Chương 18
“Ô vừa bị xe tải cán qua hay sao thế?”
Annabelle ngước mắt lên khỏi cuốn sổ ký họa cô đang vẽ lên và bắt gặp đôi mắt Ben nheo lại, còn đôi môi anh ta mím chặt. Anh ta thoải mái ngồi lên bàn làm việc của cô.
“Tôi nghĩ cô cùng bác sĩ Mike đi tới Hampton nghỉ cuối tuần kia mà?”
“Đúng thế.”
“Cô ốm à?”
“Không.”
“Tôi có thể có được một câu trả lời dài hơn hai từ chứ?”
“Mike và tôi đã chia tay. Anh hạnh phúc rồi chứ?”
“Không hề, nếu cô không cảm thấy thế. Tôi rất tiếc.”
Cô lại cảm thấy nước mắt sắp trào ra. “Tôi không thể nói về chuyện này.” Khỉ thật. Cô với lấy một cái khăn giấy và cố hết sức để thôi không làm mình bối rối nữa.
“Cô thực sự kết anh chàng đó, phải không nào?”
“Hừm, cái gì khiến anh nghĩ thế?”
“Cô đang vẽ anh ta. Tôi hình dung rằng chắc phải cần đến tình yêu để khiến cô phác thảo bất cứ thứ gì khác ngoài kế hoạch cho cuộc triển lãm.”
“Ôi Chúa ơi! Anh nói đúng. Tôi không hề nhận ra... tôi chỉ đang vẽ vẩn vơ... thế rồi...”
“Cô định sẽ làm gì?”
“Về cái gì?”
“Về Mike.”
“Chẳng gì cả. Có gì để làm đây? Có những thứ không được tạo ra để tồn tại. Mike và tôi là một ví dụ điển hình.”
“Nghe cô nói có vẻ chắc thật đấy.”
“Thì đúng thế mà.”
“Không điều gì anh ta nói có thể khiến cô nghĩ lại sao?”
“Anh ta chẳng đời nào muốn tôi trở lại. Cho dù có đi nữa, tôi cũng không thấy bằng cách nào mọi việc có thể ổn thoả. Tôi không thể là thứ anh ta cần.”
“Có khi anh ta lại chỉ cần cô thôi.”
“Không. Chẳng thể có chuyện đó. Giờ anh ta đã có mọi thứ anh ta cần rồi. Tôi đã nói với Becca. Cô ấy nói với tôi rằng bố cô ấy đề nghị với Mike một chỗ làm tại bệnh viện tư danh tiếng đó - anh ấy có tiền, một gia đình, một sự nghiệp tuyệt vời - mọi thứ anh ta từng muốn.”
Ben cầm một cái chặn giấy lên tung qua tung lại giữa hai tay. “Anh ta chưa có mọi thứ anh ta muốn đâu. Từ những gì tôi thấy, anh ta muốn cô.”
“Giờ anh ấy không còn muốn tôi nữa. Bên cạnh đó, cho dù nếu có, tôi sẽ chắn giữa anh ấy và gia đình, và tôi sẽ không làm thế. Tôi không bao giờ muốn để mình lâm vào tình thế ấy nữa.”
“Cô chắc chứ?”
“Hoàn toàn.”
“Okay, thế thì được. Cưới tôi đi.”
Annabelle bật cười. Đến khi cô nhận ra Ben không hề cười, hai má cô đã giàn giụa nước mắt. “Anh đang đùa, phải vậy không? Ben, nói với tôi là anh đang đùa đi.”
Khuôn mặt cười cợt và đôi mắt hấp háy thường lệ của anh ta biến mất. Anh lắc đầu. Hai cánh tay đang khoanh lại trước ngực cũng như bộ dạng của anh chẳng hề có chút bỡn cợt nào.
“Anh nghiêm túc thật sao?”
Ben không mỉm cười, không cau mày, anh chỉ trông thật nghiêm nghị.
