Sinh mệnh bé nhỏ trong bụng dù không hề mong đợi thì cũng không nên lạm dụng.
Cậu lại mất mười hai tiếng mới trở lại căn cứ, thu dọn một chút, sau đó đi tới địa điểm được giao nhiệm vụ.
Sở Chấn đang đi làm nhiệm vụ ở Nam bán cầu nên sẽ không quan tâm đến cậu, khi cậu đến gần người đẹp đó và quan sát kỹ, cậu cảm thấy cái tên đó không xứng với tên của cô ấy.
Chắc là sự ghen tị, cậu nghĩ vậy.
Cậu phải bảo vệ người đẹp trong năm ngày, cũng khá đau buồn khi chứng kiến sự đổ máu trong gia đình giàu có, vào ngày thứ sáu, Bạch tiên sinh bất ngờ hạ lệnh ám sát chị gái của người đẹp.
Người chị cả này là một trong những người thừa kế quyền lực nhất trong gia tộc, bề ngoài chau chuốt sắc đẹp rất tốt nhưng thực chất đã mấy lần gϊếŧ người rồi.
Lúc này cậu mới hiểu Bạch tiên sinh phái mình tới không chỉ là "bảo hộ", mà còn là "Gϊếŧ người".
Việc ám sát người chị cả này chắc chắn sẽ cải tổ lại lực lượng của nhiều kẻ buôn bán vũ khí, và "Cô Ưng" cũng có thể thu được lợi nhuận từ việc này.
Cậu đã đi vào hang cọp rồi, gϊếŧ người cũng không phải chuyện khó, cái khó chính là sau khi gϊếŧ người thì khó mà bảo toàn tính mạng.
Thật đáng tiếc khi Bạch tiên sinh dường như không cho quân chi viện sẵn sàng cho cậu.
Cậu đưa người đẹp rời đi an toàn nhưng vụ ám sát lại không diễn ra suôn sẻ - chị gái bị đám lính đánh thuê bao vây, nếu như cậu ra tay lúc đó thì khả năng cao là họ sẽ phải chết cùng nhau.
Nhưng đây là nhiệm vụ Bạch tiên sinh giao cho cậu nên nhất định phải hoàn thành.
Rạng sáng, tiếng súng xé xuyên qua bóng tối, người chị ngã xuống vũng máu, cậu cố hết sức bỏ chạy bởi vì phía sau lưng là cơn mưa bom bão đạn khốc liệt.
Ngay khi cậu nghĩ rằng mình sắp vượt qua vòng phong tỏa, một cơn đau không thể chịu nổi đột nhiên truyền đến từ bụng của cậu
Đó là đứa trẻ đang "khóc".
Cậu gần như đã quên mất rằng trên người cậu lúc này đang có hai sinh mạng.
Cơn đau làm cậu bị phân tâm, cậu bước đi chậm lại, một viên đạn bay tới găm vào bụng, cậu cố gắng chống chọi với cơn đau, vã mồ hôi cho đến khi kiệt sức rồi gục xuống trong vũng máu.
Ánh trăng đêm đó sáng hơn bao giờ hết.
Để bảo vệ người tình của Bạch tiên sinh mà cậu đã mất đi đứa con của mình với Bạch tiên sinh.
Trong phòng bệnh yên tĩnh đến mức không thể nghe thấy bất kỳ âm thanh nào, cậu kéo chiếc chăn mỏng lên đắp lên che mặt, cơ thể đầy sẹo cuộn lên càng lúc càng chi chít có vài vết thương đang lành lại bung ra.
Máu lại chảy ra thấm đẫm băng gạc nhuộm đỏ cả tấm ga trải giường trắng.
Nước mắt cậu chảy ra thấm ướt cả vỏ gối.
Trì Mạn Chân đã chết, ả bị Tần Hiên Văn bắn xuyên tim.
Sau khi người thừa kế tàn nhẫn này qua đời, thì Trì gia - nơi nắm giữ một số đường dây buôn bán vũ khí quan trọng sẽ rơi vào tình cảnh hỗn loạn. Các gia tộc và lính đánh thuê có thù oán từ lâu với nhà họ Trì tập hợp lại như đàn dã thú sặc mùi máu và xác thối, tranh giành lãnh thổ mà nhà họ Trì tạm thời không có thời gian chăm sóc.
