Chương 10

Trên đường đến quán cà phê quen thuộc thì Ôn Tu Thụy vẫn im lặng, trông có vẻ như đang giận dỗi.

Xe chạy đi rất nhanh, bầu không khí có hơi kỳ lạ, tài xế nhìn qua kính chiếu hậu, định mở miệng nói nhưng không biết phải nói gì, không khí lại trở nên sượng trân, cực kỳ lúng túng.

Trong lòng Ôn Tu Thụy còn đang suy nghĩ lát nữa vào quán cà phê phải làm thế nào để nữ chính và nam chính không phát hiện dấu hiệu khác thường trên người mình.

Ôn Tu Thụy trong lòng thầm mỉm cười, thật ra muốn làm việc này cũng không khó, trí thông minh của nam chính tội phạm không quá cao, nói không chừng còn thua cả ngón chân cái của anh nữa.

Thực ra trong loại truyện trình thám hai nam chính này việc tạo CP giữa nam chính và vai phản diện cũng là một cách để quảng bá, nếu chênh lệch quá lớn thì không có cảm giác CP.

Ôn Tu Thụy đang suy tư thì chiếc xe ngừng lại.

Bởi vì hẹn trước ở chỗ thường gặp nên quãng đường không xa.

Ôn Tu Thụy nhìn ra bên ngoài, nhận ra thật sự đã đến nơi, chậm rãi mím môi, vẫn không nhúc nhích, Mạc Túc Bạch như một người bạn trai, hắn dùng giọng điệu dịu dàng hỏi: “Làm sao vậy? Xuống xe đi.”

Ôn Tu Thụy chớp chớp mắt, anh quay đầu nhìn về phía Mạc Túc Bạch, thấp giọng thì thầm, nghe như là đang rối rắm một lúc lâu mới không nhịn được mà nói chuyện vậy.

“Tôi… có thể không nói cho bọn họ biết được không? Mễ Tuyết rất hiểu tôi, nếu nói cho cô ấy biết, cô ấy chắc chắn sẽ phát hiện…” Ánh mắt Ôn Tu Thụy hiện lên vẻ khó xử, anh cẩn thận quan sát Mạc Túc Bạch.

Vẻ mặt Mạc Túc Bạch không thay đổi, trong lòng chợt cảm thấy buồn cười, vậy thì thế nào?

“Cục cưng đang nói gì vậy? Tôi bảo phải xuống xe mà!” Mạc Túc Bạch dịu dàng như nước nói.

Tài xế ở phía trước nghe thấy Mạc Túc Bạch nói chuyện không nhịn được run lên một chút, giọng nói Mạc Túc Bạch thật ra rất ôn hòa, nhưng không hiểu tại sao lại khiến cho người ta nghe thấy rất hoảng sợ.

Mặt Ôn Tu Thụy bị tiếng kêu cục cưng này làm cho tái nhợt, cẩn thận nghiêng đầu nhìn tài xế một cái, sợ vẻ mặt tài xế trở nên kỳ lạ.

Sắc mặt tài xế trắng bệch, hai người họ ngồi trên xe không chịu xuống một lúc lâu cũng không tỏ ra tức giận.

Trong lòng Ôn Tu Thụy suýt chút nữa đã bật cười, biết tố chất tâm lý của tài xế không quá vững vàng, trông dáng vẻ bị dọa sợ đến như vậy, mím môi, cụp mi xuống, anh biết mình vốn không thể thương lượng thiệt hơn với Mạc Túc Bạch, vậy nên anh cũng không muốn phản kháng, dứt khoát xoay người xuống xe.

Lúc này Mạc Túc Bạch cũng từ phía bên kia bước xuống.

Ôn Tu Thụy không dám chọc giận Mạc Túc Bạch, nên im lặng đứng ở ven đường chờ Mạc Túc Bạch.

Mạc Túc Bạch đi tới, hai người đứng cùng một chỗ, tư thế thân mật cùng nhau đi vào quán cà phê.

