Gió thổi mang theo một mùi máu tanh, cứa qua da thịt như một con dao cùn rỉ sét.
Tần Hiên Văn đang nằm dựa trên một cái cây mục nát, khu rừng phía sau cậu lốm đốm bóng tối mờ mịt, trước mặt lại là một vầng trăng tròn sáng chói.
Cậu khó nhọc thở hổn hển, khuôn mặt nhớp nháp dính đầy máu, mồ hôi, lá rụng và cỏ khô, một lọn tóc xoã xuống thái dương, mồ hôi ướt đẫm dính trên trán, khiến cậu trông rất chật vật.
Máu chảy ra từ cơ thể cậu, cứ thế mà lặng lẹ lấy đi một mạng sống.
Cậu ôm chặt bụng dưới, giống như đang cố níu kéo một thứ gì đó, tựa hồ muốn giữ lại, bởi có lẽ sau này sẽ không thể gặp lại đứa bé nữa.
Con của cậu ấy.
Cơn đau ở bụng dưới ngày càng dữ dội, hai tay bắt đầu run rẩy, hai chân nhuốm máu cũng đang co quắp.
Đầu óc cậu trở nên trống rỗng, cậu nhìn thẳng vào vầng trăng trên cao, đôi mắt lúc này cũng trống rỗng hệt như tâm trí cậu.
Đột nhiên, một nỗi buồn ập đến từ nơi mà sự sống đã qua đi, nó giống như một tia sáng chỉ nhẹ vụt qua.
Cậu nhịn không được, choáng váng cả người, ánh trăng dần dần mơ hồ vặn vẹo, cậu vươn bàn tay bẩn thỉu, run rẩy lau mắt, lúc này mới phát hiện mình đang khóc.
Cậu không hay khóc, nhưng giờ phút này, nước mắt cậu như không kiểm soát mà cứ tuôn trào.
Đứa bé đang nói lời tạm biệt với cậu ấy.
Cậu cuộn mình trong bùn đất, trước khi mất đi ý thức, cậu nức nở lẩm bẩm: "Thật xin lỗi..."
Nước T.
Tỉnh dậy toàn thân đau nhức, Tần Hiên Văn còn chưa mở mắt đã ngửi thấy mùi thuốc khử trùng nồng nặc.
“Cậu cuối cùng cũng tỉnh.” Sở Chấn cau mày, trong mắt lộ ra vẻ lo lắng, tựa hồ có chút do dự nói.
Tần Hiên Văn nhìn xung quanh, cố gắng chống đỡ cơ thể của mình.
“Đừng nhúc nhích.” Sở Chấn tiến lên một bước đè bả vai cậu lại, “Cậu hôn mê bốn ngày rồi, vừa tỉnh lại liền muốn cựa quậy?”
“Tôi chỉ muốn ngồi dậy thôi.” Tần Hiên Văn liếc mắt nhìn đội trưởng của mình, “Sở đội trưởng, tôi không sao.”
Sở Chấn càng cau mày chặt hơn, vừa tức giận vừa bất lực.
Tần Hiên Văn ngây người nửa phút, ánh mắt đột nhiên trở nên sắc bén cùng hoảng sợ, hai tay kéo ra chăn mỏng, ánh mắt rơi xuống dưới.
Sở Chấn thở dài một tiếng, cuối cùng nói ra:
"Đứa bé mất rồi."
Tần Hiên Văn nhìn chằm chằm vào bụng dưới của mình, không có cảm giác gì, không đau, không sưng, giống như thể cậu chưa từng thụ thai và mang thai vậy.
Biểu hiện của cậu lúc đầu là sững sờ, sau đó lại bối rối, buồn bã, cuối cùng là bình tĩnh.
"Đừng quá buồn." Sở Chấn không giỏi an ủi người khác, đặc biệt loại chuyện này căn bản cũng không thể an ủi được, một lúc sau, anh phát ra một tiếng "chậc chậc" khó chịu rồi lại đến cơn nghiện thuốc lá, "Bác sĩ Du sắp tới rồi, tôi ra ngoài hút thuốc.”
“Sở đội.” Tần Hiên Văn giọng nói khàn khàn trầm trầm, hai mắt đỏ hoe, tựa hồ đang dùng hết sức chịu đựng.
Sở Chấn không thể không dừng bước.