Annabelle giơ tay lên. “Thôi nào, đừng nói với tôi là Mike đã đúng, rằng anh đã thầm thèm muốn tôi. Ý tôi là, tôi biết tôi không có được kết quả ấn tượng lắm với đàn ông, nhưng tôi nghĩ hẳn tôi sẽ nhận ra nếu có lúc nào đó anh nhìn tôi giống như...”
“Mike? Giống như thể tôi muốn dùng mắt lột trần cô ra chứ gì?”
“À, tôi sẽ không nói theo cách đó, nhưng đúng vậy.”
“Cô có chấp nhận lời cầu hôn của tôi không nếu tôi nói với cô là tôi thấy cô rất hấp dẫn?”
“Ái chà. Anh thấy tôi hấp dẫn ư? Từ bao giờ vậy?”
“Annabelle. Cô là một phụ nữ xinh đẹp. Cô cũng biết thế. Tôi chưa bao giờ nghĩ về cô theo cách đó. Ít nhất là không phải một cách nghiêm túc.”
“Vậy thì tại sao anh lại muốn cưới tôi?”
“Tôi không muốn. Tôi cần kết hôn. Tôi có một năm để ổn định cuộc sống và kết hôn, nếu không tôi sẽ mất thứ duy nhất trên đời tôi muốn mà chưa có được.”
“Hả?”
“Ông tôi sở hữu một trang trại, nơi tôi đã lớn lên. Ông muốn tôi chấm dứt chuỗi ngày độc thân, lập gia đình và có con, nếu không ông sẽ bán trang trại cho một công ty xây dựng khu nghỉ dưỡng trượt tuyết.”
“Sao anh không đơn giản tự mua lấy nó cho mình? Anh có tiền. Chẳng lẽ khó đến thế sao?”
“Ông tôi đã già. Sức khỏe đang kém dần. Ông nói muốn thấy tôi kết hôn khi ông còn sống. Nếu tôi không lấy vợ, tôi sẽ không có được trang trại. Đó là thứ duy nhất tôi còn lại từ bố mẹ tôi. Sẽ không phải là một cuộc hôn nhân thực sự, chỉ là hôn nhân danh nghĩa cho tới khi tôi có được trang trại. Một khi ông tôi đã ký chuyển quyền sở hữu, chúng ta có thể hủy hôn hay ly dị, và tôi xin hứa chúng ta sẽ có một cuộc chia tay để lại cô trong tình trạng hết sức thoải mái.”
“Ben, tôi không cưới anh được.”
“Sao không? Chính cô vừa nói cô và Mike chấm dứt rồi. Mẹ cô sẽ hạnh phúc.”
“Phải, cho tới lúc ly dị, nhưng...”
“Xem này, cứ thử nghĩ đi. Cô không cần trả lời tôi ngay lập tức. Tôi không muốn quấy quả cô, nhưng tôi không biết ai khác tôi có thể tin tưởng để không gây hiểu nhầm. Tôi không muốn kết hôn. Và tôi biết cô cũng chẳng muốn lấy tôi. Như thế thật tuyệt - cô có thể chuyển tới chỗ tôi sống. Có vô khối phòng, cô có xưởng sáng tác ở đây, và cô chỉ cần lên xuống thang máy thôi. Tôi sẽ trang trải mọi thứ. Cứ nghĩ đi.”
“Tôi không thể.”
“Có, cô có thể. Cô có gì để mất nào?” Cô lắc đầu.
“Chẳng gì cả, vấn đề là chỗ đó đấy. Cô chẳng mất gì cả, và lại được nhiều thứ. Khỉ thật, cứ việc lấy phòng trưng bày nếu cô muốn. Tôi sẽ trao nó cho cô. Chỉ cần giúp tôi giữ lại trang trại. Làm ơn được không?”
Trông anh ta thật khổ sở, tuyệt vọng. Anh chàng có thể có bất cứ thứ gì anh ta muốn lại chẳng thể có được thứ dường như duy nhất anh ta cần. “Được, tôi sẽ suy nghĩ về chuyện đó. Nhưng tôi không hứa gì hết.”
