Editor: Kaori Hương
Bỗng nhiên Diệp Hướng Vãn bị Hoàng Dược Sư bắt đi, ban đầu trong lòng nàng lo lắng bồn chồn. Nhưng nàng cố gắng cẩn thận nhớ lại những đoạn ngắn trong nguyên tác có liên quan tới Hoàng Dược Sư, phát hiện tuy rằng trong sách viết Hoàng Dược Sư là loại người rất chán ghét lễ giáo, lại luôn luôn ỷ vào thân phận mình, hình như cũng không có ghét kẻ vô tội.
Cho nên, hẳn là bản thân an toàn...... hả?
Hoàng Dược Sư vác nàng đi khỏi trận, mắt thấy cách xa tới không nhìn thất bóng dáng Lục gia trạng, hai người đến một rừng cây yên lặng, lúc này Hoàng Dược Sư mới dừng lại.
Hai chân Diệp Hướng Vãn vừa chạm đất, lập tức gắt gao ôm thân cây bên người.
Thật là mất mặt quá! Đầu nàng choáng váng rồi!
Bản thân thi triển khinh công thì không cảm thấy ra sao, nhưng bị Hoàng Dược Sư xách đi đoạn đường này, không ngờ nàng lại choáng đầu?
Trên mặt Hoàng Dược Sư không còn có mặt nạ da người, phong thái tên người tuấn sảng, phiêu nhiên như thần, hai tay chắp lại đứng một chỗ, lạnh như băng nhìn Diệp Hướng Vãn, không vui không giận.
Diệp Hướng Vãn đứng một hồi mới bình tĩnh lại, chậm rãi buông lỏng thân cây ra.
"Ngươi tên là gì?" Hoàng Dược Sư hỏi.
"Diệp Hướng Vãn." Trong lòng nàng thầm nghĩ bản thân không biết một chút võ công nào, có lẽ Hoàng Dược Sư cũng sẽ không làm mình quá mức khó xử, bởi vậy sự sợ hãi lo lắng trước kia... tiêu tan không ít.
Hoàng Dược Sư thấy bộ dạng Diệp Hướng Vãn hào phòng tự nhiên, cũng không có vẻ sợ hãi, không khỏi cảm thấy kỳ lạ trong lòng.
Lúc đầu ông đi theo Mai Siêu Phong tiến vào trong trang thì mắt Mai Siêu Phong không thể thấy được, không thể phát hiện, nhưng Hoàng Dược Sư lại nhìn thấy nàng đã từng muốn lên tiếng cảnh báo, tuy rằng cuối cùng không phát ra tiếng nào Sau khi ở đại sảnh rối ren một đoàn, những người gia đinh kia đã sớm trốn rất xa, nhưng tiểu cô nương này lại trốn ở bên ngoài cử sổ phòng nhìn lén, quả thật là lá gan rất lớn. Lúc này ông ta đã cảm thấy trên người tiểu cô nương này có chút cổ quái.
Lúc ban đầu bắt Diệp Hướng Vãn đến trong rừng cây thì ông chỉ là muốn mượn cơ hội dọa nàng sợ hãi, tra ra lai lịch của nàng. Ông cũng từng nhân cơ hội đó tra xét qua mạch môn của nàng, lại cảm thấy nàng không có... chút căn cơ nội lực võ công nào. Nhưng không biết tại sao, Hoàng Dược Sư lại cảm thấy tiểu cô nương này lại không hề thoạt nhìn đơn giản như bề ngoài vậy.
Kết quả Diệp Hướng Vãn mới mở miệng liền chứng minh cho ý nghĩ của ông.
Lúc ấy Diệp Hướng Vãn nói với ông: "Hoàng đảo chủ, đồ đệ của ngài đánh nhau với Quách Tĩnh, Quách Tĩnh học qua Hàng Long Thập Bát Chưởng của Hồng Thất Công, đồ đệ của ngài sẽ gặp thiệt thòi."
Lúc đó Hoàng Dược Sư còn đeo mặt nạ trên mặt, ngay cả Hoàng Dung cũng chưa nhận ra được, làm sao nàng có thể biết? Nếu nàng không biết võ công, thì làm sao có thể biết được nhiều chuyện võ lâm như vậy, biết Quách Tĩnh học qua Hàng Long Thập Bát Chưởng của Hồng Thất Công?
