Chương 42: "Đoàn tụ"

Diệp Bối Bối ôm chặt lấy tay của Diệp Thiên Tùng, nó dựa đầu vào bờ vai của ông, gương mặt tuy không cười nhưng nhìn vào có thể biết nó đang rất hạnh phúc.

Dương Đình Phong ngồi ở ghế lái nhìn qua gương thấy vậy cũng nở một nụ cười hạnh phúc. Diệp Thiên Tùng cười hiền hậu vỗ nhẹ vào cánh tay nó buồn rầu nói:

" Tiểu Bối, ba xin lỗi... "

" Ba trở về là tốt rồi. Con không cần bất cứ điều gì nữa " - Diệp Bối Bối mãn nguyện nói.

" Nhưng công ty của chúng ta không còn nữa, ba không thể cho con một cuộc sống sung túc như trước đây, ba thật có lỗi với con, Tiểu Bối " - Diệp Thiên Tùng khó khăn nói.

Nghe tới đây, ánh mắt Diệp Bối Bối như hướng lên nhìn người lái xe, Dương Đình Phong cũng cảm nhận được ánh mắt ấy, khẽ nói:

" Chuyện ấy... "

" Mọi chuyện đều do ba mẹ của Đình Phong đứng sau giật dây, Tiểu Bối con đừng trách Đình Phong, thằng bé cũng không biết chuyện gì đâu " - Diệp Thiên Tùng lại nói.

Diệp Bối Bối nghe vậy cũng có chút nguôi lòng, hơn nữa cô không muốn làm ông phải khó xử nên ngẩng đầu lên nhìn ông đổi chủ đề:

" Thời gian qua ba sống thế nào? À tại sao ba lại đi cùng Đình Phong tới công viên Thiên Đường vậy? Sao ba lại không trở về tìm con? "

" Hiện tại ba đang làm công nhân xây dựng của một nhà máy, ba thật sự rất xấu hổ, không còn mặt mũi nào để trở về tìm con. Ngày hôm trước ba vô tình gặp được Đình Phong. Đây là nơi ba có thể cảm nhận được con gái của ba. " - Gương mặt Diệp Thiên Tùng khắc khổ nheo mắt lại, chẳng còn là vị chủ tịch cao cao tại thương mà người khác kính trọng nữa.

Diệp Bối Bối xót xa nhìn ông rồi ôm chặt lấy ông vào lòng:

" Con không cần những thứ đó, con chỉ cần ba mạnh khỏe và luôn ở bên cạnh con mà thôi. " - Diệp Bối Bối xúc động nói - " Con muốn đợi ba ở chính căn nhà của mình, nhưng con gái vô dụng, đến căn nhà duy nhất ba để lại cũng đã vào tay người khác... Ba, con xin lỗi! "

" Ba đã biết chuyện này rồi. Tiểu Bối, con đừng nói thế "

" Ba biết chuyện này rồi sao? " - Diệp Bối Bối có chút ngạc nhiên nhìn Diệp Thiên Tùng nói.

" À...à tuy ba không tìm con nhưng ba vẫn luôn dõi theo con. " - Diệp Thiên Tùng vội nói.

" Được rồi, tới rồi " - Đình Phong cười nhẹ quay xuống nhìn hai người. Diệp Thiên Tùng gương mặt giãn ra như vừa giải quyết được một vấn đề khó. Chiếc BMW dừng lại trước một con hẻm nhỏ mà ô tô không thể lọt vào.

" Đây là nơi ở của ba sao? " - Diệp Bối Bối bước xuống xe rồi tiến về phía Diệp Thiên Tùng ôm lấy cánh tay ông nói.

" Đúng vậy " - Diệp Thiên Tùng gật nhẹ đầu

" sau này chúng ta sẽ cùng sống thật hạnh phúc ở đây được không ba? Còn có cả bác Lâm và Thành Thành nữa. Cuối cùng gia đình chúng ta cũng được đoàn tụ rồi " - Diệp Bối Bối vui mừng nói.

" Điều kiện ở đây cũng không được tốt, hay là bác và Tiểu Bối về nhà con được không? Quay về nước con cũng chỉ sống một mình " - Đình Phong bước tới nhìn hai ba con nói, giọng điệu hối lỗi - " Cũng coi như con có thể thay ba mẹ con trả nợ hai người "

" Cảm ơn ý tốt của anh. Ngày hôm nay cũng nhờ có anh, em mới gặp lại ba. Nhưng anh không phải thay bọn họ trả nợ, bởi vì những gì họ lấy đi của ba em, em sẽ đòi lại đủ hết! " - Diệp Bối Bối nói với tâm thế cởi mở nhưng Dương Đình Phong luôn cảm nhận được sự oán trách trong lời nói của nó.

