Có chỗ hạnh phúc, thì đôi lúc, vẫn có nơi bất hạnh song hành. Đó cũng xem như hệ sinh thái để cân bằng đi.
Vẫn
là
trung tâm thành phố Y, kế bên những toàn nhà lẫm liệt cao tầng ngất trời, một hẻm nhỏ, một khu đất nhỏ, một ngôi nhà nhỏ, và…Khụ, một
cô
gái nhỏ đang hì hục trong căn bếp nhỏ, đun nồi cháo nhỏ >.<
“Ây da…”
Từ Y Chi nhanh chóng nắm lấy dái tai của mình để hạ nhiệt cho những ngón tay mảnh khảnh. Hơi nhiệt của bếp lửa làm gương mặt
cô
đỏ, đôi mắt to tròn vì khói mà cay cay lượn lờ nước.
Múc cháo đổ ra chén, Từ Y Chi nhẹ nhàng đem đến cạnh giường. Nhìn mẹ
cô
gầy yếu nằm đó, tim
cô
như nhũn ra. Tuy hoàn cảnh sống khó khăn, nhưng năm năm qua mẹ
cô
chưa từng để
cô
phải bươi chải với cuộc đời. Với bà,
cô
luôn
là
viên ngọc tinh
khiết được nâng niu trong lòng bàn tay.
Từ lúc bị đuổi ra khỏi nhà, vì nặng gánh lo cho cuộc sống, mẹ từ một quý bà giàu sang, phải buôn bán tảo tần lo cuộc sống. Tuy lúc đó Từ Y Chi còn nhỏ, nhưng cũng hiểu sự khó nhọc kia,
cô
quyết tâm nghỉ học, ở nhà phụ giúp. Mẹ
cô
lúc đó dù không muốn cũng chẳng thể làm gì.
Cô
có một em trai song sinh, dù song sinh, nhưng em trai mang vẻ ngoài như cha,
cô
thì có nét giống mẹ hơn. Có điều, em trai
cô
thông minh tài giỏi bao nhiêu,
cô
lại
ngốc
nghếch ngờ nghệch bấy nhiêu. Vì thế,
cô
không muốn mẹ thêm gánh nặng mà nghỉ học.
Bây giờ tất cả niềm tin và hi vọng điều gởi gấm cho Từ Y Vũ.
Nói đến em trai song sinh kia Từ Y Chi thêm hậm hực. Nó không bao giờ gọi
cô
một tiếng chị, lúc nào cũng xem thường
cô, quản thúc
cô. Không cho
cô
gặp riêng người con trai nào.
Khi
còn đi học, bạn học nam nào đến gần cũng bị nó dùng vũ lực đuổi đi.
Nhưng thực sự Từ Y Chi biết,
cô
rất
ngốc, Từ Y Vũ không muốn
cô
bị người khác lừa gạt mà bị bán đi. Ngoài nó ra, không cho bất kỳ ai
khi
dễ
cô, nếu không, có liều mạng nó cũng không tha kẻ đó.
Bởi có bề ngoài như một búp bê thiên sứ, mẹ và Từ Y Vũ lúc nào cũng đem
cô
bảo bọc. Sợ
cô
thật sự bị người ta lừa. Và Từ Y Chi cũng hiểu, nên trong năm năm qua, ở khu vực nhỏ này,
cô
chưa từng dám xuất hiện với gương mặt thật. Chỉ có lúc ở nhà,
cô
mới không phòng bị mà thoải mái không “hóa trang”
“ Mẹ, cố gắng ăn chút cháo rồi ngủ tiếp” Từ Y Chi đến đầu giường, thân hình nhỏ nhắn cố gắng nhẹ nhàng đỡ mẹ
cô
dậy. Chạm đến bờ vai gầy yếu của mẹ, tim
cô
chua xót. Bờ vai đầy đặn xưa kia nay vì
cô, vì em trai mà trở nên như vậy, thật đau lòng.
“Cực cho con rồi” Mẹ Từ xót lòng nhìn con gái, yếu ớt cười gượng. Bà thật
là
vô dụng, chỉ một chút cực khổ lại dễ dàng bệnh như vậy. Nếu thực sự không cố gắng nhanh chóng hồi phục, sẽ gặp rất nhiều phiền toái. Bà không muốn làm gánh nặng. Bà muốn đem hết sức mình che chở cho các con.