Ben đập tay xuống bàn làm việc của cô và hôn lên má cô. “Cảm ơn. Tôi sẽ bảo luật sư của tôi thảo hợp đồng hôn nhân, và cô có thể xem qua trước.”
“Tôi vẫn chưa nói tôi sẽ làm việc đó mà.”
“Không, nhưng cô đã nói sẽ suy nghĩ về nó. Nhìn qua bản hợp đồng có thể sẽ thúc đẩy cô bước tới ban thờ Chúa. Hơn nữa, chẳng lẽ cô không muốn sở hữu phòng trưng bày của chính mình sao?”
“Nếu tôi làm chuyện này, tôi sẽ làm vì anh, chứ không phải vì phòng trưng bày.”
“Okay, nhưng dù thế nào đi nữa cô cứ xử sự với phòng trưng bày như thể nó là của cô vậy. Chúng ta có thể chính thức hóa chuyện đó.”
Cô nhún vai. “Tôi sẽ suy nghĩ. Giờ mời anh ra khỏi đây. Tôi có việc cần phải làm.”
“Cảm ơn.”
“Đừng cảm ơn tôi vội. Tôi vẫn chưa đồng ý gì hết. Tôi mới nói sẽ suy nghĩ.”
“Tốt thôi. Tôi sẽ bảo luật sư của tôi bắt tay vào việc ngay. Tôi sẽ có thứ gì đó đưa cho cô xem sau vài ngày nữa.”
“Không cần vội.”
“Tôi có mười một tháng để tìm ra một cô dâu. Tôi không còn lựa chọn nào ngoài vội vã.”
Mike lái xe về nhà, và đây là lần đầu tiên anh lái xe như một cái máy. Anh hòa làm một với chiếc xe, không suy nghĩ, không cảm nhận gì, và không hề có ý thức gì về thời gian tới khi lái xe qua cầu Verrazano. Anh không biết mình tới đó như thế nào. Lúc này, anh đang cố gắng nhớ ra cần đi thế nào để quay lại Đại lộ Lancaster ở Paoli, và một khoảnh khắc sau anh đã nghe thấy những âm thanh quen thuộc của nhà mình.
Cho dù bố anh là ai, dù anh có bao nhiêu triệu trong ngân hàng, chuyện đó cũng không tạo ra khác biệt nào, Brooklyn vẫn là nhà. Anh lái xe về Coney Island vì phiên trực của anh phải sau bảy giờ mới bắt đầu. Anh cầu mong có được một tối bận rộn. Bất cứ chuyện gì cũng tốt hơn đối diện với tai họa vừa ập xuống cuộc đời anh trong hai mươi bốn giờ vừa qua. Chúa ơi, có phải vừa mới hôm qua thôi không, anh còn lên kế hoạch sống phần đời còn lại của mình cùng Annabelle? Hôm qua, khi anh còn mù quáng một cách thật may mắn, vẫn còn nhìn về tương lai? Giờ thì điều duy nhất anh trông đợi là ngày anh không còn nghĩ tới cô từng giờ từng phút nữa. Ngày anh không còn hình dung thấy khuôn mặt cô, thấy những dòng nước mắt chảy xuống má cô trong lúc cô giáng một đòn búa bổ xuống đời anh. Ngày anh không còn thấy đau khổ nữa.
Becca ngồi cạnh bố cô trong chiếc Benz. Cô muốn lái xe vì bố cô đang bực bội, nhưng ông không chấp nhận. Cô tự coi mình may mắn vì ông đã cho phép cô đi cùng. Tất nhiên, nếu ông không cho, hẳn cô sẽ bám theo ông.
