Tần Hiên Văn có chút sững sờ, một lúc lâu sau, cậu mới nhìn Sở Chấn và nói: "Tôi... Tôi đã đưa cậu ta đến địa điểm đón một cách an toàn..."
"Nhưng bây giờ cậu ta bị thương ở cánh tay phải, bị gãy." Đôi mắt của Sở Chấn tối sầm lại, "Tôi không biết cậu ta đã nói gì với Bạch tiên sinh, nhưng anh ấy cảm thấy đó là do cậu bảo vệ không tốt."
"Tôi không có!" Tần Hiên Văn dù sao vẫn còn nhỏ, chuyện liên quan đến Bạch Vân Cốc cậu đều dễ trở nên hoảng sợ, "Cậu ta lừa gạt Bạch tiên sinh!"
"Trước tiên hãy bình tĩnh lại đi." Sở Chấn rất đau khổ, "Tôi đương nhiên biết cậu ta lừa gạt Bạch tiên sinh, nhìn thì có vẻ đơn thuần nhưng tâm tư cùng thủ đoạn không đơn giản."
Tần Hiên Văn đã từ trên giường ngồi dậy, hai chân run rẩy đứng lên, một tay vịn mép bàn, một tay ôm lấy bụng dưới.
Đôi mắt cậu đỏ hoe, phần vì đau đớn về thể xác, phần vì bất bình về tâm lý.
Con dao sắc bén nhất của "Cô Ưng" cũng chỉ còn là cái xác.
Cậu có thể cảm nhận được nỗi đau mà người bình thường khó có thể cảm nhận được.
Chỉ khác là cậu kiên cường hơn.
"Trì Hành chắc hẳn đã biết rằng cậu không phải là một lính đánh thuê "Cô Ưng" bình thường, vì vậy cậu ta mới muốn gài bẫy cậu bằng một kế hoạch như vậy." Sở Chấn nói: "Không ai trong chúng ta có thể đoán được Bạch tiên sinh đang nghĩ gì, nhưng những người ở sơn trang Lạc Tước nói rằng trong những tháng gần đây, điều mà Bạch tiên sinh quan tâm nhất là Trì Hành."
Tần Hiên Văn dùng ngón tay nắm chặt mép bàn, gân guốc trên mu bàn tay nổi rõ.
Sở Chấn lại nói: "Tôi hiện tại cũng không rõ, Bạch tiên sinh gọi cậu là đến trừng phạt cậu, hay là chỉ muốn cậu xin lỗi Trì Hành. Người bên biệt thự nói là Trì Hành muốn tới thăm..."
"Nói nhảm!" Bác sĩ Dư tức giận, "Muốn đi thăm bệnh không thể tự mình tới sao? Hiên Văn hiện tại thân thể vô cùng yếu, làm sao có thể chạy hơn mười tiếng đồng hồ để "đi thăm"? Đây là bệnh gì chứ?"
Tần Hiên Văn cúi đầu, nỗi đau trong lòng đã lấn át nỗi đau ở nơi khác.
Bạch tiên sinh biết mình trọng thương, sao lại có thể yêu cầu như vậy?
Cậu đã mong đợi được gặp Bạch tiên sinh với những mâu thuẫn trong lòng, nửa đêm cậu ấy còn mơ thấy Bạch tiên sinh trong giấc ngủ chập chờn, bây giờ cậu rất muốn gặp, nhưng cậu không ngờ rằng cậu được triệu tập về bởi vì "sự bảo vệ không tốt".
Nực cười hơn là, trước đó không lâu cậu còn mong được ban thưởng, không ham tiền tài hay những thứ xa hoa không xứng với địa vị, chỉ muốn bên cạnh Bạch tiên sinh mà ngủ yên.
"Sở đội trưởng, anh nhất định phải nói cho Bạch tiên sinh biết." Bác sĩ Dư lo lắng nói, "Hiên Văn trọng thương, nhất định phải dưỡng thương, còn chạy không nổi, huống chi bị chịu phạt!"
Sở Chấn gần như cau mày, "Nếu có thể giải quyết chuyện này, thì bây giờ tôi căn bản sẽ không đứng ở đây."
Tần Tiên Văn như nghẹn thở.
"Cho nên..." Bác sĩ Dư mặc dù là bác sĩ, nhưng cũng là thành viên của "Cô Ưng" , cuối cùng cũng không thể không tuân lệnh, Bạch Vân Cốc chính là mệnh lệnh.
Sở Chấn quay sang Tần Hiên Văn với vẻ mặt nghiêm túc, "Hiên Văn, ý của Bạch tiên sinh là...vấn đề này không phải để thảo luận."
