Chương 11
Chợt một xô nước lạnh như băng tạc thẳng vào mặt nó, nó tỉnh dậy, mở mắt ra định thần xem chuyện gì đã xảy ra...
Rồi chợt hoảng hốt...khi thấy mình bị trối chặt
- Đây... đây là đâu?? Sao mình lại... - Nó sợ hãi. Xung quanh nó là 1 khu nhà hoang trống, chỉ nghe đc tiếng lá cây xào xạc và tiếng chim ríu rít, ngoài ra kô có tiếng xe cộ nào cả.
- Mày chịu tỉnh rồi à? - Một thằng con trai cỡ 18 19 tuổi đứng đó nhìn nó với ánh mắt sắt đá.
- Anh là ai? Sao lại bắt tôi đến đây? - BNhi
Hắn kô nói gì, và tiến lại gần nó, nó sợ hãi và cố lùi dần nhưng phía sau nó là một bức tường. Hắn để tay lên cầm nó rồi kéo lên.
- Cô rất xinh đẹp... - Hắn cười nham hiểm
- Trời ơi, kô lẽ hắn muốn... - Nó suy nghĩ, và nỗi sợ hãi tăng dần tăng dần trong đó.
Nhưng hắn chợt đứng dậy, bỏ tay vào túi rồi quay sang chổ khác:
- Nhưng tôi sẽ k để cô yên ổn như vậy đâu...
- Tại sao anh lại bắt tôi đến đây, tôi có thù oán gì với anh đâu
- Cô thì kô, nhưng thằng Thái Anh thì có - hắn nhấn mạnh từ Thái Anh
- Gì? Thái Anh liên quan gì đến...
Chợt chuông điện thoại trong balo của BNhi bị vứt gần đó reo lên. BNhi chưa kịp phản ứng, hắn đã đi đến cầm điện thoại lên:
- Alo!
- BNhi...! - Thái Anh
- Là mày à Thái Anh? - Hắn giằng giọng
- Hả? Kô phải BNhi, anh là ai?
- Mày kô nhận ra giọng nói của tao à?
- Là...
- Tao là anh Hai của B Trân, cô gái " bất hạnh " bị mày bỏ mặt -
BNhi giật mình khi nghe đến:
- Hả? - To mắt
- Sao anh lại có điện thoại của BNhi - Thái Anh hoảng hốt
- Sao mày lại hoảng hốt thế hả? Tao chỉ muốn đùa với cô gái của mày chút thôi - Hắn cười trong điện thoại
- Mày, đồ bỉ ỏi... Sao mày có thể làm mấy chuyện như thế với 1 cô gái yếu đuối...
- Mày im đi, mày có biết cảm giác của em gái tao như thế nào khi bị mày bỏ kô hả? Nó đã tự tử nhưng kô thành, hiện giờ đang đc điều trị tâm lí ở bệnh viện tâm thần đó - Hắn như muốn cấu xe Thái Anh
- Sao? Nhưng tôi kô thích cô ta... chính cô ta đeo theo tôi mà...
- Im đi, tao sẽ cho mày mãi mãi kô gặp đc con nhỏ này nữa... - Hắn cầm dao và dí vào cổ BNhi, nó cảm thấy ran rát ở cổ, một vài giọt máu tủa xuống. BNhi hoảng hốt:
- Thả tôi ra! Thái Anh...cứu mình với... - BNhi hoảng hốt
- Mày, mày muốn gì ở tao hả?
- Em gái tao bây giờ sống cứ như chết... đó là do mày gây ra...Tao muốn...mày phải chết.
- Cái gì? Mày bị điên hả... Tao đã nói kô phải tao mà, chính cô ấy bám theo tao, tao đã từ chối mà cô ta cứ bám theo...
- Im đi, giờ tao đổi ý rồi... Kô thể để dễ dàng cho mày vậy, mày chết tao cũng chẳng đc gì... Giờ tao muốn tống tiền mày
- Tống tiền? Cái gì hả? Vậy chẳng phải đây là bắt cóc tống tiền sao... Khôn hồn thì thả cô ấy ra, kô thì...