Cô chưa bao giờ chấp nhận một câu trả lời không, và sẽ không bắt đầu thói quen đó vào lúc này. Không thể nào, khi mọi chuyện thực sự trở nên đáng quan tâm. Nếu Becca đoán đúng tâm trạng bố cô, ông đang sợ hãi. Lần đầu tiên trong đời, cô nhìn thấy bố mình như một con người với cảm xúc thực thụ.
Mẹ cô đã luôn tra tấn hành hạ những người từng thể hiện ra dù chỉ một chút cảm xúc. Bố cô chưa bao giờ thể hiện ra bất cứ cảm xúc nào - có lẽ để giữ thân. Becca dần cho rằng ông là người vô cảm, không bao giờ ngờ ông đã giữ kín chúng bấy lâu.
Hôm nay, có điều gì đó vừa bột phát, khiến ông không thể che giấu được tình cảm của bản thân nữa. Có thể cuối cùng bố cô đã nhận thấy tất cả những gì ông để mất. Cô không dám chắc, nhưng bất cứ nguyên do nào có thể làm ông bộc lộ cảm xúc cũng khiến cô muốn giúp ông lần đầu tiên kể từ khi cô còn là một cô bé con. Bố mẹ cô đã bỏ rơi cô và Chip khi hai anh em cô cần tới họ nhất. Có thể không phải bỏ rơi theo nghĩa không để ý gì đến hay không chu cấp tiền bạc, nhưng về mặt tình cảm, hai anh em họ đã bị hai bậc sinh thành bỏ mặc tự đương đầu với tất cả những gì cuộc đời ném vào mặt họ, và cuộc đời đã ném vào họ một quả cầu lửa đáng nguyền rủa.
“Bố, bố đang đi quá nhanh rồi đấy.”
Ông nhìn chằm chằm trước, khuôn mặt hằn rõ vẻ căng thẳng. “Con có địa chỉ không?”
“Có. Con đã nạp chương trình vào thiết bị GPS. Bố nhớ chứ?”
“Bố biết, nhưng có thể bà ấy sống trong một căn hộ. Bố cần số căn hộ.”
“Bố chỉ cần gọi điện thoại thôi. Xuất hiện không báo trước không phải là một ý tưởng hay đâu. Như thế sẽ là một cú sốc. Hơn nữa, làm sao bố biết bà ấy có nhà hay không?”
“Becca, kiểu gì đó cũng sẽ là một cú sốc. Nếu Mike chưa nói cho bà ấy biết, thì có thể bà ấy sẽ lắng nghe bố. Nếu nó đã nói rồi, cơ hội sẽ... bố không biết nữa. Bố vẫn chưa gặp lại bà ấy suốt ba mươi ba năm qua. Bố từng biết những gì bà ấy nghĩ. Bố từng biết bà ấy sắp nói gì trước khi bà ấy nói ra. Bây giờ, bố không biết gì nữa. Tất cả những gì bố biết là bố cần gặp bà ấy, và bố cần biết chắc Mike ổn cả. Nếu bà ấy không có nhà, bố sẽ đợi bên ngoài tới khi bà ấy về.”
“Có thể anh ấy đã tới bệnh viện. Theo những gì Annabelle nói, anh ấy hầu như sống chủ yếu ở đó.”
“Lại cô ta nữa sao?”
“Đúng vậy, thưa bố. Annabelle là người bạn thân nhất của con. Cô ấy chưa từng làm gì để đáng bị cư xử theo cách bố mẹ đã dành cho cô ấy. Tại sao bố không chịu hiểu nhỉ? Mẹ quá sợ bị mất địa vị Nữ hoàng trong Lâu đài của bà, và mẹ cố tống khứ Annabelle và bất cứ cô gái nào Chip hẹn hò đi. Mà thực ra chẳng có cô gái nào đầu óc bình thường lại muốn sống chung một nhà với mẹ, sẽ chẳng có lãnh địa nào khi đó là đủ rộng cả, nếu bố muốn hỏi ý kiến con.”
“Cô ta sống với anh con bằng tiền của thằng bé.”
