rừng phía tây của thôn trở về. Nhưng loại lơn rừng như thế này, bởi vì tính tình quá mức hung

mãnh, mấy người liên thủ cũng không thể bắt được nó, mà mấy người liên

thủ đó cũng bị thương trên người, nên người trong thôn tránh còn không

kịp. Nào biết rằng tên khất cái này thoắt cái đi, thoắt cái trở về,

trong một khoảng thời gian ngắn lại có thể săn được một con lợn rừng?

Công lực của ông ta, thật khiến người khác phải nhìn bằng cặp mắt khác xưa.

Diệp Hướng Vãn sống lại ở nơi này, tuy biết là ở thời nhà Tống, trong thôn

cũng có mấy hộ săn bắn, nhưng thực sự không có võ công trên người, nghĩ

lại dù sao cái kia chỉ có trong mấy tiểu thuyết võ hiệp khoa trương

thôi. Hiện tại nàng mới biết được, sự thật mà mình suy đoán là sai hoàn

toàn.

Tên khất cái cho lơn rừng nằm trên mặt đất, nói: “Tiểu cô

nương, ngươi sẽ làm thịt lợn rừng này?........... Thủ nghệ của ngươi

thực sự không tồi, làm nhiều một chút để cho ta một phần.”

Diệp Hướng Vãn nghe tên khất cái này còn muốn ăn, trợn mắt nhìn ông ta.

Diệp Hướng Vãn thấy tên khất cái này võ công cao cường. Lần đầu tiên nàng

nhìn thấy công phu trong truyền thuyết, lòng không kiềm chế được tò mò,

nào có để ý nói chi trả lời? Trong nháy mắt nhìn thấy biểu tình của bọn

đệ muội, nàng không biết tính tình cao thủ này ra làm sao, sự Đại Ngưu

đắc tội với ông ta, vội kêu bọn đệ đệ muội muội hỗ trợ làm lợn rừng, còn mình thì tự cân nhắc như thế nào mới bộc lộ tài năng thật tốt?

Trong lúc tâm tư nàng còn chuyển động, tên khất cái kia đã đem gỡ hồ lô dắt phía sau lưng, mở nút lên uống.

Trong lúc vô ý Diệp Hướng Vãn nhìn thấy tay phải của hắn chỉ còn bốn ngón,

bàn tay tái xanh mà ngón trỏ bị đứt, không khỏi “ô” một tiếng, một suy

nghĩ lóe lên.

Công phu? Khất cái? Tham ăn? Đứt một ngón tay?

Nàng........ nghĩ đây không phải là thật đi?

Bọn đệ đệ muội muội đem con lợn rừng đã chết kéo tới sân sau, lại nấu nước

sôi một lần nữa để vặt lông lợn. Diệp Hướng Vãn cẩn thận hỏi: “Lão giả

họ gì?”

“Ta họ Hồng, đứng hàng thứ bảy, tiểu oa nhi cứ gọi ta là

Thất Công là được rồi.” Tên khất cái vỗ vỗ vai Diệp Hướng Vãn, đi về

phía bon huynh muội Diệp gia đang bận rộn vây quanh con lợn.

Diệp Hướng Vãn như bị sét đánh cháy, đứng tại chỗ một hồi lâu không lên tiếng.

Hồng....... Thất Công?