" Tiểu Bối, xin em hãy cho anh được bù đắp cho em, có được không? " - Dương Đình Phong cầm lấy cánh tay nó xót xa nói.

Diệp Bối Bối chỉ cười nhẹ, nó có thể tha thứ cho anh nhưng tuyệt đối không phải là thứ tình cảm yêu đương mà anh muốn, Diệp Bối Bối rút tay về ôm lấy cánh tay Diệp Thiên Tùng:

" Ba... bây giờ chúng ta tới đón bác Lâm được không? Bọn họ đang ở bệnh viện "

" Chuyện này... " - Diệp Thiên Tùng có vẻ chần chừ

" Ba không muốn gặp bác Lâm sao? Lúc trước ba cũng xem bác ấy như người một nhà mà? Thời gian ba không có ở đây chính nhờ bác ấy con mới có được nghị lực như ngày hôm nay " - Diệp Bối Bối vui vẻ nói.

" Không phải vậy, ba không muốn xuất hiện trước mặt ông ấy trong bộ dạng này... " - Diệp Thiên Tùng vội nói.

" Bác Lâm là người như nào ba còn không biết sao? " - Diệp Bối Bối nghe tới đây thì an tâm nói.

" Được rồi... hay để con đưa hai người tới đó " - Dương Đình Phong nói rồi nhìn Diệp Thiên Tùng như có ẩn ý gì đó.

" Vậy thì phiền cậu " - Diệp Thiên Tùng khẽ gật đầu. Diệp Bối Bối liền đỡ ông đi tới xe!

***

Tại bệnh viện!

Trần Lâm đã tỉnh lại, Cao Viễn Minh, Mộc Quế Chi ngồi ở ghế bên cạnh giường nhìn ông sắc mặt rất kém.

" Tiểu Bối ra ngoài có chút chuyện, sẽ về nhanh thôi. Bác nghỉ thêm một chút nữa đi " - Cao Viễn Minh ân cần nhìn ông nói.

" Thành Thành... bây giờ sao rồi? " - Trần Lâm nheo mắt nhìn Cao Viễn Minh.

" Bọn chúng đã không làm gì hai đứa nhỏ nữa, bây giờ Quế Hương đang ở cùng Thành Thành, bác đừng lo lắng " - Mộc Quế Chi khẽ nói.

Thành Thành an toàn đồng nghĩa với việc căn biệt thự mà cố chủ tịch Diệp để lại đã vào tay người khác... Trần Lâm nheo mắt lại rồi nhắm nghiền. Tàn nhẫn! Thật quá tàn nhẫn!

* Cạch *

Tiếng cửa mở bật ra, Diệp Bối Bối trên môi vẫn hiển hiện nụ cười hạnh phúc nắm tay Diệp Thiên Tùng bước vào, theo sau là Dương Đình Phong. Sự xuất hiện của Diệp Thiên Tùng khiến cả Cao Viễn Minh, Mộc Quế Chi và Trần Lâm phải hốt hoảng.

" Tại... tại sao lại như vậy? " - Mộc Quế Chi thốt lên nhìn Diệp Thiên Tùng. Vụ việc chủ tịch Diệp qua đời do tai nạn xe đã chấn động dư luận một thời gian tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây? Trong bộ trang phục này?

" Tiểu Bối, người này là... " - Để chắc chắn, Cao Viễn Minh hỏi lại.

" Mọi người không nhận ra đây là ba em sao? " - Diệp Bối Bối gương mặt giãn ra nói.

" Không thể nào! " - Trần Lâm kích động nói. Chính ông là người cuối cùng gặp được Diệp Thiên Tùng, cũng chính ông là người lo liệu mai táng cho vị cố chủ tịch này. Nhớ lại, thủ tục an táng của ông cũng cắt đi nhiều nghi lễ, đơn sơ lạnh lẽo chỉ có một mình ông ở đó cúi lạy và thắp cho ông nén nhang tiễn chủ tịch Diệp một đoạn cuối cùng! Lúc còn sống ông là một vị chủ tịch được nhiều người kính nể nhất lúc ra đi lại chẳng có một thứ gì, còn nhớ Trần Lâm đã phải bán hết tất cả những gì ông có để có tiền tổ chức cho ông một cái lễ tang cho đàng hoàng một chút, Chỉ nhớ lại ngày hôm ấy cũng làm ông đau thắt ruột gan, làm sao có thể có một Diệp Thiên Tùng thứ hai chứ?