Trọng yếu nhất là, ý tử lời nói này của nàng rõ ràng hay là ám chỉ ông, đồ đệ của ông không bằng đồ đệ của Hồng Thất Công. Hoàng Dược Sư luôn luôn đa trí, làm sao lại không nghe ra thâm ý khích tướng trong lời nói của nàng?
Làm sao nàng có thể biết tính tình của ông không chịu được chiêu khích tướng, tựa hồ như quen biết ông đã nhiều năm rồi?
Hoàng Dược Sư không kiềm nén được cảm giác cổ quái không ngừng lan rộng trong lòng, đơn giản khiến cho nàng tưởng là ông quả thật trúng chiêu khích tướng của nàng, một lần nữa mang nàng trở về trang. Cho đến khi sau đó nàng nói ra đám người Dương Khang muốn ông ra tay, ông cũng tạm thời thuận theo ý tứ của nàng, chỉ là muốn nhìn xem nàng còn có nói thêm câu gì.
Kết quả chờ ông ra tay với mấy quái Giang Nang thì nàng lại đi ra ngoài, tự xưng là đồ đệ mấy quái.
Tiểu cô nương này có cốt cách thanh kỳ, có tư chất luyện võ tốt nhất, bao nhiêu cao nhân muốn nhận loại người có tư chất này làm đồ đệ? Không ngờ Giang Nam thất quái có thể thu được đồ đệ như vậy, thật sự là có vận may lớn.
Nhưng làm người ta khó hiểu là, rõ ràng nàng không biết võ công.
Giang Nam thất quái thu nàng làm đồ đệ lại không truyền một chút võ công nào cho nàng?
Trong lòng tồn tại nỗi băn khoăn lớn như vậy, hơn nữa càng về sau Hoàng Dược Sư
vẫn còn nhớ đến nữ nhi đã bỏ chạy, đã không còn tức giận như lúc trước, trực tiếp bắt Diệp Hướng Vãn rời đi.
Người khác ông có thể không cần, nhưng điều kỳ lạ trên người tiểu cô nương, ông nhất định phải làm ra.
Trong chốc lát không thể tìm ra, vậy thì tốn nhiều thời gian cũng được.
Diệp Hướng Vãn không biết cân nhắc trong lòng Hoàng Dược Sư, nhưng mà nàng biết nàng còn có nhiều biểu hiện sơ hở trước mắt Hoàng Dược Sư, vậy nên dứt khoát không nói một câu nào. Hoàng Dược Sư hỏi cái gì, nàng đáp cái đó, nếu ông ta không hỏi, nàng tuyệt không chủ động mở miệng.
"Ngươi là đồ đệ của mấy quái?" Hoàng Dược Sư hỏi.
Diệp Hướng Vãn gật đầu: "Không sai, cho nên sư phụ gặp nạn, ta tuyệt không thể trơ mắt đứng một bên mà nhìn. Tuy rằng ta không biết một chút võ công nào, nhưng ít ra hai chữ ‘nhân nghĩa’, ta còn biết là có ý nghĩ gì."
Tiểu cô nương này, tuy rằng vẻ mặt hiên ngang lẫm liệt, nhưng cũng là một bụng linh tinh kỳ lạ. Một bên không ngừng tuyên bố nàng không biết võ công, làm cho ông không thể ra tay với nàng, một bên lại nói nàng chống lại ông là xuất phát từ hai chữ “nhân nghĩa”, như vậy thì càng làm cho Hoàng Dược Sư không thể làm khó xử nàng.
Vỗn là tính tình của Hoàng Dược Sư tuỳ tâm, càng nghe lời nói của Diệp Hướng Vãn càng thấy được thú vị, tuy rằng ông không có nói nhiều lắm với Diệp Hướng Vãn, nhưng phát hiện sự thông mình của nàng có chút giống với nữ nhi Hoàng Dung, bởi vậy chẳng những không có tức giận, ngược lại có chút thích nàng, ha ha cười nói: "Tiểu cô nương, ý của ngươi chính là nói ngươi là người nhân nghĩa, nếu ta ra tay với ngươi chính là bất nhân bất nghĩa, đúng không?"
Ý của Diệp Hướng Vãn chính là như vậy. Nàng không hiểu công phu, lại biết người như Hoàng Dược Sư luôn ỷ vào thân phận mình, liền dứt khoát nói trước, làm cho ông ta không có biện pháp nào trách cứ nàng vì chuyện vừa rồi. Nào biết quả nhiên Hoàng Dược Sư rất tà (quỷ quái, không bình thường), không ngờ trực tiếp nói ra mục đích của nàng, nàng vừa thấy tâm tư nhỏ của mình bị vạch trần, không khỏi xấu hổ vô cùng
Hoàng Dược Sư đang muốn mở miệng tiếp, đột nhiên mày hơi động một chút, rồi lắc mình rời đi, tiếp theo phụ cận liền truyền đến thanh âm đánh nhau, nhưng trong chốc lát thì Hoàng Dược Sư liền quay lại, trong lại mang theo một người khác.