Mễ Tuyết bên trong quán cà phê vừa nhìn đã thấy Ôn Tu Thụy đẩy cửa bước vào, lập tức cười phất phất tay, không nói gì nhiều bởi vì nơi này còn có những người khác.

Sắc mặt Ôn Tu Thụy hiếm thấy mà thả lỏng một chút.

Ôn Tu Thụy bước nhanh qua, ngồi xuống đối diện Mễ Tuyết, Mạc Túc Bạch không chút ngần ngại ngồi ở bên cạnh anh.

Mễ Tuyết thấy Mạc Túc Bạch thì mắt sáng lên, là một anh đẹp trai nha!

“Đây là?” Mễ Tuyết tò mò hỏi.

Ngón tay cứng đờ của Ôn Tu Thụy hơi co lại, ngay sau đó ậm ờ nói: “Bạn…”

Mễ Tuyết nhìn ra Ôn Tu Thụy dường như không muốn nói thêm, vậy nên cũng không truy hỏi nữa, trái lại mỉm cười giới thiệu người đàn ông bên cạnh mình: “Đây là cấp trên của tôi, Trần Nam Tinh!”

Ôn Tu Thụy vội vàng giương mắt nhìn thoáng qua, ngay sau đó liền yên lặng thu hồi tầm mắt, chào một tiếng có lệ, trong lòng thầm gật gù, bật một ngón tay cái, rất đẹp trai!

So với vẻ ngoài văn nhã bại hoại* của Mạc Túc Bạch thì diện mạo Trần Nam Tinh anh tuấn hơn nhiều, giống như một chàng trai tỏa ra ánh mặt trời, thật ra Trần Nam Tinh có thiên hướng đảm đương về giá trị sức mạnh, phương thức chiến đấu rất ghê gớm, nhìn bề ngoài anh có vẻ là người đơn giản nhưng thực chất là một lão đại mưu mô nham hiểm.

(*Văn nhã bại hoại: bên ngoài nhã nhặn, bên trong cặn bã.)

Trần Nam Tinh nở nụ cười ngượng ngùng, ánh mắt ung dung đảo qua người Ôn Tu Thụy và Mạc Túc Bạch.

Ánh mắt Ôn Tu Thụy vô thức nhìn lên tấm kính thủy tinh bên trái mình, lặng lẽ nghiêng người dựa lên mặt kính, ngoài mặt trông vô cùng bình thường nhưng thật ra trong lòng đang muốn tránh xa cái người gọi là “bạn” này của anh.

Trần Nam Tinh cảm thấy rất thú vị nhưng vẫn tỏ vẻ đơn thuần không ai nhận ra.

Mấy người ngồi nói chuyện được đôi ba câu, Ôn Tu Thụy cúi đầu nhìn đồng hồ, rồi lại ngẩng đầu lên, chuẩn bị tạm biệt rời đi, Mễ Tuyết cắt ngang Ôn Tu Thụy nói: “Tu Thụy, trên cổ cậu là gì vậy?”

Vẻ mặt Ôn Tu Thụy bỗng thay đổi, sau đó nhanh chóng trở lại bình thường, theo bản năng giơ tay che cổ, cố gắng thoải mái nói: “Cái gì cơ?”

Trên mặt Mễ Tuyết lộ rõ vẻ hoài nghi nhân sinh, hơi khó tin nói: “Tu Thụy!! Chừng nào cậu mới chịu giới thiệu bạn gái hả??!”

Ôn Tu Thụy sựng lại một chút: “Đừng có nói hươu nói vượn.”

Sở dĩ Mễ Tuyết không nghĩ Ôn Tu Thụy có bạn trai là bởi vì cô biết tính tình Ôn Tu Thụy cho nên cô mới nói Ôn Tu Thụy giới thiệu bạn gái, không thể nào là bạn trai được, cho dù bên cạnh Ôn Tu Thụy có tự nhiên xuất hiện thêm một người bạn anh tuấn đi chăng nữa.