" Bác Lâm, bác nói vậy là sao? Tại sao lại không thể? Ba cháy đừng sờ sờ ở đây tại sao lại không thể? Có phải bác cũng bất ngờ không thể tin được giống như cháu phải không? Nhưng đây là sự thật, ba cháu thực sự đã quay lại " - Diệp Bối Bối run run nói. Nó sợ điều gì, tại sao khi nghe ngữ điệu của Trần Lâm lại khiến nó sợ hãi đến vậy.

Nhìn thái độ của Diệp Bối Bối, Trần Lâm chua xót nhìn sang Dương Đình Phong, ông đã chú ý khi cái người mang hình dáng Diệp Thiên Tùng bước vào.

" Đây là cái mà thiếu gia nói Trả Lại Tất cả cho tiểu Bối sao? " - Trong giọng nói của ông vừa chua xót, vừa đau đáu nhìn Dương Đình Phong

Ngữ điệu cùng xưng hô mà Trần Lâm dành cho mình đã khác, nói đúng hơn là cả hai đang hiểu những gì người kia biểu hiện.

" Bác Lâm, bác không vui khi gặp lại ba cháu sao? " - Diệp Bối Bối lại lên tiếng.

Trần Lâm quay sang nhìn người mà Diệp Bối Bối gọi là ba, đúng là rất giống, giống y chang hai giọt nước. Ông phải cảm thấy vui vì có thể nhìn thấy dáng dấp của vị cố chủ tịch một lần nữa chứ nhưng sao ông lại thấy đau lòng như thế này...

" Vui, bác vui chứ! " - Trần Lâm nheo con mắt, nước mắt rơi xuống đầy đau khổ.

" Từ nay chúng ta lại có thể vui vẻ bên nhau rồi " - Diệp Bối Bối vui vẻ ôm lấy cánh tay Diệp Thiên Tùng vừa ngẩng đầu lên nhìn ông mãn nguyện. Diệp Thiên Tùng cũng vỗ vỗ nhẹ vào tay Diệp Bối Bối cười nhẹ. Chỉ có Cao Viễn Minh và Mộc Quế Chi vẫn im lặng quan sát.

***

Triệu Thiên Vũ loạng choạng huơ tay loạn xạ, hai mắt nhắm chặt, bây giờ hắn không còn một chút tỉnh táo nào nữa. Đinh Nhã Kì khó nhọc đỡ hắn đến trước cổng, quản gia nhà hắn nghe thấy tiếng chuông cửa vừa nhìn thấy dáng dấp của hắn đã hốt hoảng chạy ra:

" Cậu chủ, cậu chủ sao lại say đến mức độ này vậy "

" Còn đứng ở đó nói? Mau giúp tôi đỡ Tiểu Vũ vào trong " - Đinh Nhã Kì nhíu mày nói. Ông quản gia gật gù vội chạy tới đỡ.

" Tiểu Vũ? Tại sao thành ra như này? " - Tần Lam Như nhíu mày nhìn bộ dạng say khướt của Triệu Thiên Vũ vội chạy tới đỡ trước người Triệu Thiên Vũ. - " Mấy người mau qua đây, đỡ cậu chủ lên phòng "

" Vâng, phu nhân " - Mấy người làm hốt hoảng vội chạy tới. Đinh Nhã Kì để Triệu Thiên Vũ cho người làm đỡ rồi nhìn người phụ nữ này cúi đầu:

" Chào bác gái ạ "

" Cô là... " - Tần Lam Như bây giờ mới chú ý đến Đinh Nhã Kì.

" Cháu là con gái của chủ tịch tập đoàn Đinh Thị ạ, bác có phải là mẹ của Tiểu Vũ không, là phu nhân tập đoàn Triệu Thị ạ? " - Đinh Nhã Kì nở một nụ cười nhẹ nói.

" À hóa ra cháu là tiểu thư tập đoàn Đinh Thị. " - Tần Lam Như hiền từ nhìn Đinh Nhã Kì cười phúc hậu - " Thật là xinh đẹp "

" Vâng, ba cháu và bác trai gần đây cũng có mối quan hệ làm ăn, hi vọng Đinh Thị và Triệu Thị có thể đi lên, hợp tác ngày càng thành công ạ " - Đinh Nhã Kì cười tươi nhìn bà.