- 100 triệu, trong vòng 3 tiếng kể từ bây giờ... Nếu đến 3 tiếng mà mày kô có tiền đưa tao, thì đến mà nhận xác nó. - Nói rồi hắn cúp máy và vứt con dao còn dính 1 ít máu từ cổ BNhi. Con bé đưa tay ôm lấy vết thương, rất may chỉ là ngoài da.
BNhi kô ngờ bên ngoài con người bảnh bao như thế lại có thể làm những chuyện bỉ ỏi thế.
- Duy à! chị BNhi bị bắt cóc rồi! - Anh Thy nói chuyện với Duy trong điện thoại với giọng nói hoảng hốt.
- Gì? Cậu điên à? Đừng có bịa linh tinh thế... Cô ta bị bắt cóc mắc mớ gì mình chứ... - Minh Duy
- Ai mà bịa cơ chứ, là thật đó... Anh Thái Anh đang phát điên ở đây đây nè....
- What? - Minh Duy giật mình và tức tốc chạy đến nhà Thái Anh
Ở đó, Thái Anh đang ngồi trên ghế salon với vẻ mặt lo lắng:
- Tụi bắt cóc đòi 100 triệu để chuộc chị ấy, trong vòng 3 giờ... Mà khổ nỗi chả thèm nói địa điểm...- Anh Thy bực mình ngồi bên cạnh Thái Anh
- Thật là rắc rối... - Minh Duy lẩm bẩm - Thôi đc rồi... để em đi điều tra xem sao... - Minh Duy nói với Thái Anh, xong lại sách xe vọt đi.
- Cái thằng này, thấy kô giúp đc lại tìm cớ chùn...bạn bè cái kiểu gì vậy trời? - Anh Thy nghiếng răng nhìn Duy...
Đúng là thằng nhóc đang đi điều tra thật... Đúng vậy, thật tình cờ... Minh Duy là bạn của San San ở mức độ khá thân, hôm sáng đi chung với thằng nhóc, hắn đã cáu lên khi nhắc đến một con nhỏ lắm chiêu.
Đến cổng trường của San San, rất may San San vừa cùng lũ bạn đi ra đến. San San mỉm cười đi đến quàng vai Minh Duy:
- Sao hả? Rũ đi chơi à...
- Ừ... mình với cậu đi uống nước đi... Mình có chuyện muốn hỏi cậu
- Gì? Nhìn mặt cậu nghiêm trọng thế... - Hắn vỗ vai Minh Duy - Đi thôi
----
- Sao cơ? Cậu biết con nhỏ đó à?
- Ừ! Mà có phải nó mặc đồng phục của trường cấp 3 An Long kô?
- Ừ! Cô ta cũng cáo thật, dám đạp chân mình rồi chạy mất... - San San như nỗi nóng lên khi nhắc đến
- Đúng là... " cô nàng rắc rối " mà... - Minh Duy tự nói chuyện - Rồi thế nào? - quay sang San San
- Ừ! Cô ta đạp chân mình xong rồi cong chân chạy, mình đuổi theo... thì thấy cô ta chạy gần đến 1 chiếc xe oto 4 chỗ đậu gần đó, thì có 2 người đàn ông mặc vet đen đã bắt lấy cô ta rồi đẩy vào xe
- What? Sao cậu kô báo công an...?
- Gì chứ! Mình cứ tưởng cô ta là tiểu thư của 1 gia đình giàu có nào đó, bỏ trốn rồi giờ bị bắt về nhà...
- Thế chiếc xe chạy theo hướng nào?
- À! Để suy nghĩ xem... - Hắn đưa tay lên cằm suy nghĩ - Hình như đường ra khỏi thành phố
- Ừ! Cám ơn... Mình đi trước đây - Minh Duy đứng dậy, để tiền xuống bàn rồi vụt mất
- Ủa! Sao đi nhanh vậy... - San San trố mắt nhìn
Minh Duy tức tốc đến nhà Thái Anh:
- Anh.... - Minh Duy thở hòng học - Đi theo em...em biết nơi BNhi bị bắt rồi
Con đường đó chỉ có 1 khu nhà bỏ hoang, nên khi nghe điện thoại của tên bắt cóc Thái Anh chỉ nghe tiếng lá xào xạc ngoài ra chẳng nghe đc tiếng xe cộ gì, trùng hợp với hướng chạy của bọn bắt cóc.
