Chương 68: Khu vực phía tây

Không khí buổi sáng trở nên căng thẳng trong căn biệt thự sang trọng, hôm nay, như một sự trớ trêu mà ông trời sắp đặt, Triệu Thiên Minh, Triệu Thiên Vũ và Diệp Bối Bối lại cùng xuất hiện, cả ba bước xuống cầu thang, Triệu Thiên Minh bước xuống, tiếp đến là Diệp Bối Bối sau đó là Triệu Thiên Vũ. Bọn hắn vừa xuất hiện, người làm ở quanh đấy liền dừng lại mọi việc hướng đến bọn hắn cúi chào:

" Thiếu gia"

Triệu Thiên Minh vẫn thân thiện như mọi ngày, gật đầu chào lại mọi người sau đó quay về phía sau nhìn Triệu Thiên Vũ và Diệp Bối Bối vui vẻ nói:

" Đã lâu rồi anh không có ngày nghỉ hay đi chơi đâu ở xa, cuối tuần hai đứa được nghỉ, chúng ta đi chơi biển được không? Vừa hay cuối tuần này anh rảnh"

" Tùy hai sắp xếp" - Triệu Thiên Vũ nghiêng đầu nói.

" Vậy còn em, Tiểu Bối? Gần đây có nhiều chuyện xảy ra, em nên đi đâu đó cho đầu óc được thỏai mái... Hơn nữa cũng sẽ suy nghĩ kĩ hơn về chuyện của chúng ta, anh rất mong câu trả lời từ em đấy" - Triệu Thiên Minh nhìn Diệp Bối Bối ân cần nói, cũng không quên ẩn ý nhắc nó về ngày tỏ tình của anh hôm qua nhưng có lẽ, điều anh muốn là chứng tỏ với Triệu Thiên Vũ về mối quan hệ của hai người.

Triệu Thiên Vũ bất chợt nhìn sang nó, như cảm nhận được ánh mắt của Triệu Thiên Vũ nhìn về phía mình, Diệp Bối Bối vội lảng tránh:

" Em biết rồi, em vào xem mọi người cần phụ gì không?" - Diệp Bối Bối nói rồi vội chạy đi về hướng nhà bếp.

Triệu Thiên Vũ lại đi ngựơc lại nó, tiến ra phía sảnh lớn, còn Triệu Thiên Minh thì đứng lại trầm tư suy nghĩ. Mặc dù ngày hôm qua Diệp Bối Bối không nói lí do nó khóc nhưng Triệu Thiên Minh cũng cảm nhận được có liên quan đến em trai anh - Triệu Thiên Vũ!

***

Trường Trang Kính!

Diệp Bối Bối cúi gầm mặt bước từng bước về phía dãy trường học, Triệu Thiên Vũ chỉ lặng lẽ bước đi phía sau lưng nó, nhìn bóng lưng nhỏ bé của nó, hắn chỉ muốn là người có thể bảo vệ và bên cạnh nó!

" Hai người có chuyện gì sao?" - Vừa nhìn thấy Triệu Thiên Vũ bước tới, Cao Viễn Minh vội hỏi ngay, Diệp Bối Bối vào lớp mặc cho Cao Viễn Minh gọi thế nào cũng không nghe, tiến đến một chỗ khá xa bọn hắn để ngồi.

" Hôm qua cô ấy nói thích tôi" - Triệu Thiên Vũ ngồi xuống bên cạnh Triệu Thiên Minh, chân phải gác lên chân trái, khoanh tay trước ngực nói, trông hắn cũng chẳng ổn chút nào.

Cao Viễn Minh kinh ngạc nhìn Triệu Thiên Vũ sau đó quay sang nhìn Diệp Bối Bối ra vẻ hiểu biết:

" Với tính cách của Tiểu Bối, có thể nói ra được câu đấy có lẽ tình cảm dành cho cậu không phải là thoáng qua hay chỉ dừng lại ở việc thích cậu đâu. Có điều, đây không phải là điều cậu mong sao?" - Cao Viễn Minh quay sang nhìn Triệu Thiên Vũ hỏi lại

" Anh nghĩ tôi phù hợp để ở bên cạnh cô ấy không? " - Triệu Thiên Vũ nhìn xa xăm nói

" Như thế nào là phù hợp hay không? Tiểu Bối, cô ấy sẽ không ngoan ngoãn ở bên cậu sống một cuộc sống bình dị như những người bình thường đâu. Diệp Thị là tâm huyết cả đời của bác Diệp lại vô duyên vô cớ biến thành chiến lợi phẩm của người khác, vậy cậu nghĩ xem? Cô ấy có thể từ bỏ tất cả để sống một cuộc sống bình yên với cậu không? " - Cao Viễn Minh đút tay vào túi ngả người về sau nói.