Trước khi cơn bão này bắt đầu, Trì Hình, "Viên ngọc trong lòng bàn tay" trẻ nhất của gia tộc họ Trì đã được Tần Hiên Văn giải cứu.
Ở phía đông của nước G, sơn trang Lạc Tước.
Trì Hành mặc một chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và quần vải bông màu xanh đậu, ngồi lặng lẽ dưới giàn hoa và uống trà.
Hắn ta chỉ có thể sử dụng tay trái của mình bởi vì tay phải của hắn bị gãy và phải bó nẹp, treo lủng lẳng bằng dây đeo quanh cổ một cách nực cười.
Tiếng chim hót véo von, hoa thơm trong biệt thự, hương trà đen hảo hạng nồng đậm phảng phất trong không khí.
Đã năm ngày kể từ khi hắn ta được đưa đến đây, nhưng Bạch Vân Cốc, chủ nhân của sơn trang này vẫn chưa hề xuất hiện.
Quản gia Lữ Bá vẫn luôn cười nói: "Bạch tiên sinh có chuyện quan trọng, ngài cứ yên tâm đi, một khi tới nơi này ngài sẽ bình an vô sự."
Tất nhiên hắn biết mình ở đây sẽ rất an toàn. Nhưng điều hắn muốn không chỉ là sự an toàn.
Mùi trà đọng lại trên đầu lưỡi, hắn liếʍ liếʍ môi dưới, bắt đầu nhìn màn hình điện thoại của mình.
Hắn có một khuôn mặt xinh đẹp. Theo lời của chị gái hắn, trên người hắn có mái tóc đầy bụi bặm nhưng đôi mắt lại trong veo, ngũ quan mềm mại, khiến vẻ đẹp của hắn có vẻ không hung dữ.
Nhiều người nói rằng hắn là một chàng trai trong sáng và xinh đẹp.
Nhưng lớn lên trong vòng tay khổng lồ khát máu, người đẹp làm sao có thể ngây thơ được chứ?
Những người ngây thơ, đơn giản từ lâu đã bị chơi đến chết rồi.
Lúc hắn mới mười tám tuổi hắn đã leo lên được giường của Bạch tiên sinh, thủ lĩnh của nhóm lính đánh thuê "Cô Ưng", và hắn vô cùng được Bạch tiên sinh yêu thích.
Nếu không, người đã chết bây giờ không phải là chị gái Trì Mạn Chân của hắn, mà là một chàng trai đơn thuần và xinh đẹp như hắn.
Lần cuối cùng bọn họ gặp nhau, hắn đã rúc vào lòng Bạch tiên sinh và cầu xin Bạch tiên sinh có thể bảo vệ hắn bằng một giọng nói nhỏ nhẹ, mềm mại.
Bạch tiên sinh vuốt ve eo hắn, cười như không cười mà nói rằng điều đó phụ thuộc vào "biểu hiện" của hắn.
Đêm hôm đó, anh "biểu hiện" rất tốt, gần như đem hết những gì đã học được ra sử dụng, cuối cùng hắn khóc đến hoa lệ rơi như mưa, run rẩy cầu xin lòng thương xót, nhưng Bạch tiên sinh cũng không nhẹ tay.
Hắn ta ngất đi trong khi rêи ɾỉ, đến khi hắn ta tỉnh dậy thì Bạch tiên sinh đã rời đi.
Hắn có chút sợ hãi, không biết vận mệnh gì đang chờ đợi mình.
May mắn là Bạch tiên sinh rất hài lòng với "màn trình diễn" của hắn và đã cử những người ưu tú của đội "Cô Ưng" đi bảo vệ hắn.
Nghĩ đến người đó, hắn hơi nhíu mày, trong mắt lộ rõ vẻ không vui.
Người đó cũng là một người ưu tú, điều hắn hy vọng được gặp nhất là Sở Chấn, đội trưởng của đội một. Nếu không phải là Sở Chấn, thì Lương Hãn và Minh Lâu cũng sẽ ổn thôi.