Cà 2 cùng đến địa điểm mà Duy chỉ, 30' sau Thái Anh đã đứng trước khu nhà hoang.
Biết Thái Anh đã đến, hắn đi ra khỏi khu nhà và tiến tới Thái Anh:
- Mày cũng thông minh lắm, vậy mà cũng biết địa điểm
Thái Anh cười nham hiểm:
- Giờ thì tao muốn biết mày đang bầy trò gì ở đây
Chợt Thái Anh thấy hắn đang cầm con dao còn dính 1 ít máu.
- Mày...mày đã làm gì...BNhi? - Thái Anh hoảng hốt
- Mày có đem tiền chuộc kô đấy - Hắn đưa con dao lên như để Thái Anh nhìn thấy rõ ràng hơn thì phải
- Nhưng mày đã làm gì cô ấy hả?
- Cô ta vẫn kô sao...
Phía sau căn nhà nơi giam giữ BNhi, có 2 tên áo vet đen đứng 2 bên cửa canh cổng, Minh Duy lồm cồm đi đến.
Giả vờ ném 1 cục đá cho 2 tên này lơ là, Minh Duy nhào đến dùng cây đánh mạnh vào đầu lần lược 2 tên, kết quả là bọn chúng đã lăng ra xỉu chẳng biết trời đất gì.
Thái Anh đi đến đưa vali tiền cho hắn, nhưng Thái Anh khựng lại:
- Mày còn chờ gì nữa?
- Kô đc, tao kô thấy BNhi bình an vô sự, tao kô thể...
- Đc thôi, đi theo tao
Hắn đưa Thái Anh đến căn nhà, nhưng 2 tên canh cổng đã ngất xĩu ở đó...Thái Anh nhanh tay đánh cho hắn 1 trận rồi giọt
Với chiến dịch " Đánh nhanh rút lẹ " do MDuy bày ra...Vậy là thành công.
Tên cầm đầu bị Thái Anh đánh đến mức kô còn sức để đứng dậy.
Thái Anh vội chạy ra nơi đậu xe... BNhi đc Minh Duy diều, trong nó rất mệt mỏi...
Cũng bởi bị nhịn đói khá lâu...
Thấy Thái Anh, BNhi chạy nhào đến ôm lấy cổ Thái Anh trước sự ngỡ ngàng của MDuy:
- Mình... cứ tưởng sẽ chẳng bao giờ đc gặp cậu nữa - Nói xong, BNhi ngất lịm đi. Thái Anh hoảng hốt đỡ lấy nó:
- BNhi...! - Thái Anh vội quay sang MDuy - Em đỡ chị ấy vào xe đi, anh phải chở chị ấy vào bệnh viện
Nói rồi Thái Anh chạy xe thật nhanh đến Bệnh Viện.
---
Anh Thy chạy nhanh đến phòng bệnh của BNhi...Trên giường bệnh, BNhi đã ngủ, bên cạnh là Thái Anh và Minh Duy:
- Chị ấy...có sao kô?
- Kô sao đâu, bác sĩ nói chị ấy mất sức quá nhiều, nên phải nghĩ ngơi nhiều - Minh Duy
- Ôi! cổ chị ấy...sao thế? - Anh Thy lo lắng
- Do tên bắt cóc gây ra, rất may chỉ là ngoài da...
- À, để anh gọi cho mẹ BNhi, mắc công bác ấy lại lo lắng - Thái Anh
- Thôi em ra ngoài trước đây - Minh Duy vội đi ra
- Em...em cũng đi ra đây 1 tí nhé anh Thái Anh - Anh Thy chạy theo Duy
- Ừ!... - Thái Anh mỉm cười nhìn Anh Thy - Cái con nhỏ này... sao lúc nào cũng đeo theo thằng nhóc...