" Nếu nói như vậy, tôi không là người thích hợp để đi cùng cô ấy rồi? "

" Đúng thế, hoặc cậu từ bỏ cô ấy hoặc trở thành người mạnh có khả năng bảo vệ cô ấy! Mọi quyết định của cậu đều phải trả giá. Nhưng mà Triệu Thiên Vũ, cậu đang giơ tay đầu hàng đấy à? " - Cao Viễn Minh quay sang nhìn Triệu Thiên Vũ nhướn mi.

" Thấy vậy sao? Chắc là vậy rồi " - Triệu Thiên Vũ gật gù nói.

" Cậu sẽ phải hối hận đấy " - Cao Viễn Minh nghiêng đầu

Triệu Thiên Vũ không nói gì, vẫn trầm lặng nhìn về một hướng xa xăm vô định sau đó lại quay sang nhìn Diệp Bối Bối, nó vẫn đang chăm chỉ học bài, có điều là nó đang cố tỏ ra không quan tâm đến vấn đề gì, thực chất đầu óc trống rỗng!

Gần ba tiếng đồng hồ trôi qua, tiết học cuối cùng cũng khép lại, Triệu Thiên Vũ đứng dậy tiến đến phía Diệp Bối Bối đang ngồi một mình, Diệp Bối Bối như cảm nhận được hắn đang ngày một tiến gần liền đứng dậy toan chạy đi thì hắn đã bắt kịp lấy tay nó.

" Đừng tránh mặt tôi nữa" - Triệu Thiên Vũ giữ chặt tay nó nói.

" Cậu đang bị ảo tưởng sao? Tại sao tôi phải tránh mặt cậu chứ? Hừ" - Diệp Bối Bối quay lại trừng mắt lên nhìn hắn rồi cúi đầu cắn thật mạnh vào tay hắn khiến hắn đau quá phải buông ra.

" Diệp Bối Bối, cô điên rồi sao?" - Triệu Thiên Vũ la lên một cái rồi nhăn nhó rảy bàn tay vừa bị nó cắn đến hằn dấu.

" Phải, tôi đang bị điên đấy, nên đừng có mà đi theo tôi!" - Diệp Bối Bối vẫn tức giận, quát. Rồi quay người chạy ra khỏi lớp.

" Đừng nên chọc giận phụ nữ, bọn họ đều là bom nổ chậm hết đấy" - Cao Viễn Minh bước tới vỗ vỗ nhẹ vào vai hắn rồi bật cười lớn khoác lấy vai hắn đi ra bên ngoài.

" Hả hê lắm sao?" - Triệu Thiên Vũ nhướn mi lườm Cao Viễn Minh một cái nói

" Tại sao không?" - Cao Viễn Minh nhún vai rồi tắt ngấm nụ cười, quay lại vẻ mặt nghiêm túc kéo hắn đi.

" Hạo Nhất Nam gần đây đang yêu đương sao? Hành tung thì bí ẩn, thường xuyên lại mất liên lạc, cũng không thấy cậu ta xuất hiện, lẽ nào đã bị cô gái nào hớp hồn? " - Cao Viễn Minh vừa đi vừa lảm nhảm, trên tay vẫn cầm lon nước ngọt vừa mua ở cănteen.

" Muốn trải nghiệm lại cảm giác thời thơ ấu không? " - Triệu Thiên Vũ đột nhiên nở một nụ cười nhẹ.

" Làm thế nào? " - Cao Viễn Minh có chút khó hiểu nghiêng đầu hỏi lại.

" Đi theo tôi" - Triệu Thiên Vũ nói rồi dẫn Cao Viễn Minh tới nơi nào đó...

Diệp Bối Bối trở về lớp, ngó nghiêng một lúc không nhìn thấy hắn mới bước vào bên trong.

Diệp Bối Bối chẳng biết phải đối diện với hắn thế nào, né tránh là cách tốt nhất nó có thể làm được, nhưng sao hôm nay nó không nhìn thấy Đồng An nhỉ? Và cả Đinh Nhã Kì nữa?