“ Mẹ!” Đôi mắt to tròn bỗng nhiên cay cay. Từ Y Chi nghẹn ngào thốt lên. Mỗi ngày,
cô
chỉ ở nhà, làm tất cả việc nhà cỏn con, vất vả gì chứ? Người chân chính vất vả
là
mẹ
cô. Mỗi ngày phải làm việc cực lực chẳng dám nghỉ ngơi, tất cả chỉ vì
cô
không có bản lĩnh, không có khả năng, không có tư chất gánh vác tiếp mẹ, nên người mới trở nên như vậy.
Từ Y Chi nhanh chóng đem nước mắt giấu đi,
cô
phải mạnh mẽ, phải thay mẹ gánh vác. Nhưng
cô
phải làm gì đây? Từ trước đến giờ, ngoài việc nhà
cô
chẳng biết làm gì cả. Với lại mẹ
cô
sẽ tức giận, nếu
cô
chạy đến nơi nào đó để làm việc.
Sau
khi
giúp mẹ ăn xong cháo và uống thuốc. Từ Y Chi muốn đi ra ngoài một chút.
Cô
thực sự cảm thấy mình vô dụng
khi
nhìn đến bóng dáng suy nhược của mẹ.
Cô
nhìn lại mình, mẹ luôn chăm sóc
cô
thật tốt, làn da chưa từng chịu nắng gió, nên trắng nõn nà. Nghĩ vậy
cô
lại thêm xót dạ. Lấy bộ quần áo dài, che phủ hết làn da. Mái tóc hơi đánh rối một chút, búi gọn thành hai viên dưới tai. Mái tóc ngố gần như che hết đôi mắt. Vẫn không quên lấy chiếc bút, chấm vài dấu trên gương mặt. Sau đó nhìn vào kiếng, thấy ổn thỏa lấy nón đội đi ra ngoài.
Từ Y Chi ngồi trên chiếc xe đạp cũ rích chạy vòng quanh.
Cô
không dám chạy quá xa, sợ rằng sẽ lạc đường về, vì thành phố nhiều ngã rẽ, mà số lần
cô
ra ngoài vô cùng ít, nên chạy đến đâu,
cô
vô cùng nhìn kỹ các bảng hiệu hoặc điểm nào đó để dễ phân biệt.
Ra khỏi hẻm nhỏ, đến những khu chung cư cao cấp,
cô
thả chậm tốc độ để nhìn xung quanh. Ở đây xe cộ nhiều quá,
cô
nhìn có chút choáng váng, đành tìm một quán nhỏ vỉa hè ngồi xuống uống nước.
“Này, bà nhìn xem tờ rơi này viết này” Một người phụ nữ lớn tuổi, cầm trong tay tờ giấy nói với người bên cạnh, sau đó chậm chạp đọc cho người bên cạnh nghe, vì Từ Y Chi cùng ngồi gần, nên nghe rất rõ ràng.
“Trời ơi, yêu cầu gì nhảm nhí, ai dám nhận?” Người phụ nữ đọc xong ném tờ giấy đi. Từ Y Chi đứng dậy bước tới nhặt, nhìn lướt qua tờ giấy:
Tìm người giúp việc
Nữ không nhiều chuyện =.=
Lương theo quyết định của người thuê 0.0
Công việc nhà ( nấu ăn, dọn dẹp)
Bao ăn ở, thứ bảy được nghỉ về nhà (chủ nhật đến)
LH: sdt:0xx,0xx,0xx
Nhìn vào tờ rơi, người bình thường sẽ khinh bỉ kẻ viết ra. Nhưng đối với Từ Y Chi,
cô
chỉ chú trọng vào ba chữ ‘bao ăn ở’, còn những vấn đề kia,
cô
cho
là
chuyện dĩ nhiên. Quan trọng
là, công việc kia,
cô
biết làm.
Từ Y Chi trả tiền nước, rồi đạp xe chạy về. Đến nhà,
cô
rón rén đi vào. Thấy mẹ vẫn còn ngủ,
cô
nhẹ nhàng tìm điện thoại cũ kỹ và độc nhất, ấn dãy số, sau đó chui tọt vào bếp nghe tiếng chuông đổ.
“Alô…”
“…”
“Tôi
là
người tìm xin việc”
“…”
“Đã đọc kỹ”
“…”
“Tôi sẽ đến”
“Tút…tút…tút”
Từ Y Chi gọi điện thoại xong, lại lén lúc đi ra, nhìn thấy mẹ
cô
vẫn còn ngủ thì âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Sao cảm giác cứ như làm chuyện xấu vậy?
Khiến tim
cô
đập liên hồi.