" Cháu có vẻ am hiểu chuyện làm ăn của gia đình nhỉ? Chắc cũng là người để ba mẹ cháu tự hào đây... " - Tần Lam Như bật cười nói.

" Đinh Nhã Kì? Sao cô lại ở đây? " - Khổng Nguyệt San lắc nhẹ li nước ép trong tay tiến về sảnh lớn nói.

" Hai đứa quen nhau sao? " - Tần Lam Như buột miệng

" Bọn cháu là bạn tốt của nhau ạ " - Đinh Nhã Kì cười nói nhìn bà rồi nhìn qua Khổng Nguyệt San - " Tôi vô tình gặp được Tiểu Vũ ở bên ngoài, anh ấy say quá nên tôi đưa anh ấy về. Còn lại là việc của cậu đấy " - Đinh Nhã Kì nháy mắt với Khổng Nguyệt San.

" Thật sao? Bác, con phải đi xem Tiểu Vũ thế nào đây " - Nghe xong, Khổng Nguyệt San đã đặt ly nước ép xuống bàn rồi lo lắng vội bước lên phòng hắn.

" Tiểu Nguyệt vừa tới lại có bạn tốt là cháu, con bé thật may mắn. Thỉnh thoảng rảnh rỗi, cháu có thể tới chơi cùng Tiểu Nguyệt nhé. Con bé cũng không có nhiều bạn ở đây " - Tần Lam Như cười phúc hậu nhìn Đinh Nhã Kì.

" Được bác cho phép thật tốt quá, cháu sẽ thường xuyên tới chơi cùng Tiểu Nguyệt ạ. Cũng không sớm nữa, cháu xin phép về ạ " - Đinh Nhã Kì cười nhẹ cúi đầu chào bà.

" Vậy cháu đi cẩn thận nhé! Quản gia, tiễn khách " - Tần Lam Như khẽ gật đầu.

Qua ánh nhìn của Đinh Nhã Kì bà cũng hiểu tình cảm cô dành cho Tiểu Vũ không phải là bình thường, Tần Lam Như nghỉ ngợi một lúc rồi quay vào trong.

Bà chỉ mới đi được vài bước thì nghe thấy tiếng Triệu Thiên Minh ở bên ngoài.

" Mẹ, vẫn chưa ngủ sao? "

" Tiểu Minh, có chuyện gì vậy? Hai đứa đi gặp Bối Bối sao lại không đi cùng nhau? Tiểu Vũ còn say khướt như thế, có chuyện gì rồi sao? " - Tần Lam Như lo lắng nói.

" Tiểu Vũ say sao?... " - Triệu Thiên Minh nói rồi sực nhớ ra điều gì liền đỡ bà tới ghế sofa ngồi xuống.

" Mẹ, lúc ở sân bay mẹ thực sự đã nhìn thấy bác Diệp sao? "

" Nếu không hoa mắt thì đó là sự thật nhưng có chuyện gì sao? " - Tần Lam Như khó hiểu nói.

" Hôm nay con đã gặp Tiểu Bối và cả... bác Diệp nữa " - Triệu Thiên Minh nói.

" Cái gì? Con có chắc chắn đó là Diệp Thiên Tùng không? Ông ấy vẫn còn sống thật sao? " - Tần Lam Như vừa bàng hoàng vừa có gì đó vui mừng thốt lên.

" Vâng, đích thực là bác Diệp. " - Triệu Thiên Minh khẳng định.

" Tốt quá rồi. Nếu vậy chuyện của con và Bối Bối cũng sẽ dễ dàng hơn rồi. Mẹ thật mong đợi ngày gặp con bé, để cảm ơn con bé nữa " - Tần Lam Như cười hiền nhìn con trai bà.

" Nhưng... bác Diệp hiểu rất rõ thân phận của con và Tiểu Vũ... " - Triệu Thiên Minh giọng nhỏ dần.

Tần Lam Như trầm ngâm một lúc nhìn xa xăm. Cái chết của Kiều Khanh năm xưa cũng không nên được khơi lại!!!