“Nếu cô ấy muốn kiếm tiền, tại sao Annabelle không cưới Chip khi anh con ngỏ lời với cô ấy? Chip biết anh ấy sắp chết, chẳng còn gì để mất nữa, và nếu đồng ý cuối cùng cô ấy sẽ có được tiền. Anh con cầu hôn cô ấy. Bạn con từ chối không phải vì không yêu anh con, mà vì cô ấy không muốn chứng minh bố mẹ đúng. Cô ấy không muốn một xu nào từ ai trong hai người, hay từ lãnh địa.”
À, chuyện này khiến bố cô phải suy nghĩ. “Annabelle làm việc. Số tiền trong tài khoản chung của hai người họ mà bố mẹ đoạt lấy là tiền do cô ấy kiếm được và dành dụm để đi học. Chip keo kiệt khủng khϊếp. Anh ấy thanh toán một nửa các hóa đơn. Cô ấy đảm nhiệm mọi thứ còn lại. Bố mẹ đã đẩy cô ấy vào thế không còn xu dính túi. Con đã phải cho tiền để cô ấy mua vé tàu về Brooklyn. Bố nghĩ vì sao mãi tới một năm sau con mới chấp nhận nói chuyện trở lại với bố? Con chỉ làm thế vì cần phải làm.”
Bố cô rời mắt khỏi con đường, quay sang nhìn cô chăm chú. Cô đã bắn trúng một cái đích cô không hề ngờ có tồn tại. Cô chưa từng nghĩ ông thậm chí nhận ra cô đã biến mất khỏi cuộc đời ông suốt một năm. Ông với tay sang, nắm lấy bàn tay cô.
“Con biết mẹ rồi đấy. Những người như bà ấy tin rằng ai cũng đầy thù hận như chính họ. Bà ấy cho rằng Annabelle sẽ xử sự đúng như bà ấy khi cô bạn con ở vào cùng hoàn cảnh. Bố mẹ đã kết hôn được bao lâu trước khi bà ấy làm cuộc sống của chú Aaron, cô Carol và các con họ khốn khổ đến mức họ phải rời khỏi lãnh địa của gia đình?”
Chẳng cần phải trả lời, vì vẻ mặt bố cô đã nói lên tất cả. Hổ thẹn. Đau khổ. Bối rối.
Đã qua thời cô nói với ông những gì cô nghĩ rồi bỏ chạy. Cô đã trở thành người lớn, và cô không còn cần tới bố mẹ nữa. Cô đã không cần từ nhiều năm qua. “Tất cả những gì Annabelle từng làm cho Chip là yêu thương, chăm sóc anh ấy. Tin con đi, bố, Chip không phải là người dễ yêu nổi đâu. Anh con đã được nuôi dạy để tin rằng mặt trời và mặt trăng lượn vòng quanh mình. Anh ấy đã bị nuông chiều đến hư hỏng, và nhờ vào bố mẹ, anh ấy có một cái nhìn thật méo mó về tình yêu.” Becca kéo chiếc áo len quanh người, như thể điều hòa nhiệt độ hoặc bố cô vừa làm cô ớn lạnh. “Annabelle đã phải mất nhiều thời gian để nguôi ngoai sau Chip. Bây giờ cô ấy yêu Mike, và cho dù anh ấy có thừa nhận hay không, Mike yêu cô ấy. Anh con muốn cưới cô ấy. Nếu bố buộc anh ấy phải chọn giữa bố và Annabelle, tốt hơn bố nên tin anh ấy sẽ chọn bạn con.” Nếu lúc nào đó ông anh quý hóa của cô thôi không đóng vai con lừa ngu ngốc nữa. “Đây là lần thứ hai một ai đó trong gia đình chúng ta làm tan nát trái tim Annabelle. Đáng ra cô ấy nên nói cho Mike biết về Chip, nhưng ai có thể trách cô ấy khi bạn con không muốn phải chứng kiến lịch sử lặp lại.”
