Bác sĩ Dư cách đây không lâu đã nói với cậu rằng không được làm chuyện đó với Bạch tiên sinh, và cho dù có làm vậy, cậu cũng phải tự bảo vệ mình.
Cậu đương nhiên hiểu rằng câu "tự bảo vệ mình" của bác sĩ Dư là chỉ biện pháp tránh thai.
Nhưng cậu không những không có quyền làm như vậy mà còn không muốn “làm theo chỉ định của bác sĩ”.
Bạch tiên sinh đã trực tiếp tiến vào bên trong cậu, ở trong cậu, dù hạnh phúc đến muộn, cậu làm sao có thể phá hủy hạnh phúc của Bạch tiên sinh. Hơn nữa, cho dù biết phải đối mặt nguy hiểm nhưng cậu vẫn muốn có con của mình và của Bạch tiên sinh.
Hơi ẩm từ nơi đó chảy ra, cậu siết chặt hông, xấu hổ lật người, một tay đút vào trong chăn, dùng một tay ấn vào bụng dưới, khẽ xoa nắn.
Lần này cậu sẽ có em bé chứ?
Thể trạng hiện tại có phù hợp để mang thai không?
Lặng lẽ nằm bên cạnh Bạch tiên sinh qua đêm, liệu cơ hội mang thai có cao hơn việc bỏ đi ngay lập tức?
Sau khi hành sự, cơ thể cậu vô cùng đau nhức, suy nhược, đầu óc không thể tập trung, còn đang mê man thì nghe thấy tiếng động phía sau, cậu mới biết là Bạch tiên sinh đã tắm xong.
Bạch Vân Cốc đang mặc một chiếc áo choàng tắm, mái tóc ướt một nửa rũ xuống.
“Bạch tiên sinh.” Cậu quỳ gối ngồi dậy, trên người không mặc quần áo, tâm tư nói: “Đêm nay tôi ở lại được không?”
“Không muốn trở về sao?” Bạch Vân Cốc tùy ý hỏi.
Cậu gật đầu, "Bạch tiên sinh, tôi muốn ở bên anh."
"Tôi đoán là cậu muốn tôi ở cùng cậu đi.” Bạch Vân Cốc khẽ mỉm cười vạch trần lời nói dối của cậu.
Tai cậu nóng bừng, đoán chừng tâm tình Bạch tiên sinh đêm nay rất tốt, khả năng giữ cậu ở lại cũng không nhỏ, liền bước hai bước xuống giường, trong mắt tràn đầy khát vọng, “Anh cái gì cũng biết."
Bạch Vân Cốc ánh mắt tối sầm, không có đồng ý, cũng không có lập tức đuổi cậu đi.
Không có sự cho phép, cậu không dám liều lĩnh, đành phải thành thật ở bên giường.
“Đi tắm đi.” Bạch Vân Cốc nhướng mi hướng phòng tắm đi tới.
Điều này đồng nghĩa với sự chấp thuận.
Chịu đựng cơn đau, cậu lủi thủi vào phòng tắm, có chút ích kỷ mà cậu đã không rửa sạch sẽ mọi thứ bên trong. Khi trở lại phòng ngủ, Bạch tiên sinh đã nửa nằm trên giường, đang nói chuyện với ai đó.
Cậu lặng lẽ đi đến bên giường, kéo một góc chăn lên rồi cẩn thận nằm xuống.
Giường cực kỳ rộng rãi, mấy người trưởng thành nằm cạnh nhau cũng không thành vấn đề, nhưng cậu chỉ chiếm một phần rất hẹp ở mép giường.
Trên thực tế, cậu hoàn toàn không cảm nhận được hơi thở và nhiệt độ cơ thể của Bạch tiên sinh, nhưng cậu vẫn bằng lòng ở lại.
Sau khi nghe một hồi, cậu mới biết người ở đầu dây bên kia là vị khách quý họ Sơn. Bạch tiên sinh yêu cầu bên kia sáng mai đến nhà chính, rồi nói sang chuyện khác.
Cậu lặng lẽ lắng nghe, giảm thiểu sự hiện diện của mình.
Ngay sau đó, Bạch Vân Cốc đặt điện thoại xuống, quay sang nhìn cậu.