Lúc này Từ Y Chi chợt nhớ, lỡ như mẹ
cô
không cho
cô
đi làm thì sao? Hoặc
là
bà sẽ tức giận với
cô? Nhưng không sao, chỉ cần có thể thay mẹ làm việc, dù bị đánh
cô
cũng cam tâm tình nguyện, chỉ cần chia sẻ nặng nhọc trên đôi vai gầy kia, có ra sao
cô
cũng không hối hận.
Hôm sau!
Buổi sáng, sau
khi
giúp mẹ ăn uống, Từ Y Chi lại ‘hóa trang’ để đi ra ngoài. Theo như địa chỉ hôm qua người kia nói,
cô
ngại ngùng hỏi thăm, rốt cuộc cũng tìm đến. Nhìn quán nước xinh đẹp cao cấp kia
cô
có chút sợ hãi.
Nếu
là
lúc trước, những nơi như vậy
cô
thường được cha mẹ dẫn đi, nhưng từ
khi
có tai biến, nơi như thế này
cô
đã xóa đi từ năm năm qua, giờ nhìn lại có chút lo sợ.
Trần Trí gương mặt bình tĩnh, nhìn
cô
gái với dáng ngoài cố ý nghiêm chỉnh đến chẳng thể nghiêm chỉnh hơn ngồi trước mặt. Trong lòng thì lại vô cùng hạnh phúc như muốn ngước mặt lên trời mà rống thật to.
Tổng giám đốc nửa tháng trước bất ngờ chuyển ra ngoài ở, lại muốn tìm một người giúp việc, đành giao trách nhiệm này cho anh. Chỉ
là
lần đầu tuyển chọn, người đến xin việc suýt nữa dẫm nát cửa công ty,
khiến ông chủ mặt như đít nồi muốn gϊếŧ chết anh. Bởi vì yêu cầu anh đưa ra quá tuyệt vời, người tìm đến không một ngàn cũng chín trăm.
Lấy kinh nghiệm xương máu từ lần trước, anh lại lần nữa cho người đi phát tờ rơi, với những yêu cầu trên trời dưới đất. Vậy mà gần nửa tháng cũng không có một số điện thoại nào liên lạc muốn xin làm. Lại lần nữa
khiến ông chủ khó tính muốn ăn tươi nuốt sống anh. Ra lệnh trong tuần tới, nếu không tìm được người, anh cũng nên gửi đơn từ chức.
Chết bầm thật!
Trợ lý tổng giám đốc, mức lương khủng như vậy, tìm được dễ sao? Nhưng nếu thực sự không tìm được, đừng nói trợ lý, nhân viên quèn còn chưa chắc làm được ở công ty tập đoàn Văn Lai này, vì bị sa thải, sẽ không còn cơ hội.
Nhìn thấy thời hạn đưa ra sắp đến, anh muốn làm lại tờ rơi để phát, bất ngờ nhận được cuộc điện thoại,
khiến anh vui mừng muốn đốt nhang khấn vái tạ ơn. Có lẽ trời thương người tốt, nên an ủi anh có phải không?
“Cô
tên gì? Nhiêu tuổi? Làm được việc gì?” Trần Trí giọng nói nhẹ nhàng, nhưng nghe kỹ sẽ phát hiện trong đó có chút gấp gáp. Không gấp sao được? Ba ngày nữa đã đến thời hạn đi ăn xin, không tranh thủ có nước treo cổ à?
“Từ…Từ Y Chi, mười… mười tám tuổi, làm được tất cả công việc nội trợ” Từ Y Chi cố gắng ngồi thẳng lưng, tay chống trên đùi, vẻ mặt sợ sệt nhìn người trước mặt. Hỏi liên tiếp ba vấn đề như vậy
khiến
cô
không bắt kịp tiến độ, đành trả lời theo như trí nhớ lưu lại
khi
bị người hỏi.
“ Được,
cô
đã được nhận” Trần Trí nhanh chóng phun ra quyết định. Ông chủ bự chỉ yêu cầu tìm người biết làm việc trong nhà, không có bất kỳ điều gì nhiều. Nhìn
cô
gái nhỏ ngoại hình coi như không tệ, chỉ
là
gương mặt… Trần Trí hạ thấp đầu một tí để nhìn kỹ, nhưng Từ Y Chi lại cố ý cúi thấp hơn. Anh đành bỏ qua vấn đề, trực tiếp đưa người về nhà, sau đó đến chỗ ông chủ
báo cáo.