Chương 11

Qua ba mươi phút, lấy được toàn bộ tin tức về Từ Y Chi, Văn Diễn vô cùng hạnh phúc và thoã mãn rời đi. Phải nói



con dâu kia ông cực kỳ hài lòng. Nhìn vào đôi mắt trong suốt không chứa tạp chất, ông khẳng định, trong những



gái ông nhét cho con trai bảo bối, không người nào có được đôi mắt thuần

khiết như vậy. May mắn, những kế hoạch ông gây ra, không có kế hoạch nào thành công, nếu không, chắc con ông hận ông suốt đời. Nghĩ vậy Văn Diễn lại an tâm.

‘Tiễn’ Lão cha già đi, Văn Thiếu Kiệt vội vàng đem công việc dừng lại. Hôm nay anh muốn đưa Từ Y Chi đi mua quần áo, bởi vì anh từng để ý,



có rất ít đồ, với lại, toàn bộ đều

làquần áo dài rộng thùng thình, chỉ có hai ba bộ lửng để thay đổi.Nghĩ đến đây Văn Thiếu Kiệt lại thấy, mẹ vợ tương lai



cố ý giấu kín



ngốc

kia, đợi đến thời gian thích hợp cho anh phát hiện. Cuộc nhân duyên này không phải đã được định từ lâu thì



gì?

“Kiệt?” Từ Y Chi ngồi trên xe, thấy xe dừng lại thì ngạc nhiên hỏi. Vốn



Văn Thiếu Kiệt nói có chút chuyện cần đưa



đi, nhưng từ lúc lên xe tới giờ, vì bị khung cảnh xung quanh hấp dẫn,



vẫn chưa hỏi đến vấn đề



đi đâu. Hiện tại xe dừng,



có chút bỡ ngỡ. Chỗ này

côchưa từng đến, nếu không có anh bên cạnh, chắc rằng đã khóc lên vì nghĩ mình đi lạc =.=

“ Không phải sợ, anh đưa em đi” Văn Thiếu Kiệt giúp Từ Y Chi cởi dây an toàn, lại vụиɠ ŧяộʍ trên mặt



mổ xuống một cái. Ha… Như thế nào anh hôn càng ngày càng thêm nghiện? Mùi hương thoang thoảng nhẹ nhàng không thuộc về nước hoa trên người



càng hấp dẫn khứu giác anh hơn. Chỉ

là, định lực trong ba mươi năm qua của anh không phải để nói suông.

Từ

khi

bị Văn Thiếu Kiệt thấy gương mặt thật, lại bị anh cưỡng chế không cho hoá trang, Từ Y Chi mới không tình nguyện để tự nhiên ra ngoài. Gương mặt vốn không chút phấn son lại thêm nét thuần

khiết. Mái tóc ngày nào bị áp bức thành dạng xấu cũng được chải chuốt búi gọn gàng. Có điều không thay đổi chính

là… Những bộ đồ



mặc từ trước đến nay vẫn vô tư ở trên người.

“Nhưng mà…” Từ Y Chi thấy rõ ràng, trước mặt mình



cửa hàng thời trang hoàng tráng thì liền hiểu rõ.



không có tiền, nói chính xác hơn





đang tiết kiệm tiền để cho mẹ

côsống những ngày tháng thoải mái, lí gì bây giờ phải tốn kém cho vấn đề không cần thiết này?



như vậy không tốt sao? Lại nhìn về bản thân, ừ thì…có chút quê mùa thôi mà.

“Ngoan” Văn Thiếu Kiệt không nhìn sự do dự của Từ Y Chi mà trực tiếp tự mình quyết định. Xuống và đi vòng xe giúp



mở cửa. Đưa bàn tay giúp



bước ra an toàn. Anh biết



nghĩ gì, vì trên hồ sơ cá nhân của

cô, anh biết hết mọi việc

khiến



lo lắng. Nhưng một

khi

anh đã biết, cũng sẽ nhanh chóng giải quyết, để



có thể an an ổn ổn bên cạnh mình.

Nắm lấy bàn tay to lớn,Từ Y Chi có chút yên tâm, tựa như một cảm giác ỷ lại vào anh bắt đầu bén dần. Cả hai đi vào cửa hàng thời trang, nói chính xác hơn, Từ Y Chi được Văn Thiếu Kiệt ôm vào như lần đầu bước vào công ty. Và cũng một kết quả tương tự, có đến mười mấy nhân viên nữa sau đó bị sa thải.