Một thân áo trắng, đầu bó vòng vàng, ăn mặc phú quý như con vua cháu chúa. Đôi mắt hoa đầu, khuôn mặt tuấn nhã, đúng là chủ nhân trước kia của Diệp Hướng Vãn.
Hình như Hoàng Dược Sư biết hắn ta, ném hắn ta lên đất, lạnh lùng nói: "Lại là ngươi?"
Bạch y nhân nhờ vào lực mà Hoàng Dược Sư ném đi, xoay người một phen, hai chân vững vàng đứng trên mặt đất, tư thái tiêu sái. Bất quá thần thái trên mắt hắn rất cung kính: "Đúng là tại hạ."
Hoàng Dược Sư lạnh lùng nói: "Ngươi có thể xua rắn xa đây một lần nữa thử xem."
Bạch y nhân vội đáp: "Tại hạ không dám."
Diệp Hướng Vãn nghe hai người đối đáp, không ngừng suy nghĩ: Xem ý tứ này, hẳn là yêu nghiệt này từng đánh qua với Hoàng Dược Sư, hắn đuổi rắn đánh Hoàng Dược Sư nhưng kết quả lại thua?
Diệp Hướng Vãn từng gặp qua con rắn kia, nàng luôn luôn cảm thấy cho dù võ công cao tới đâu, hàng trăm hàng ngàn điều độc xà đánh lại đây, cũng thật khó phòng bị. Không biết Hoàng Dược Sư dùng thủ đoạn gì, không ngờ có thể khắc chế người áo trắng và bầy rắn?
Nghĩ đến đây, Diệp hướng trễ cảm thấy khẽ động lòng.
Người áo trắng vẫn đi theo nàng, xem ra không tóm nàng trở về thì nhất định không bỏ qua. Diệp Hướng Vãn chỉnh hắn đến mất hết mặt mũi, nếu thật sự bị hắn tóm trở về, còn không biết sẽ bị hắn tra tấn ra sao
Nếu...... Hoàng Dược Sư có thể khắc chế người áo trắng nhưu trong lời nói......
Diệp Hướng Vãn càng không ngừng tính toán ở trong lòng.
Hoàng Dược Sư chắp hai tay, nói với yêu nghiệt áo trắng: "Nếu muốn giữ lại mạng nhỏ, thì hãy mau rời khỏi đây."
Xem như chuyện này ông đã thả cho người áo trắng một con con ngựa rồi, nào ngờ đối phương vẫn đứng yên ở nơi này như cũ. Hoàng Dược Sư lại liếc mắt nhìn hắn một cái, mới phát hiện hắn nhìn chắm chằm Diệp Hướng Vãn.
Hoàng Dược bỗng nhiên hiểu ra: "Thì ra ngươi đến đây vì nàng?"
Người áo trắng cười nói: "Tiểu cô nương này vốn là đầu bếp nữ của tại hạ, nửa đường lại lén chạy thoát, tại hạ vẫn muốn mang nàng trở về."
Hắn vừa nói như vậy, Hoàng Dược Sư cảm thấy khó có thể phản bác, lại nghe Diệp Hướng Vãn nói: "Ai là đầu bếp của ngươi? Ngươi có chứng cớ sao? Nói loạn chính là vu hãm, biết không?" Lần này nàng nói như tên vô lại chỉ vì thoát thân, hơi có chút rất không phân rõ phải trái, nhưng dung nhan thân thể nảy nở này của Diệp Hướng Vãn thật sự xinh đẹp, người áo trắng nhìn theo, khóe miệng của nàng hơi nhếch lên làm cho nàng càng thêm phần đáng yêu, không khỏi ngây ngốc nhìn.