Nhưng lại là Tần Hiên Văn tới.
Tần Hiên Văn là người mà hắn ta coi thường nhất.
Hắn từng nghe nói rằng Tần Hiên Văn là người ở ở lại với Bạch tiên sinh lâu nhất. Nhưng như vậy thì đã sao? Ở lâu nhưng không bao giờ được sủng ái, bị gọi như một con chó, chẳng bao giờ có một chút tôn nghiêm?
Nếu tên đó là lính đánh thuê, chỉ cần làm tốt công việc của mình là đủ, vậy tại sao còn phải trèo lên giường của chủ nhân?
Không phải quá rẻ mạt hay sao?
Trước đây hắn chưa từng giao đấu với Tần Hiên Văn nên cho rằng tên đó cũng như những lính đánh thuê khác, cũng to cao vạm vỡ, nghĩ là có phải Bạch tiên sinh thay đổi khẩu vị rồi, đã quen ngủ với mỹ nam mềm mại nên thỉnh thoảng lại muốn nếm thử những thứ hoang dã.
Nhưng khi hắn ta thực sự nhìn thấy Tần Hiên Văn, hắn mới nhận ra rằng mình đã nghĩ sai rồi.
Tần Hiên Văn không phải là một người vạm vỡ và cứng rắn nhưng rõ ràng anh ta là một người đàn ông đẹp trai với những đường nét thanh tú nếu như bỏ qua lớp ngụy trang bên trong cùng vẻ mặt lạnh lùng và thờ ơ.
Trước kia hắn chỉ là khinh thường nhưng hiện tại lại càng ghen ghét, hắn hận không thể nhờ chị gái giúp đỡ gϊếŧ chết Tần Hiên Văn.
Ở cạnh mấy ngày, hắn phát hiện Tần Hiên Văn thỉnh thoảng sẽ đỡ ở bụng dưới.
Hành động này thực sự rất kỳ lạ. Hắn từ nhỏ đã lớn lên trong một nhóm lính đánh thuê và hắn chưa bao giờ thấy một lính đánh thuê nào thích đỡ bụng của mình cả.
Chẳng lẽ Tần Hiên Văn mang thai giống như một người phụ nữ?
Hắn cảm thấy có chút nực cười nên muốn nhân cơ hội gây rối với Tần Hiên Văn. Dù sao hắn cũng là được sủng ái, dù cho Tần Hiên Văn có dũng khí cỡ nào cũng không dám động đến một sợi tóc của hắn.
Nhưng Tần Hiên Văn luôn có thể dễ dàng giải quyết những khó khăn của mình, không bao giờ nóng giận hay tức giận, luôn bình tĩnh và kiềm chế, cung kính và tỏ vẻ cung kính như một lẽ thường tình.
Hắn càng tức giận hơn và coi thường "con chó" không biết sủa này.
Anh ta đang trưng ra khuôn mặt lạnh lùng như vậy với ai?
Vậy nếu như anh ta rất khéo tay thì sao?
Bạch tiên sinh có bao giờ nhìn anh ta chưa?
Cuối cùng cũng vẫn phải hầu hạ vị thiếu gia này!
Hắn cũng không dám tùy tiện đả thương Tần Hiên Văn, dù sao hắn cũng phải dựa vào Tần Hiên Văn mới có thể thoát khỏi Trì gia, không thể lại dễ dàng đả thương chính mình.
Trước những thay đổi lớn trong Trì giá, Tần Hiên Văn đã đưa hắn đến một nơi an toàn, tất cả những gì hắn phải làm là đợi người được Bạch tiên sinh cử đến đón.
Hắn đã dùng mánh khóe - "vô tình" tiết lộ nơi ở của Tần Hiên Văn cho cấp dưới của Trì Mạn Chân, trước khi những người ứng cứu đến, hắn đã bị thương ở cánh tay.
Hắn nghĩ rằng Tần Hiên Văn sẽ không thể thoát khỏi sự bao vây của những kẻ truy đuổi, và ngay cả khi anh ta không chết tại chỗ thì anh ta sẽ bị tra tấn đến chết.