“Nếu bố mẹ sai lầm đến thế, tại sao Chip không nói gì cả? Sao cô ta cũng không nói gì?”
“Chip lo lắng tới việc mất quyền sở hữu tín phiếu hơn lo cho cô ấy. Annabelle mới mười tám tuổi. Cô ấy vẫn còn là một cô bé khi chấp nhận để bố mẹ cư xử với mình thậm tệ như thế. Còn bây giờ cô ấy đã là một phụ nữ trưởng thành, đã mạnh mẽ. Cô ấy thà chấp nhận để người đàn ông cô ấy yêu ra đi để giữ lấy phẩm giá và lòng tự trọng của bản thân. Bạn con sẽ không bao giờ chấp nhận để ai cư xử với mình như một công dân hạng hai. Chính vì thế cô ấy đã không tranh đấu giữ Mike lại. Cô ấy không muốn chen vào giữa anh con và cái được gọi là gia đình này.”
Becca khoanh tay trước ngực, duỗi chân ra, quay người sang đối diện với bố cô. “Mẹ luôn là một phụ nữ kỳ quái, và bố đã chấp nhận để mẹ cư xử với Annabelle như thế. Điều đó làm bố cũng có tội như bà.”
“Bố chưa bao giờ... bố đoán là bố không hình dung ra được.”
“Không, thưa bố. Hãy trung thực đi nào. Chấp nhận để mặc mẹ hủy diệt Annabelle sẽ dễ cho bố hơn nhiều so với trái ý vợ và khiến bản thân bố rơi vào giữa luồng đạn. Trong cuộc tranh cãi đó chẳng có gì liên quan tới bố cả. Bố mẹ sống hai cuộc sống tách biệt, và chừng nào mẹ để bố được yên, bố sẽ không bận tâm tới những người bị bà hành hạ... cho tới khi bố phát hiện ra mẹ đứng đằng sau toàn bộ câu chuyện công bố lễ đính hôn, và bố cùng mẹ Mike chính là những nạn nhân đầu tiên của bà. Lúc đó bố đã ly dị mẹ. Đó là điều duy nhất mẹ làm với người khác từng làm bố đủ quan tâm để trả miếng.”
“Con trở nên sắc sảo như thế từ khi nào vậy?”
Cô nhẹ nhõm bật cười. “Gene di truyền của nhà chúng ta chưa bao giờ thiếu trí thông minh, chỉ thiếu lòng nhân hậu thôi.”
“Với con thì không.”
“À. Chỉ là con sớm học được một bài học, và cả bấy nhiêu năm trị liệu mà bố mẹ nhất định cho là con cần tới nữa.”
Ông ném về phía cô một nụ cười tự mãn, làm ông trẻ hơn nhiều tuổi sáu mươi. Và giống Mike đến kinh ngạc.
“Vậy đấy, sau vài năm chịu đựng quá trình trị liệu, con đã quyết định biến hình phạt thành một món quà. Con đã chỉnh lại đầu óc mình.”
Bố cô lại cười.
“Okay, hết mức có thể, phải nói là vậy.”
“Bố luôn ngưỡng mộ tinh thần của con, Becca. Con đã trưởng thành và mạnh mẽ ra trò. Bố thực sự thích điều đó ở con.”
“Trừ khi con dùng nó chống lại bố.”
“Ngay cả khi đó. Hôm qua, con đã cố ý trưng hình xăm và cái khuyên bấm rốn ra khi con biết bố không thể nói một lời nào về chúng. Kế hoạch là thế, phải không nào?”
Cô bật cười. “Tất nhiên. Trêu bố phát bẳn lên luôn là một thú vui ưa thích của con. Thật tuyệt khi có được một phản ứng từ bố.”
“Bố rất tiếc đã làm con cảm thấy cần đến kiểu gây sốc đó để thu hút sự quan tâm của bố.”
Có phải đó là điều cô đã làm không? Khỉ thật, nói cho cùng, có lẽ cô cũng chẳng sắc sảo cho lắm.