Tiếng chuông điện thoại của nó vang lên làm nó có chút giật mình thoát ra khỏi suy nghĩ, rút điện thoại ra, giọng nói thất thanh của Đồng An vang lên:

" Cứu tao"

" Đồng An? Mày đang ở đâu?"

***

Trường quốc tế Trang Kính với rất nhiều khu biệt lập, nếu nó đoán không lầm thì nơi Đồng An đang gặp chuyện có lẽ là tòa nhà đang xây ở khu vực phía tây, phải đi qua tòa nhà B dành cho các môn học nghệ thuật, cách khu vực lớp học của nó khá xa. Diệp Bối Bối không nghĩ ngợi gì chạy thật nhanh ra khỏi lớp, mọi người vẫn chăm chú chuẩn bị tài liệu cho tiết học mới.

***

Khu vực phía Tây là dãy nhà năm tầng đang được thi công nhưng một tuần nay vẫn chưa thể tiếp tục được vì vật liệu vẫn chưa đến nơi. Diệp Bối Bối thận trọng bước từng bước vào trong tòa nhà, tòa nhà vắng tênh không một bóng người, lẽ nào là nó đoán sai?

Diệp Bối Bối đã lên đến tầng thứ tư vẫn không có một dấu vết nào cho thấy nơi nay đang có người nào đó bị giam giữ.

" Á"

Tiếng hét thất thanh vang lên từ một chất giọng quen thuộc, Diệp Bối Bối nhíu mày rồi vội chạy ra khỏi căn phòng mình đang đứng tiến lên bên trên tầng 5, các căn phòng vẫn lỗ lòa chưa có cửa, vừa vụt chạy qua một căn phòng, Diệp Bội Bội đã khựng lại vì bóng dáng một cô gái đang bị trói chặt, ngồi nép vào tường, miệng được bịt lại bởi miếng dính màu đen, cặp mắt cũng bị che lại bởi một miếng vải:

" Đồng An?"

Diệp Bối Bối không ngần ngại vội chạy vào cởi dây trói trên tay cho cô gái mà nó nghĩ là Đồng An, vừa cởi trói vừa liên tục hỏi chuyện:

" Có chuyện gì vậy? Ai bắt mày tới đây? Đồng..." - Diệp Bối Bối tháo bịt mắt cho cô gái xong thì cũng ngỡ ngàng phát hiện ra - " Cô là ai? Không đúng, cô bị bịt miệng vậy tiếng hét vừa rồi là của ai?"

" Tình cảm của hai người thật cảm động" - Đinh Nhã Kì cùng Đồng An từ ngòai cửa tiến vào, vỗ vỗ tay bật cười nói. Phía sau có gần chục cô gái cũng tiến vào vây quanh nó, bọn họ đều mặc quần áo giống như các nữ sinh nhưng gương mặt đều rất lạnh lùng, cử chỉ, nét mặt đúng hơn phải là vệ sĩ.

" Đồng An, có chuyện gì vậy? Mày không sao chứ?" - Diệp Bối Bối không quan tâm đến lời nói của Đinh Nhã Kì, hướng mắt sang nhìn Đồng An như tìm một lời giải thích.

" Mày đừng có như vậy! Mày đừng có nghĩ cho người khác nữa, chạy tới cứu tao, một mình bất chấp không quan tâm đến nguy hiểm của bản thân. Tao rất ghét bộ dạng đó của mày, mày hiểu không?" - Đồng An cởi chiếc mũ lưỡi trai xuống, giọng điệu không nặng không nhẹ nhàm chán nói.

" Bởi vì mày là bạn của tao, cho nên... " - Diệp Bối Bối vẫn nhìn về phía Đồng An nói.

" Cho nên đối với mày, tình cảm của tao mày có thể chà đạp lên, có đúng không?" - Đồng An tức giận cắt ngang lời nó. - " Diệp Bối Bối, hơn hai năm về trước, tao vẫn còn nhớ sau khi biết tin tức của bác Diệp, mày cũng đột nhiên biến mất, tao đã tìm mày rất lâu, món quà sinh nhật của mày tao còn chưa kịp tặng, mở ra rồi lại gói lại, cất vào tủ rồi lại đưa ra, không một phút giây nào mà tao không nghĩ tới mày. Sau đó có một lần, tao tới công viên mà mình thường chơi, mang theo món quà sinh nhật năm ấy cùng lời cầu nguyện mong mày dù là ở đâu cũng nhất định bình an trở về gặp tao " - Nói đến đây Đồng An bật cười nhẹ tiến gần đến phía Diệp Bối Bối -" Cũng chính ngày hôm đó tao vô tình gặp được Tiểu Vũ, tao bị cướp, trong chiếc túi ấy có món quà của mày, vốn dĩ tao có thể tự xử lí được, đối với tao, ngày hôm ấy, giống như ông trời đã mang Tiểu Vũ tới, giúp tao có thể vui vẻ trở lại. Kể từ ngày hôm đó, tao luôn theo dõi và yêu cậu cậu ấy thầm lặng như vậy! "