Nhưng Tần Hiên Văn thực sự đã cứu mạng của hắn!
Trong lòng hắn oán hận nhưng ngoài mặt lại giả bộ lo lắng, ai nhìn thấy cũng sẽ cảm thấy hắn rất đáng thương.
Vết thương trên cánh tay đã được chữa trị, hắn muốn gặp Bạch tiên sinh càng sớm càng tốt, nếu không nỗi đau máu thịt của hắn sẽ vô ích.
Ngay khi lúc hắn đang buồn bực, một con chim công trắng từ bờ hồ đối diện bay tới, miễn cưỡng dừng lại trên dây hoa, rũ xuống vài cánh hoa. Hắn đột ngột đứng dậy, vừa định trút giận lên con công trắng thì nghe thấy tiếng động cơ từ dưới núi gầm rú.
Bạch tiên sinh đã về!
Hắn nhanh chóng chạy về phía cửa trước cổng sơn trang, sự ngưỡng mộ, sức sống và khao khát đều hiện lên trong mắt hắn.
Đánh mỹ nhân bị thương thật tàn nhẫn, nhất là mỹ nhân đang quỳ chỉ có thể dùng một tay chống đỡ thân thể.
Nhưng Bạch tiên sinh không bao giờ sai với chính mình.
Trì Hành kêu thảm thiết, sau đó co rúc ở cuối giường, dáng vẻ trông rất đáng thương.
Bạch Vân Cốc từ phòng tắm đi ra, tùy ý khoác lên người một chiếc áo ngủ bằng lụa, tháo chiếc kính gọng vàng trên sống mũi xuống. Không có kính áp tròng che đậy, một đôi mắt sâu thẳm lộ ra một chút lạnh lùng.
“Bạch tiên sinh.” Trì Hành tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ quỳ gối ngồi dậy, muốn ôm eo Bạch Vân Cốc, lại bị hắn nhẹ vỗ lên mu bàn tay.
Hắn khéo léo lùi lại, cảm ơn vì lòng tốt của Bạch tiên sinh, thề rằng trong tương lai sẽ vượt qua biển lửa vì Bạch tiên sinh.
Bạch Vân Cốc châm một điếu thuốc, trong làn khói trắng bay lên nhìn chằm chằm vào hắn, giọng nói lười biếng hỏi: "Tay của cậu còn đau không?"
Hắn lắc đầu, "Không đau nữa, nhưng tôi nghe nói Hiên Văn, hắn bị thương rất nặng."
Bạch Vân Cốc cười một mình, "Lo lắng cho hắn?"
“Ừm.” Trì Hành ngoan ngoãn nói, “Hắn vì bảo vệ tôi mà bị thương.”
“Là hắn không bảo vệ tốt cậu, mới hại cậu bị thương.” Bạch Vân Cốc nhẹ nhàng phủi điếu thuốc, “Hắn nên bị trừng phạt.”
Một tia xảo quyệt thoáng qua trong mắt Trì Hành, nhưng anh ta lại cầu xin: "Bạch tiên sinh, Hiên Văn đã cố gắng hết sức rồi, xin anh đừng trừng phạt anh ấy!"
Bạch Vân Cốc chuyển ánh mắt, "Cậu rất nhớ hắn, muốn đi thăm hắn sao?"
Trì Hành đương nhiên không muốn nhìn thấy Tần Hiên Văn, nhưng lúc này cũng không có đường lui, vì vậy hắn ngọt ngào nói: "Tôi có thể đi sao? Tốt quá, tôi chỉ muốn đích thân cảm ơn Hiên Văn."
“Ừ.” Bạch Vân Cốc nhắm mắt dưỡng thần một hồi, một lúc sau mới nói: “Cậu cũng bị thương mà, đường đi quá ngoằn ngoèo, trị thương không tiện, cậu muốn đi thăm hắn thì tôi sẽ gọi hắn đến đây."
_______
Tác giả có điều muốn nói:
Tên quốc gia và thành phố là hư cấu và quốc gia T không phải là Thái Lan.