Cửa hàng thời trang này



một trong những cửa hàng có thương hiệu lớn của tập đoàn Văn Lai nằm trong trung tâm thành phố Y. Nhân viên ở đây thấy Văn Thiếu Kiệt điều nhốn nháo, nhìn đến



gái nhỏ trong lòng anh liền nổi lên sự khinh bỉ. Nhưng so với khinh bỉ, họ vẫn bị ghen tị che mắt.

Sau

khi

chọn vừa ý những chiếc váy, đơn giản có, tinh tế có, sang trọng có, Văn Thiếu Kiệt đưa Từ Y Chi đến nơi thử đồ đặc biệt dành cho khách quý. Nơi đây ngoại trừ anh và

cô, cũng chẳng có bóng dáng người thứ hai. Hỏi tại sao ư? Vì anh không muốn



gái nhỏ kia ngượng ngùng trước mặt người lạ, và một điều quan trọng nữa, anh không muốn bất kì ai nhìn



ngoài anh.

“Kiệt, sao nhiều vậy?” Nhận những bộ trang phục Văn Thiếu Kiệt đưa để thử, nhìn giá cả trên đó Từ Y Chi có chút hoang mang.



quả thật không có đem tiền, mà tiền của



gom lại cả gia tài lại cũng chẳng đủ mua nổi một bộ. Đành giương mắt ý tứ nhìn anh.

“ Không sao, đây



đồ của công ty, đưa cho em mặc thử để quảng cáo” Văn Thiếu Kiệt mặt không đỏ tim không đau mà nói dối. Đồ công ty để



mặc quảng cáo? Vậy có cần nói cưới



về để quảng bá thế nào



'thê nô' hay không? Mà quả thật có, anh cũng không ngại ngùng cưới



ngay lập tức đi?

“Vậy sao?” Quả thật có chuyện tốt đến như vậy? Từ Y Chi không chút nghi ngờ lập tức tin ngay. Bởi vì



không hiểu chuyện kinh doanh thế nào, nhưng quảng cáo sản phẩm

côthường thấy trên tivi, nên

khi

Văn Thiếu Kiệt nói,



cứ ngỡ mình đang giúp người khác buôn bán, một chút lo lắng vừa rồi không cánh bay mất.

“Kiệt…”

Trong màn che, Từ Y Chi vô cùng căng thẳng gọi tên anh. Bởi vì những chiếc váy kia khoá kéo nằm phía sau, căn bản



không thể nối tay dài ra để kéo lên. Đành ỷ lại kêu anh một tiếng.

“Sao vậy?” Văn Thiếu Kiệt cảm thấy không đúng,



vào trong đã một lúc, vì sao vẫn chưa ra? Sau đó nghe tiếng gọi, không kịp suy nghĩ bước vào. Nhìn tình cảnh trước mắt, anh lập tức hoá đá. Vẻ mặt Từ Y Chi có chút e thẹn mà cúi thấp đầu, làn da trắng không tì vết hiện lên, bờ vai trắng nõn nà lộ ra, xương quai xanh tinh tế mảnh khảnh. Nhìn đến tai



đỏ ửng, anh nhẹ nhàng đưa tay nâng gương mặt.

Tuy trang phục chưa kịp hoàn chỉnh, nhưng bấy nhiêu cũng đủ Văn Thiếu Kiệt cảm thấy lưỡi đắng miệng khô. Nhìn đến gương mặt búp bê ửng hồng kia, anh không kiềm chế mà nhẹ nhàng hôn lên làn môi mềm mại. Cảm giác non mềm ướt ác đó,

khiến anh lúc đầu chỉ muốn đơn giản ấn xuống liền trở thành hôn sâu. Sự chiếm hữu mạnh mẽ trong anh bắt đầu lớn dần.

Nụ hôn kéo dài đến

khi

Văn Thiếu Kiệt cảm nhân được người trong lòng nhũn ra mới dừng lại. Nhìn gương mặt Từ Y Chi

ngốc

nghếch cùng đôi mắt

phủ đầy sương mờ, thêm đôi môi thật đỏ vì bị hôn, anh cắn răng khắc chế bản thân, ôm



vào lòng, bàn tay đưa ra sau kéo khoá áo lên.

“Bảo bối, em thật ngọt” Văn Thiếu Kiệt kiềm chế xúc cảm, nhẹ nhàng gặm vào tai Từ Y Chi, lời nói ái muội, hơi thở ấm nóng, thành công

khiến cả người



co rúm lại. Phản ứng đó

khiến anh vô cùng hài lòng. Bảo bối của anh thật đáng yêu, may mắn cỡ nào mới bị anh bắt được đây?