Cậu lập tức nhắm mắt giả vờ ngủ.
Bạch Vân Cốc cười cười, vỗ vỗ bên cạnh chỗ, "Lại đây."
Cậu đã được yêu thương và làm quen với nó.
“Ở bên cạnh tôi, cậu không cần cẩn thận như vậy.” Bạch Vân Cốc lại vỗ một cái, “Nếu như thật sự sợ tôi, thì không cần ở lại một đêm cùng tôi.”
Cậu vội vàng nhích lại gần, không biết nhất thời bối rối hay hấp tấp mà mở miệng hỏi một câu không nên hỏi: "Bạch tiên sinh, Sơn tiên sinh hôm nay anh mời đến đây là ai vậy?"
Lời vừa ra khỏi miệng, liền biết rằng không ổn rồi.
Đây quả thực là vấn đề khiến cậu đau đầu gần cả ngày, cũng là mục đích cậu tới nhà chính, nhưng cậu lại quên mất —— Bạch tiên sinh không thích cấp dưới quá “ biết quá nhiều” của mình.
Quả nhiên, Bạch Vân Cốc nghe vậy, ánh mắt trở nên lạnh lùng, lông mày cau lại.
Cậu vội vàng ngồi dậy, "Bạch tiên sinh, thật xin lỗi, tôi vừa rồi là quá đường đột."
"Cậu có phải rất quan tâm đến Sơn tiên sinh?" Bạch Vân Cốc nói.
Cậu hốt hoảng lắc đầu ngay.
"Xem ra tôi quá nuông chiều cậu rồi." Bạch Vân Cốc lạnh lùng nói, "Cậu đã quá nuông chiều bản thân, đã bắt đầu dò xét chuyện riêng tư của tôi."
"Bạch tiên sinh, anh đừng hiểu lầm, tôi. . ."
"Quay lại."
Cậu giật mình, cả người như đông cứng lại.
“Trở về chỗ ở đi.” Bạch Vân Cốc không có rời khỏi phòng.
Cậu không ngờ sự việc lại đột nhiên phát triển như thế này, bực mình vì sự bốc đồng của mình mà cảm thấy ủy khuất, cậu vô thức đưa tay nắm lấy ống tay áo ngủ của Bạch Vân Cốc, "Bạch tiên sinh, xin hãy nghe tôi nói..."
"Cậu bây giờ ngay cả cũng không nghe lời?” Bạch Vân Cốc nhìn cậu, ánh mắt tựa hồ có chút phức tạp, lập tức cậu hắn trở về hiện thực.
Cậu cảm thấy ớn lạnh, biết rằng mình đã lần lượt vi phạm điều cấm kỵ của Bạch tiên sinh.
Hỏi những điều không nên hỏi.
Ngụy biện, còn không biết nghe lời.
"Tôi. . . " Khóe môi cậu giật giật, đầu óc tỉnh táo lại, ngay ngắn đi xuống giường, nhặt quần áo dưới đất mặc vào, thẫn thờ một lúc mới đứng thẳng lên, đã là một tên lính đánh thuê tinh nhuệ thì phải luôn sẵn sàng phục tùng mệnh lệnh, "Bạch tiên sinh, tôi đi ra ngoài canh gác cho anh, nếu anh cần gì cứ gọi điện thoại cho tôi."
"Cô Ưng" có quy định nghiêm ngặt của quân đội, ai vi phạm phải tự trừng phạt, trực ca đêm là nhẹ nhất.
Bạch Vân Cốc vẫy vẫy tay, nhưng không có ngăn cản cậu.
Cậu rời khỏi phòng ngủ, đứng trong bóng đêm ngây ra một lúc, đột nhiên cười khổ.
Một đêm ngon giấc đã bị phá hỏng bởi sự lắm lời của mình.
Trời về đêm se lạnh, cậu khẽ rùng mình trong bộ quân phục tác chiến. Cơ thể rất khó chịu, vốn đã yếu ớt sau khi làʍ t̠ìиɦ, hậu quả của việc sẩy thai và vết thương vẫn còn, sau khi đứng chưa đầy một giờ, eo cậu đã mềm nhũn, đôi chân không chịu đựng nổi mà khẽ run rẩy.