"Có, còn có ai biết..." Tần Hiên Văn sắc mặt càng tái nhợt, ngắt quãng nói: "Biết chuyện của tôi không?"
"Bác sĩ Dư có được tính là "người khác" không?" Sở Chấn hỏi.
Tần Hiên Văn chậm rãi lắc đầu.
"Vậy thì không có." Sở Chấn lại thở dài, "Nếu như muốn hỏi Bạch tiên sinh..."
Tần Hiên Văn ánh mắt âm trầm, khóe môi không tự chủ nhếch lên.
“Bạch tiên sinh chỉ biết là cậu bị thương.” Sở Chấn nắm chặt rồi buông lỏng nắm đấm, “Hắn hiện tại không ở nước T, mấy ngày nữa có thể sẽ tới thăm cậu đấy.”
"Tôi biết rồi." Tần Hiên Văn đã sớm cúi đầu, mi mắt ẩn vào trong bóng tối.
Sở Chấn đứng đó một lúc, lặng lẽ lắc đầu rồi nhanh chóng rời đi.
Khi cửa phòng đóng lại, Tần Hiên Văn từ từ nâng mí mắt lên, một chất lỏng màu trắng nhạt chảy ra từ khoé mắt , như thể đang bày tỏ sự thương xót với đứa con đã mất của cậu ấy.
Cậu lại ôm bụng.
Thật kỳ lạ, khi lần đầu tiên biết được trong cơ thể mình có một chút sinh mệnh, cậu không hề cảm thấy vui vẻ, thậm chí một chút hưng phấn cũng không có.
Như thể đứa trẻ này không phải là một món quà mà là một gánh nặng.
Nó không phải chỉ là một gánh nặng sao?
Lính đánh thuê là một nhóm cỗ máy gϊếŧ người kiếm tiền bằng mạng sống của mình, cuối cùng cậu đã từ một ngọn núi chất đống xác chết mà leo lêи đỉиɦ cao và trở thành một trong những tinh anh ưu tú nhất trong "Cô Ưng", cơ thể này chính là vốn liếng duy nhất và là tất cả đối với cậu ấy.
Và ba tháng trước, một mầm sống mới bắt đầu hình thành trong cơ thể này.
Phản ứng đầu tiên của cậu ấy là "bỏ nó đi".
Biểu cảm của Sở Chấn ngay lập tức tối sầm lại, và bác sĩ Du nhìn cậu ấy giống như một người điên, "Cậu muốn chết sao?"
Cậu biết tại sao bác sĩ Dư lại nói như vậy.
Cậu ấy là một kẻ dị thường, một kẻ lập dị - đương nhiên không phải do trời sinh ra đã như vậy.
Là một người đàn ông, cậu lại có thể thụ thai và sinh con. Nhưng những gì tương đối dễ dàng đối với phụ nữ lại cực kỳ khó khăn đối với cậu ấy.
Việc phá thai sẽ gây ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơ thể của cậu, đến nỗi nó sẽ không gϊếŧ chết cậu, nhưng nó sẽ là một thảm họa.
"Tôi muốn sinh nó sao?" Cậu thản nhiên nói: "Tôi không cần, sự tồn tại của nó sẽ cản bước của tôi, nó còn nhỏ nên hãy bỏ đi."
Bác sĩ Dư đã thảo luận với Sở Chấn cả đêm, liệt kê ra khả năng xấu nhất có thể và cuối cùng Sở Chấn nói với cậu rằng không thể bỏ đứa bé.
"Những chuyện khác cậu không cần lo lắng, chỉ cần chờ đứa bé sinh ra."
"Tôi có thể "im lặng chờ đợi" sao?" Cậu nhàn nhạt hỏi, "Bạch tiên sinh nếu cần tôi làm nhiệm vụ, tôi làm sao có thể che giấu chuyện này?"
Sở Chấn nói: "Tôi là đội trưởng của cậu, cậu đảm nhận nhiệm vụ gì, khi nào cậu tiếp nhận nhiệm vụ, tôi mới là người quyết định."
Cậu im lặng, tựa như có chút thần giao cách cảm, cũng không nằng nặc đòi phá thai nữa.
Trong ba tháng này, cậu chưa bao giờ chú ý đến sự quan trọng của thai nhi trong bụng mình, từ đầu đến cuối đều coi đó là một rắc rối.