“Kiệt, ngứa..” Sau nụ hôn, Từ Y Chi vì thiếu ôxi mà thở hỗn hểnh, chưa lấy lại tinh thần, liền bị Văn Thiếu Kiệt trêu ghẹo,



nhất thời muốn đẩy anh ra, chỉ tiếc



người đàn ông này có lực quá mạnh,



căn bản không đẩy được, đành nói ra cảm nhận của mình để anh ngừng động tác vô lại kia.

“Haha, bé

ngốc” Văn Thiếu Kiệt rất biết điều mà dừng lại sự trêu chọc. Anh không muốn chút sỗ sàng đó doạ



sợ hãi. Vòng tay to lớn đem Từ Y Chi khoá chặt, biết đến lúc nào

cômới hoàn toàn thuộc về anh đây? Tuy

anh vô cùng tự tin với bản thân mình, đạt đầy đủ tiêu chuẩn một ông chồng mà các



gái mơ ước. Nhưng



ngốc

của anh không phải bọn họ, điều đó mới

khiến anh bất an.

“ Chi Chi, hứa với anh, mãi bên cạnh anh được không?” Cằm Văn Thiếu Kiệt nhẹ nhàng đặt trên đỉnh đầu Từ Y Chi, bàn tay phải ấn đầu



vào ngực, tay trái nhẹ nhàng vuốt nhẹ tấm lưng nhỏ bé. Anh thì thào nói, tựa như muốn nhắc nhở chính mình,



mãi mãi sẽ thuộc về anh, sẽ vĩnh viễn trấn an trái tim đang thổn thức.

“Kiệt…” Từ Y Chi cảm giác Văn Thiếu Kiệt có gì đó



lạ. Mãi mãi bên anh? Nhưng ngày mai thứ bảy rồi,



phải về bên mẹ. Mà lời anh nói đơn giản lại

khiến



khó xử vô cùng. Muốn nói rõ cho anh biết, nhưng lời tới miệng liền bị vòng tay anh siết chặt, đành vậy, tối nay

côgiải thích rõ sau đi.

Qua một hồi chật vật thử đủ loại trang phục thì thời gian cũng đã đến trưa. Văn Thiếu Kiệt cũng muốn trở về, nhưng nếu để Từ Y Chi vất vả nấu ăn,

khiến anh không nỡ. Với lại, chắc



rất hiếm ra ngoài, vì

khi

ngồi trên xe, tầm mắt



luôn hứng thú nhìn mọi điều mới lạ. Vì vậy, anh cố ý chạy chậm một chút, để thoã mãn sự hiếu kỳ của

cô, bàn tay không cầm tay lái cứ nhẹ nhàng xoa nhẹ đầu

cô, với vẻ cưng chiều không thể diễn tả bằng lời.

Thấy thời gian ăn trưa đến, Văn Thiếu Kiệt đưa

Từ Y Chi đến nhà hàng mà anh với Trương Quân Nhân thường dùng. Cả hai được đưa vào phòng riêng để phục vụ. Anh gọi bốn món ăn kèm một phần bánh kem tráng miệng.

Thấy Từ Y Chi thích thú nhìn đồ trên bàn, Văn Thiếu Kiệt cầm đũa gắp thức ăn bỏ vào chén cho

cô, sau đó cưng chiều nhìn



bảo “Ăn đi” Thấy



cũng cầm đũa bắt đầu ăn, anh nghĩ ‘ Chẳng lẽ không kêu ăn,



sẽ không động đũa đến?



ngốc

này thật khờ mà’

Tối!

Nằm trong vòng tay Văn Thiếu Kiệt, Từ Y Chi tâm trạng thấp thỏm không thể nào chợp mắt. Lời nói chưa đựng sự sợ hãi của anh lúc trưa

khiến



bối rối ‘Chi Chi, hứa với anh, mãi bên cạnh anh được không?’ Vậy mai thứ bảy,



về thăm mẹ có được xem



rời xa không? Nhưng



thực sự rất nhớ mẹ, cũng không biết lúc



đi, bây giờ bà đã như thế nào nữa. Càng nghĩ, Từ Y Chi càng lo lắng, cứ xoay người chăng trở.

