Chương 9

Tan học, Thuyên đi ra cổng đợi ông ngoại. Cậu cũng thấy Chinh đang bước ra cùng hướng với mình.

"Chinh, về chung luôn không?"

Chinh ngẩng mặt nhìn Thuyên rồi rất nhanh đảo mắt chỗ khác kèm theo là cái lắc đầu quen thuộc. Sau đó, cậu thấy Chinh có lẽ đã cùng mẹ đi về. Cổng trường lúc này có thêm hai ba học sinh nữa. Chúng đang quây quần bên bà bán hàng để thi nhau chơi trò chơi để kiếm thêm kẹo hoặc tiền. Đợi một lát thì ông ngoại tới, Thuyên vẫy tay để cho ông thấy hướng mình đang đứng. Hai ông cháu lại tiếp tục trở về trên con đường cũ.

"Ngoại ơi, ngoại biết ở làng mình có ai tên Chinh không?"

Ông ngoại suy tư một lát rồi trả lời:

"Chinh hả? Để tao nhớ coi. À, nó là con gái của thằng Phong, trạc tuổi mày đó."

Thuyên gật đầu, rồi cậu tiếp:

"Dạ, hôm nay con học chung với Chinh đó ngoại."

Ông ngoại Thuyên im lặng, dường như ông lại nhớ đến điều gì đó. Người già thường hay hồi tưởng chuyện cũ và ông Thuyên cũng không ngoại lệ. Lắm khi, ông hay ngồi một chỗ, rít một điếu thuốc rồi thẩn thờ không biết nghĩ chi. Từ sau được ông kể cho nghe sơ sơ về ông Tư, Thuyên dường như hiểu ra. Họa chăng ông đang nhớ về hồi đó, một thời rất xa có chiến tranh, bom đạn và những người đồng đội sát cánh cùng mình vào sinh ra tử? Những lúc như thế, Thuyên sẽ đến cạnh rồi ngồi chung với ông. Ông sẽ nhìn Thuyên rồi cười cười kế đến hai ông cháu cứ ngồi như vậy, im lặng nhìn cảnh vật trước mắt.

Hiện tại cũng thế, ông Thuyên đang nhớ chuyện nhà Chinh mà ông được nghe kể qua những lần ngồi nói chuyện cùng mấy người trong xóm. Chinh là con gái út, trước Chinh đã có hai người chị nữa. Cha của cô bé là một người đàn ông cục tính, thích con trai lắm. Ông cứ nghe người ta nói mãi về chuyện hắn ham con. Rồi đùng một cái, đánh vợ đánh con mỗi khi say rượu. Cứ rượu vào là đánh, có hôm chửi rủa rồi cũng đánh đập, mắng nhiếc. Cách mấy căn nhà, ông còn nghe được tiếng than khóc của mẹ Chinh. Nhiều lần thấy không được, hàng xóm cũng lại can ngăn nhưng cha Chinh cứng đầu lắm, vài ba năm thấy dẫn bồ nhí về và người nọ cũng đã sinh cho hắn một người con trai, cưng chiều hết mực. Mẹ Chinh dẫn hai người chị lớn lên thành phố làm ăn, bặt mất tăm từ đó. Còn Chinh nhỏ, nên để ở lại nhà cũ với cha và "mẹ kế". Người dì thương lại không có con nên đã để Chinh qua ở chung vì sợ "mẹ kế" có hiềm khích.

"Ở lớp, ráng giúp đỡ Chinh nha con. Số nó khổ, không nhờ được mẹ cha." Ông từ ái nhìn Thuyên, nói như thế.

*ráng: Cố gắng

"Con biết rồi ngoại. Mà hôm bữa, nhỏ chảnh lắm không chịu kết bạn với con nữa. Nhỏ bảo con yếu đuối."

Ông cười, đoạn ông xoa đầu Thuyên.

"Ừ, nhìn mày thế có là tao tao cũng không chơi chung. Ráng ăn nhiều cho mập mạp lên con."

Thuyên đến cửa nhà, cậu chạy vào trong kể với bà ngoại chuyện ở lớp hôm nay. Khi được thầy mời lên giới thiệu, cậu đã được cả lớp vinh danh là người có đoạn giới thiệu hay nhất.

"Giỏi, nay ngoại làm canh chua cho con nè Thuyên."

Thuyên òa lên mừng rỡ. Cậu nhanh chóng chạy đi rửa mặt, tay chân. Còn một buổi chiều nữa nên Thuyên cần tranh thủ ăn cơm, nghỉ ngơi.

Nghĩ đến chiều sẽ gặp được Chinh, lòng Thuyên nhanh chóng rạo rực lên. Mệt mỏi dường như tan biến, Thuyên cứ vui vui vẻ vẻ tới tận khi lên bàn cơm.

"Nhìn con vui dữ vậy, có gì không con?" Bà ngoại quan tâm hỏi Thuyên.

"Dạ, tại con học chung với bạn Chinh á ngoại."

Bà vui vẻ gật đầu, rồi nhà ba người tiếp tục bữa cơm trưa đạm bạc.

Tới giờ đi học, cái nắng nóng đã lan hết khoảng sân. Thuyên mặc áo khoác, đội nón rồi cùng ông đến trường. Cậu thấy cái bóng của mình in lên mặt đất hình con rùa, thích thú trỗi dậy trong lòng. Cậu giả vờ hình dáng của rùa rồi bắt đầu bơi mãi, bơi mãi lên trước.

Ngồi lên ghe, Thuyên nhìn mái chèo rẽ nước trông vô cùng điêu luyện của người lái, tiếng sóng nước vỗ vào mạn thuyền nghe rào rào. Đôi khi, Thuyên còn thấy lục bình trôi đến chỗ ghe mình nữa. Nhiều lần, cậu cũng muốn để tay xuống mặt sông, cảm nhận dòng nước xen qua kẽ tay mình như thế nào nhưng ở trên thành phố, Thuyên đã được dạy không được làm thế để giữ gìn an toàn sông nước cho bản thân.

Đi qua nhiều nhà, trường học đã lấp ló trước mắt Thuyên. Trưa nắng, không có quá nhiều người tụ tập trước cổng trường. Học sinh đang nhanh chân chạy vào lớp cho kịp giờ. Xe cộ đậu nhiều không đếm xuể, Thuyên lách qua những chiếc xe máy rồi đi vào trường, cậu cũng không quên thưa ông đi học.

"Chinh!" Thuyên gọi lớn khi thấy hình dáng quen thuộc.

Chinh cũng dừng lại, quay đầu nhìn cậu.

"Đợi tôi với."

Thuyên chạy đến chỗ Chinh, rồi cùng cô bé đi về lớp.

Gió thổi qua, mát rượi cả khuôn mặt. Một buổi trưa chiều lại đến, một buổi học lại tiếp tục và những mầm non tương lai đang cố gắng từng ngày để đạt được kết quả thật tốt.