Nhưng bây giờ, đứa bé đã thực sự không còn nữa, cảm giác trống rỗng và mờ mịt khiến cậu gần như không thở được.
Chính cậu đã gϊếŧ chính đứa con của mình.
Cậu ấy không cần phải thực hiện nhiệm vụ này.
Cậu là thành viên của đội "Cô Ưng", và cậu nên chấp nhận sự sắp xếp của đội trưởng Sở Chấn, nhưng cậu lại không có cách nào từ chối yêu cầu của Bạch tiên sinh.
Khóe môi người đàn ông đó luôn nở một nụ cười thản nhiên, phong thái tao nhã, khi dùng ánh mắt đen láy nhìn cậu, mọi phòng bị và ngụy trang đều bị buông bỏ.
“Đi bảo vệ một người.” Bạch tiên sinh đưa cho cậu một tư liệu.
Cậu nhìn xuống, lông mày khẽ nhíu lại.
Người trong tư liệu đẹp đến khó phân biệt giới tính, là con trai út của một tay buôn vũ khí khét tiếng, gần đây cũng là bạn tình giường chiếu yêu thích của Bạch tiên sinh.
Buôn bán vũ khí tất yếu phải chết, đứa con út này tuy không nhúng tay vào gia nghiệp, nhưng nghe nói được các trưởng lão rất yêu quý, lòng đầy thù hận vô cớ, vừa rồi suýt chút nữa mất mạng.
Anh Bạch ra tay vì người đẹp là điều đương nhiên.
Nhưng không hiểu sao anh Bạch lại để cậu làm việc này.
"Cô Ưng" rất tinh nhuệ trong việc việc bảo hộ, nhưng điều cậu ấy giỏi hơn là ám sát và tấn công bất ngờ, cả người đã dính đầy máu. Điều cậu ra ngoài chỉ để bảo vệ một người đúng là hơi...
Quá mức cần thiết.
Nhưng sau khi nghĩ lại, cậu chỉ có thể cười khổ một mình.
Mỹ nhân kia là người Bạch tiên sinh yêu thích, đừng nói phái cậu làm "hộ tống", thậm chí phái cả đội "Cô Ưng" cũng không có gì đáng ngạc nhiên.
Có sự khác biệt về địa vị giữa mọi người, và cậu và người đẹp đó giống như là mây với bùn.
“Vâng.” Cậu trả lời, cảm thấy hơi e ngại.
Không phải cậu lo lắng sẽ không hoàn thành nhiệm vụ, mà là sợ Bạch tiên sinh còn có yêu cầu khác với cậu
Ví dụ như ân ái.
Cơ thể hiện tại của cậu không thuận tiện để cậu hành sự.
Mà Bạch tiên sinh tựa hồ cũng không có hứng thú với cậu, phất phất tay ý bảo cậu lui xuống.
Cậu thở phào nhẹ nhõm, một mặt cảm kích nhưng mặt khác lại rất phiền muộn.
Sở Chấn lệnh cho cậu ở lại căn cứ ở nước T để dưỡng thương, sau khi nhận được tin báo từ Bạch tiên sinh, anh ta bí mật rời khỏi căn cứ, lái một chiếc xe địa hình và đáp máy bay trực thăng, đi suốt mười hai tiếng đồng hồ mới đến căn cứ của anh Bạch.
Điều mà Bạch tiên sinh yêu cầu cậu làm là để bảo vệ "tình địch" của mình.
Có lẽ người đẹp không nên bị gọi là "tình địch" vì cậu không xứng đáng.
Đối với Bạch tiên sinh mà nói, cậu lúc trước là con dao sắc bén nhất của "Cô Ưng", sau đó thỉnh thoảng là bạn giường cho đỡ buồn chán, cậu thậm chí còn không thể là "người tình" thì sao lại nói đến việc trở thành "tình địch" với ai?
Bạch tiên sinh rất bận, nếu không có ý định giữ cậu lại, cậu chỉ còn cách rời đi.
Cậu nhìn thời gian, từ lúc bước vào biệt thự của Bạch tiên sinh đến khi đứng ngoài cửa biệt thự, mới có mười năm phút.
Mười hai tiếng đồng hồ, chỉ để đổi lấy mười năm phút.
Cậu lấy ra trong hộp thuốc một điếu thuốc, bật lửa đã bật nhưng rốt cuộc là vẫn không châm thuốc.