Đắm chìm trong suy nghĩ, cô ngẫm lại những lời bố đã nói, những gì cô muốn từ ông. Cô gần như đã bỏ cuộc không còn trông đợi gì từ bố mẹ mình nữa, nhưng hôm nay, lần đầu tiên sau bao nhiêu năm, cô đã thấy le lói một tia hy vọng. Có lẽ nói cho cùng một mối quan hệ gần như bình thường với bố cô là hoàn toàn có thể.
“Khung cảnh xung quanh chắc chắn đã thay đổi. Khi bố còn sống ở đây, khu vực này trông cứ như vùng chiến sự.”
Cô ngạc nhiên nhận ra họ đã tới Brooklyn. “Tại sao hồi đó bố lại sống ở đây?”
“Đó là tất cả những gì bố có thể xoay xở vào lúc ấy. Bố chưa đủ tuổi để được thu nhập từ tín phiếu, và ông bà lại không hề muốn con trai mình theo nghề y. Đó là lý do ông bà bắt đầu tạo lập tín phiếu của ông nội. Ông bà đã dùng nó đe dọa bố, và bố đã bảo hai người muốn làm gì thì làm. Đôi lúc con làm bố nhớ lại bản thân mình, khi bố còn trẻ, đầy lý tưởng. Bố cũng từng muốn cứu cả thế giới.”
“Chuyện gì đã xảy ra?”
“Bố để mất Colleen. Thành thực mà nói, bố không nghĩ mình có thể tiếp tục. Sau hai năm, bố đầu hàng. Đó là buổi tối tồi tệ nhất đời bố. Sau một tối uống đến mụ mẫm đầu óc, bố tỉnh dậy cạnh mẹ con...”
“Bà ấy có thai, và bố làm điều đúng đắn phải làm.”
“Đó là lúc bố học được rằng đôi khi vẫn có kết quả tốt đẹp từ những quyết định tồi. Bố có con và Chip. Bố không thể hối tiếc chuyện này. Nhưng bố không dám chắc có phải mình đã làm đúng không khi cưới mẹ con. Bố không nghĩ bố từng dành cho con và Chip bất cứ sự quan tâm nào. Bố xin lỗi.”
Ông đậu xe trong một đường ngách. Lúc này đã gần sáu giờ tối, và ông ra khỏi xe, đứng nhìn xung quanh.
“Bố từng sống trong tòa nhà ở đằng kia.” Ông chỉ tay về phía một tòa nhà đá nâu bốn tầng.
“Đẹp quá.”
“Hồi đó thì không. Lúc ấy nó bị chia thành nhiều căn hộ nhỏ. Ống nước liên tục rò rỉ, không có nước nóng, hệ thống sưởi cũng có ít hơn không, nhưng bố không thể nhớ ra mình từng có khi nào hạnh phúc hơn lúc ấy. Bố nghĩ chỗ ở của Colleen ở trong tòa nhà kia.”
Becca theo sau bố cô đi vào một khu chung cư giản dị xây bằng gạch. Ông hít một hơi thật sâu khi đọc danh sách cư dân. Một phụ nữ cùng hai đứa trẻ đi giày trượt ra khỏi tòa nhà. Bố cô giữ cửa cho người phụ nữ rồi bước vào mà không xưng tên. “Vào đi.”
“Bố, con thực sự nghĩ chúng ta nên bấm chuông gọi lên căn hộ của bà ấy.”
“Để bà ấy có thể bảo bố cuốn xéo đi với quỷ qua hệ thống liên lạc ư? Bố không nghĩ thế. Xua đuổi ai đó đang đứng trước mặt ta sẽ khó hơn nhiều, và bố cần tận dụng bất cứ lợi thế nào có thể có. Bố sẽ lên gác. Con có thể đợi ngoài xe nếu muốn. Thực ra bố cũng thích thế hơn.”
“Không đời nào.”
“Bố biết con sẽ nói thế mà.”