Hắn tự hỏi ngày thường gặp qua không ít mĩ nữ, nhưng khi mới gặp Diệp Hướng Vãn cho hắn một cảm giác ổn trọng, cho đến sau đó lại trốn thoát đi lại làm cho hắn cảm thấy bề ngoài cô nương này ổn trọng nhưng bên trong lại là quỷ linh tinh. Mấy ngày trước đó hắn bắt được nàng lại để nàng trốn thoát, cho đến đêm hôm nay Lục gia trang đại loạn, hắn luôn nhìn chằm chằm bên ngoài trang, muốn thừa dịp loạn vào trang bắt Diệp Hướng Vãn đi. Chẳng qua là cao thủ trong trang lại rất nhiều, sau đó lại bị Hoàng Dược Sư phát hiện ra, hắn tự biết mình không phải địch thủ, lại sợ bị phát hiện, chỉ có thể nhìn trộm tự xa. Cho đến khi nhìn thấy Diệp Hướng Vãn bị Hoàng Dược Sư
bắt đi, mặc dù hắn là thủ hạ bại tướng của Hoàng Dược Sư, vẫn cắn răng đuổi theo tới đây, nào ngờ vừa mới đến gần đã bị Hoàng Dược Sư phát giác.
Hoàng Dược Sư mắt thấy tuy rằng Diệp da như tuyết mặt nhưu hoa, nhưng kỳ thật có mấy phần tương tự bề ngoại của Hoàng Dung. Lúc nàng làm biểu tình như thế này lại giống như bộ dạng lúc Hoàng Dung làm nũng, không khỏi lại nhớ về nữ nhi đang bỏ trốn, trong lòng lại mềm nhũn vài phần.
"Nàng nói nàng không phải." Hoàng Dược Sư nói. Tuy rằng như là đang trần thuật một việc, nhưng rõ ràng ở thiên vị Diệp Hướng Vãn.
Tất nhiên người áo trắng hiểu được ý tứ của Hoàng Dược Sư. Công phu của hắn không bì kịp Hoàng Lão Tà, biết Diệp Hướng Vãn có Hoàng Dược Sư che chở, chính mình liền không có biện pháp mang Diệp Hướng Vãn đi. Hắn cũng không để ý, liếc mắt nhìn Diệp Hướng Vãn một cái, mỉm cười, xoay người rời đi.
Diệp Hướng
Vãn mắt thấy nụ cười kia hoa đào bay loạn, yêu nghiệt mọc lan tràn, không khỏi giật mình một cái, lát sau trong lòng cảnh giác mãnh liệt, nghĩ người này đích thị là có chủ ý phá hoại gì đó, ngày sau bản thân càng phải đề phòng mới được.
Diệp Hướng Vãn không rõ vì sao Hoàng Dược Sư lai che chở cho mình, nhưng việc cấp bách là không thể làm cho hắn thả nàng xuống giữa được, nếu không tám chín phần mười nàng lại sẽ rơi vào tay của người áo trắng. Diệp Hướng Vãn ba phen mấy bận chuồn khỏi tay người áo trắng, nhiều lần làm mất mặt mũi của hắn, nàng thầm nghĩ nhất định trong lòng yêu nghiệt áo trắng hận chết nàng.
"Hoàng đảo chủ, ta biết bây giờ ngài đang lo lắng cho nữ nhi của mình. Nhưng mà nàng ấy là người hiền có trời phù hộ, không có việc gì." Diệp Hướng Vãn nịnh nọt nói.
Hoàng Dược Sư quay đầu lại, chăm chú nhìn nàng: "Ngươi có biết nữ nhi của ta ở nơi nào?"
Diệp Hướng Vãncười gượng vài tiếng.
Tuy rằng nàng không nhớ rõ chi tiết của nguyên tắc nhưng nếu cố gắng nhớ lại mà nói..., có lẽ có thể nghĩ được sau khi Hoàng Dung rời khỏi Quy Vân trang thì đi đâu nhỉ? Nhưng mà nên giải thích với Hoàng Dược Sư thế nào về chuyện nàng biết Hoàng Dung ở đâu?
Diệp Hướng Vãn nói: "Hoàng đảo chủ, vừa rồi ngài đánh nhau trong trang lâu như vậy, ngài cũng đói bụng thôi? Chuyện khác Hướng Vãn không biết, riêng tay nghề nấu ăn vẫn có thể miễn cưỡng ra tay, không bằng trước tiên chúng ta làm cái gì ăn đó đi, vừa ăn vừa nói? Đúng rồi, Hướng Vãn làm gà ăn mày cho Hoàng đảo chủ được không?"
Bất kể nói thế nào, trước tiên tranh thủ chút thời gian cho mình nghĩ lại nơi Hoàng Dung sẽ đi rồi sau đó sẽ nghĩ làm cách nào giải thích sau.