***

Triệu Thiên Minh bước lên phòng Triệu Thiên Vũ, mở nhẹ cánh cửa ra rồi bước vào. Tiểu Vũ vẫn ngủ say không biết gì. Triệu Thiên Minh ngồi xuống mép giường nhìn Triệu Thiên Vũ khẽ nói:

" Tiểu Vũ, hai xin lỗi đã lừa dối em. Hi vọng em có thể hiểu và tha thứ cho hai. Dù sao cái quá khứ đau lòng ấy cũng không nên được nhắc lại một lần nữa, đúng không? " - Triệu Thiên Minh nói rồi kéo chăn lên ngay ngắn đắp cho Triệu Thiên Vũ. Nói rồi anh bước về phòng làm việc của mình. Càng ngày mọi chuyện càng trở nên phức tạp hơn.

~~

" Tiểu Vũ, chạy nhanh lên, mưa rồi " - một cô bé đưa hai tay lên đầu che chắn những hạt mưa vừa cất lên chất giọng trong trẻo.

" Tiểu Bối, đợi Tiểu Vũ với, Tiểu Vũ hái nhiều bông hoa cho em này " - Một cậu bé cũng chạy từ vườn hoa ra, một tay đưa lên đầu che chắn mưa, một tay cầm chặt bó hoa chạy về phía cô bé.

" Á, nhanh lên nào " - cô bé quay người lại nói đợi cậu bé chạy lên phía mình.

" Này, tặng em. Sau này em làm cô dâu của Tiểu Vũ nhé " - Cậu bé đưa bó hoa cho cô bé cười thật. Cô bé chỉ chúm chím cười rồi gật đầu:

" Ừa, đi thôi, về nhanh nếu không sẽ bị ba la đó " - Cô bé nói rồi nắm lấy tay cậu bé chạy đi.

Từ khung cảnh ấy lại nhanh chóng biến thành ngồi nhà nhỏ đầy hoa thơm, một người phụ nữ có vẻ mặt phúc hậu đang ngắm nghía bông hoa rồi quay ra nhìn hai đứa trẻ đang vui chơi ở trong sân, bà bật cười lên tiếng:

" Tiểu Vũ, Tiểu Bối, hai con vào rửa tay đi. Hôm nay mẹ làm bánh ngọt cho hai đứa đấy "

" Woa, thích quá " - Hai đứa trẻ dừng lại mọi việc chạy về phía người phụ nữ thích thú.

Khung cảnh tươi vui đột nhiên lại biến thành...

Chiếc ô tô bị một cú va chạm văng xa hiện trường và lật ngược lại, một cậu bé máu me đầy mình chui ra từ cánh cửa đảo mắt tìm sự trợ giúp...

" Cứu mẹ cháu, làm ơn... "

" Cứu mẹ cháu, làm ơn... "

" Cứu mẹ cháu, làm ơn... "

~~

Triệu Thiên Vũ cả người đã thấm đẫm mồ hôi. Hắn nắm chặt ga giường, lắc đầu không ngừng, chân đạp mạnh vào ga giường sợ hãi bật dậy hét lên:

" Mẹ ơi "

Triệu Thiên Vũ bàng hoàng nhìn trần nhà, thì ra chỉ là ác mộng nhưng tại sao lại chân thực đến vậy?

" Tiểu Vũ, Tiểu Vũ, con làm sao vậy? " - Tần Lam Như vừa qua phòng Triệu Thiên Minh xem anh đã ngủ chưa, vừa đi qua phòng Triệu Thiên Vũ đã nghe thấy tiếng hét. Bà lo lắng chạy vào nhìn thấy Triệu Thiên Vũ mồ hôi nhễ nhại bà vội bước tới ngồi lên mép giường ôm lấy Triệu Thiên Vũ rồi vỗ nhẹ vào lưng hắn:

" Chỉ là ác mộng thôi, không sao. Không sao rồi "

Vẫn là những lời nói ấy, bà đã ôm ấp hắn suốt những năm hắn ở gần bà. Mỗi lần hắn gặp ác mộng bà lại tới ôm lấy hắn trấn an như vậy. Hắn sẽ thật an tâm để ngủ lại nếu có bà bên cạnh. Triệu Thiên Vũ vùi đầu vào vai bà trấn tĩnh, trông hắn bây giờ chẳng khác nào một đứa trẻ cần được bảo vệ.

" Không sao rồi, có mẹ đây rồi. Không sao rồi " - Tần Lam Như mỉm cười nhẹ, Triệu Thiên Vũ tính tình khá lạnh lùng kể cả với bà, vì vậy mỗi hành động nhỏ của hắn đều làm bà thấy hạnh phúc.