Ôn Tu Thụy giả vờ xấu hổ đứng lên nói: “Tôi đi vệ sinh một chút.”

Mạc Túc Bạch hơi nheo mắt, cười nói: “Đi chung đi.”

Phản ứng đầu tiên của anh chính là nhíu mày lại, đấu mắt với Mạc Túc Bạch một lúc rồi mới đồng ý.

Trần Nam Tinh càng cảm thấy hứng thú, phản ứng đầu tiên là nhíu mày không hài lòng với lời đề nghị nhưng sau đó lại đồng ý, hoặc là anh cảm giác được uy hϊếp của người đối diện, hoặc cũng có thể là muốn sao cũng được.

Trần Nam Tinh cảm thấy có thể là trường hợp đầu tiên.

Tuy vừa rồi Ôn Tu Thụy cố gắng che giấu cảm xúc của mình, nhưng phản ứng vô thức sẽ không thể lừa dối ai được.

Thấy hai người rời đi, lúc này Trần Nam Tinh mới tò mò hỏi: “Người bạn này của cô… vẫn luôn như vậy sao?”

Mễ Tuyết chưa kịp hiểu nên hơi ngượng ngùng, gật đầu xong rồi lại lắc đầu: “Tu Thụy cậu ấy trước đây rất lạnh nhạt, không muốn yêu đương, nhưng cảm giác hôm nay giống như… tôi cũng không biết nói sao nữa, rõ ràng vẫn là im lặng điềm tĩnh nhưng không hiểu vì sao hôm nay cảm giác cậu ấy hơi kỳ lạ.”

Ánh mắt Trần Nam Tinh chợt lóe sáng, mỉm cười tiếp tục truy hỏi: “Sao vậy? Cô không quen biết người bạn kia của cậu ấy ư?”

“Không quen…” Mễ Tuyết lắc đầu, trong lời nói còn mang theo chút bất lực,

“Sao hôm nay Ôn Tu Thụy đưa bạn đến mà không nói tôi biết một tiếng? Tôi đưa anh tới còn nói trước với cậu ấy mà!”

Trần Nam Tinh cười nhạt, thâm ý sâu xa nói: “Bạn của cô trông có vẻ như cũng không muốn đưa người bạn kia đến.”

Anh nói chuyện rất nhỏ, Mễ Tuyết có hơi không nghe rõ, theo phản xạ hỏi lại một câu, “Anh nói cái gì?”

“Không, không có gì.” Trần Nam Tinh lắc lắc đầu, không nói gì cả.

Tuy đoán ra được tám phần, nhưng chưa có kết luận chính xác nên không muốn nói cho Mễ Tuyết biết, miễn cho Mễ Tuyết lo lắng.

Bên kia, sau khi Ôn Tu Thụy đi vào nhà vệ sinh mở vòi nước trước mặt ra rửa tay, lập tức nhếch môi nói: “Anh đi vệ sinh đi, tôi quay lại trước.”

Ôn Tu Thụy nói xong thì cúi đầu bước ra ngoài, vừa đi được hai bước đã bị một cánh tay kéo về, vẻ mặt Ôn Tu Thụy lập tức biến đổi, chỗ này là nhà vệ sinh công cộng đó! Nhiều người qua lại như vậy, hai người đàn ông ở đây lôi lôi kéo kéo còn ra thể thống gì nữa?!

Nhìn sắc mặt tái đi của Ôn Tu Thụy, Mạc Túc Bạch không cần đoán cũng biết anh đang suy nghĩ chuyện gì, vẻ mặt tinh ý cười cười: “Em đã trở thành bạn trai của tôi mà bây giờ còn sợ cái gì?”

Ôn Tu Thụy lập tức nhíu mày, muốn đẩy tay Mạc Túc Bạch ra, trong lòng Ôn Tu Thụy cực kỳ muốn hét lớn, anh mà có thể kiềm chế không phạt tôi, tôi sẽ lập tức khinh thường anh!