“Sao vậy? Em khó ngủ?” Văn Thiếu Kiệt nhận thấy người trong lòng vẫn còn thức, hình như có tâm sự gì đó. Anh hơi ngồi, chòm người qua



nhìn, tất nhiên cũng chẳng quên thừa dịp



ngốc

nào đó không để ý mà mổ vài cái lên mặt. Thương nhân mà, có lợi dại gì không tranh thủ cho bản thân? Huống chi anh lại



cao thủ thương trường.

“Kiệt, mai thứ bảy…” Từ Y Chi có chút lo lắng nhìn Văn Thiếu Kiệt, thấy hành động anh an ủi mình,



lại chẳng chút phòng bị nói. Hình như



hoàn toàn không hề để ý sự mờ ám lúc này.

Để mặc tình cậu chủ nào đó lợi dụng mổ thêm vài phát. Phải thôi,

ngốc

đôi

khi

cũng có lợi đấy, vui cười buồn liền khóc.

“Thì sao?” Văn Thiếu Kiệt có vẻ mờ mịt. Anh biết ngày mai



thứ bảy, nhưng vấn đề ở đây,



nói vậy có ý gì? Nhìn sự rối rắm trong mắt của

cô, rốt cuộc anh vẫn chưa hiểu được nguyên nhân, chỉ im lặng chờ



nói ra. Mà anh tin, vấn đề kia sẽ làm anh không vui, nên



mới tỏ ra bối rối như vậy. Nhưng đó



gì?

“Kiệt, mai em muốn về thăm mẹ” Vốn dĩ Từ Y Chi có chút lo lắng sẽ không ai làm bữa tối ngày mai cho Văn Thiếu Kiệt. Nhưng lúc chiều, Trần Trí có đưa người làm đến, tuy lúc đầu



khó hiểu, sau cậu chủ nào đó dung lời hay ý đẹp giúp



giải toả khúc mắt trong lòng, nên đành thuận theo ý anh vậy.

“ Anh đưa em đi” Tuy Văn Thiếu Kiệt có chút bất ngờ, nhưng anh nhanh chóng hiểu Từ Y Chi đang nghĩ gì. Anh thầm cao hứng, như vậy không phải rõ ràng



để ý anh sao? Không phải vì câu nói lúc trưa đã động lòng



ngốc, nên bây giờ có chút lo lắng cho anh? Tiếp tục cao hứng, anh vẫn không quên ôm



vào lòng mổ thêm vài phát lên mặt.

“Không được đâu Kiệt” Từ Y Chi nghe vậy liền không tự chủ mà bật dậy nhìn Văn Thiếu Kiệt. Anh đưa



đi? Như vậy chuyện



nói dối mẹ đi làm cho ‘bà chủ’ chẳng phải sẽ bị lộ hết hay sao? Lúc đó mẹ chắc hẳn sẽ giận

cô, không yêu thương quan tâm



nữa thì làm thế nào? Thực ra chuyện này



vẫn chưa có đủ can đảm để nói thật sự với bà, để mai về thăm tình hình sức khoẻ của mẹ rồi hẵn tính.

“Ngoan, anh sẽ không vào nhà, chẳng sao đâu, ngủ đi” Nhìn ra khúc mắc của Từ Y Chi, Văn Thiếu Kiệt nhẹ nhàng kéo



nằm xuống bên cạnh, hôn lên trán an ủi. Anh biết



chắc chắn đã nói dối mẹ mình gì đó, nhưng anh sẽ không làm



khó xử. Cũng như thật lòng yêu

cô, anh sẽ dùng mọi cách để bảo vệ

cô.

Từ Y Chi buông lỏng cơ thể. Anh nói vậy thất

khiến



hài lòng. Ngày mai



có thể gặp mẹ rồi, cảm giác hân hoan trong lòng cứ mãnh liệt dâng trào. Một lúc sau,



cũng từ từ đi vào giấc ngủ.

Văn Thiếu Kiệt thấy Từ Y Chi thực sự đã ngủ, anh nhẹ người lách mình ra xa một chút. Rồi từ từ ngồi dậy xuống giường.

“Nhân, người giúp mình một việc”

“….”

“Dùng mọi biện pháp mua căn biệt thự kế bên nhà mình”

“…”

“Được”

Văn Thiếu Kiệt gọi điện thoại xong, trở về giường nằm xuống bên cạnh Từ Y Chi, đôi tay dài rắn chắc ôm trọn



vào lòng. Lúc này nhìn vào gương mặt

cô, anh có cảm giác, tất cả mọi việc mình

làm vì

cô, hoàn toàn không hối hận.