Tần Hiên Văn giống như tượng điêu khắc mà đứng ở bên giường, ánh mắt có chút đờ đẫn, ước chừng nửa phút sau mới gật đầu nói: "Sở đội trưởng, tôi hiểu được. Xin anh giúp tôi thu xếp, tôi sẽ lập tức lên đường."
Bác sĩ Dư không thể che giấu nổi sự lo lắng của mình, nhưng anh ấy bất lực vì không thể ngăn chặn nó.
Trước khi xuất viện, Tần Hiên Văn đã chăm sóc bản thân rất kỹ, quá trình này đối với cậu bây giờ không hề dễ dàng. Nhưng cậu không có lựa chọn nào khác, cậu sẽ sớm gặp Bạch tiên sinh, bất luận là thưởng hay phạt, quan trọng là cậu không thể xuất hiện trước mặt Bạch tiên sinh với bộ dạng xốc xếch, bơ phờ như vậy.
Bạch tiên sinh tán thưởng khí lực cùng sức sống của cậu, mặc dù trong lòng cực kỳ không thoải mái, cho dù là giả vờ đóng kịch, cậu vẫn muốn làm cho mình càng ngày càng tốt hơn.
Nhưng vẻ mặt Sở Chấn vẫn lo lắng: "Hiên Văn, cậu không cần làm như vậy! Nhịn không được, cũng đừng nhịn, nếu cậu ở trong sơn trang tỏ ra yếu ớt, cho dù Bạch tiên sinh muốn trừng phạt cậu, thấy ngươi trọng thương, thật sự sẽ có thể trừng phạt sao?"
Cậu lắc đầu, trầm giọng nói: "Tôi không muốn như vậy."
Mười bảy tiếng sau, Tần Hiên Văn xuất hiện ở sơn trang Lạc Tước, mặc một bộ quân phục của "Cô Ưng" với khuôn mặt nghiêm nghị.
Vẻ mặt cậu bình tĩnh, nhưng ánh mắt cậu nhìn Bạch tiên sinh lại rất dữ dội và đầy khao khát, điều đó có thể dễ dàng phản bội lại vẻ ngoài cậu đang cố che đậy.
Trì Hành vẫn quấn băng nối với thanh nẹp quanh cổ, mặc thường phục, nụ cười đoan trang như thiên sứ, trong mắt thoáng qua một tia buồn bã, rất hợp với hình tượng một chàng trai u buồn.
"Tới rồi?" Bạch Vân Cốc bên môi mơ hồ nở nụ cười, chiếc kính gọng vàng đặt trên sống mũi, "Sở Chấn nói ngươi bị thương nặng."
"Sở đội trưởng nói quá rồi." Tần Hiên Văn không thể đứng trong một thời gian dài, khớp xương đau nhói, đôi chân bọc trong bộ quân phục màu đen hơi run rẩy, cậu cố gắng hết sức để duy trì dáng người thẳng đứng, nhưng chiếc áo vest đã ướt đẫm mồ hôi lạnh.
“Thật sao?” Bạch Vân Cốc cười một mình, ngữ khí làm người ta không kìm được mà lập tức không muốn nhìn hắn nữa, chuyển ánh mắt về phía Trì Hành, “Người đến đây rồi, cậu không phải muốn đi thăm bệnh sao? Đi đi."
So với Tần Hiên Văn, người đang mặc quân phục nghiêm ngặt, Trì Hành giống như một con thỏ trắng nhỏ vô hại, hành vi, ánh mắt và lời nói của hắn ta đều thuần khiết, đáng thương.
Hắn đi tới trước mặt Tần Hiên Văn , nước mắt lưng tròng, hốc mắt cùng chóp mũi ửng đỏ, nghẹn ngào nói: "Tần tiên sinh, anh, anh bị thương, đều là lỗi của tôi. ..tôi có thể xem vết thương của anh không?"
Tần Hiên Văn nhìn người đẹp rơi nước mắt trước mặt, sự ghen tị bị kìm nén lại nổi lên.
Những người khác nói rằng Trì Hành rất đẹp, nhưng càng nhìn cậu càng cảm thấy buồn nôn.
Người đàn ông này chiếm đoạt Bạch tiên sinh của cậu, rõ ràng là hung ác, nhưng lại giả vờ đáng thương, thật sự không có cách nào khiến cậu không hận.
Sở Chấn luôn nói rằng cậu rất lạnh lùng, là người trẻ nhất trong đội "Cô Ưng" nhưng lại trưởng thành và thận trọng nhất. Trong lòng chỉ có cậu biết, đó là vì cậu đã dành hết tâm huyết cho Bạch tiên sinh.