" Tao xin lỗi " - Diệp Bối Bối nghe hết những lời Đồng An nói, tâm trạng phức hợp chẳng thể phát ra ngòai lời xin lỗi.

" Về chuyện gì? Đừng nói với tao là mày không thể kiểm soát được tình cảm của mình mà yêu Triệu Thiên Vũ? " - Ánh mắt Đồng An đã bắt đầu dữ tợn nhìn Diệp Bối Bối căm ghét.

" Tao xin lỗi" - Diệp Bối Bối lặp lại câu nói vừa rồi ánh mắt có vẻ cụp xuống.

" Mày nói vậy là sao? Hả?" - Đồng An tức giận nắm lấy cổ áo của Diệp Bối Bối - " Chính vì sợ sẽ có ngày hôm nay nên tao đã cầu xin mày rồi mà? Diệp Bối Bối, chính mày là người phủ nhận tất cả, chính mày là người đã gieo cho tao hi vọng, tại sao lại tàn nhẫn giẫm đạp lên tình cảm của tao chứ, rốt cuộc là vì sao?" - Đồng An căm tức nhìn Diệp Bối Bối như muốn thiêu đốt nó. -" Ngày hôm nay, tại đây, tao muốn thách đấu với mày! "

" Đồng An, cô đang nói chuyện gì vậy? "- Đinh Nhã Kì nhíu mày -" Muốn có được Triệu Thiên Vũ thì nên khiến cho cô ta biến mất mới phải "

" Đây là chuyện riêng của tôi, không liên quan đến cô!" - Đồng An tức giận nhìn Diệp Bối Bối, lên tiếng trả lời Đinh Nhã Kì.

" Vậy sao? Tôi lại nghĩ khác" - Đinh Nhã Kì bật cười ngay lập tức những cô gái từ nãy giờ đứng yên liền tiến tới kéo Đồng An và Diệp Bối Bối tách ra nhau.

" Cô làm gì vậy hả?" - Đồng An khó hiểu quay sang nhìn Đinh Nhã Kì, bàn tay đã bị hại người khống chế ra phía sau lưng, bọn họ rất mạnh không phải là sinh viên trong trường mà Đinh Nhã Kì thuê được, tương tự Diệp Bối Bối cũng đã bị hai người khác khống chế.

" Thì ra là cô" - Diệp Bối Bối lúc này mới quay sang nhìn Đinh Nhã Kì -" Tôi vốn dĩ nghĩ cô đã thay đổi rồi chứ?"

" Tiết mục bạn thân... Nhưng thân ai nấy lo kết thúc được rồi" - Đinh Nhã kì nhếch mép khoanh tay bước lên - " Phải nhường nơi này cho tôi rồi. Diệp Bối Bối, cô lại đang mắc sai lầm giống như ba cô năm xưa, đặt hết lòng tin vào một người giống như giao cho họ con dao trong lòng bàn tay, đến lúc nhận ra sự phản bội thì con dao ấy đã ghim sâu vào l*иg ngực rồi" - Đinh Nhã Kì nhếch môi rút trong người ra một con dao sắc lẻm.

" Cô nói vậy là có ý gì?" - Diệp Bối Bối nhíu mày nhìn Đinh Nhã Kì, cô ta đang nói gì? Rốt cuộc cô ta biết cái chết của ba nó có uẩn khúc gì hay sao?

" Ý gì thì xuống âm phủ hỏi ba cô đi!" - Đinh Nhã Kì tiến về phía Diệp Bối Bối nhanh như cắt cùng chiếc dao trên tay, hai người đang khống chế Diệp Bối Bối càng ghì chặt lấy cô hơn, hai người nữa ngay lập tức tiến tới phía Diệp Bối Bối giữ chặt chân nó lại, cơ thể nó đã bị giữ chặt đến cứng đờ!

" Không"