Anh Thy chạy theo Minh Duy:
- Duy... cậu sao thế... - Anh Thy mỉm cười
- Gì? Đi " giải cứu " cô nàng " rắc rối " của ông anh họ của cậu, thật phiền phức. Mình về trước đây
- Sao về nhanh vậy chứ, mình chỉ mới đến mà
- Cậu đến thăm chị ấy hay gặp mình đó? - Minh Duy liếc xéo Anh Thy
- Ờ... cả 2 - Anh Thy lại cười
---
Bên trong căng phòng, Thái Anh chỉ biết ngồi nhìn BNhi ngủ... Chợt điện thoại của Thái Anh reo lên:
- Mẹ?
- Thái Anh! Con đang ở đâu vậy? - MẸ của Thái Anh
- Dạ, con bận chút việc nên ra ngoài
- Con có biết là cô giáo đã gọi điện đến báo là con đã nghĩ tiết học phụ đạo hôm nay kô hả?
- Dạ con....xin lỗi
- Giờ con đừng xin lỗi mẹ, bố con đang bực mình ở nhà kìa
- Chỉ là 1 buổi học thôi mà mẹ! Thôi đc rồi, con về ngay...
Bên ngoài, Anh Thy cùng Minh Duy đang ngồi trên băng ghế đá gần bệnh viện, trong cô nàng có vẻ bối rối hơn thường ngày thì phải:
- Duy...
- Gì? - Hắn quay sang Anh Thy, rồi giật mình - Hôm nay cậu lạ thật
- Mình...muốn nói...
- Gì?
- Là mình.... ( thích bạn) - Thì chuông điện thoại reo lên - Alo! Gì thế? Ờ, em lên liền
- Chuyện gì vậy? - Minh Duy
- Anh Thái Anh gọi mình lên trong chừng chị ấy
- Ừ, mình cũng về đây! - Nói rồi MDuy lên xe đạp chạy xe vụt mất...
Thái Anh về đến nhà, bố Thái Anh trong rất giận giữ:
- Con đi đâu từ sáng giờ vậy? - bố Thái Anh
- Con...con bận chút việc...
- Bận à? Bận gì mà đến nỗi bỏ luôn cả học thế hả? - Ông Đặng tức giận
- Bố à...
- Mày lại đi tìm con nhỏ đó à? Bảo là bỏ nó đi rồi cơ mà, mày có biết mày đã có vị hôn thê rồi kô?
- Vị hôn thê gì chứ? Con chưa gặp chưa nói chuyện với cô ta gì cả, thậm chí là mặt mũi cô ta thế nào con còn kô biết...
- Ý mày là mày muốn hủy bỏ cuộc hôn nhân này à?
- Bố biết rồi thì con kô muốn nói gì nữa.
- Mày.... - Ông Đặng tức đến nỗi như ngất đi, bà đặng vội chạy đến đỡ
- Thái Anh à! Sao con lại nói với bố như thế hả?
- Con... con xin lỗi mẹ... - Thái Anh ngậm ngùi bỏ lên phòng.
------
- Mẹ vào đc chứ? - Mẹ Thái Anh ở bên ngoài gõ cửa phòng Thái Anh.
Thái Anh đang suy tư, ngẫm nghĩ về chuyện " ép hôn " của bố, hắn dường như chẳng muốn sống tiếp khi mà cuộc sống cứ bị sắp đặc như thế này.
Nghe Thái Anh kô trả lời, bà Đặng mở cửa vào... Thái Anh nằm trên giường xoay sang chỗ khác, nhìn sơ cứ tưởng là đã ngủ nhưng thật ra Thái Anh đang mở mắt...
- Con còn giận bố à? - Bà Đặng đi đến ngồi gần bên Thái Anh
-.... - Thái Anh vẫn im lặng
Biết con trai kô nói gì, bà mẹ cũng hiểu:
- Mẹ xin lỗi!
Thái Anh vội quay sang mẹ khi nghe bà nói:
- Sao mẹ lại xin lỗi con? - Thái Anh bật dạy
- Bố con thực chất kô xấu, chỉ tại ông quá coi trọng tiền bạc hơn bất cứ cái gì khác... Nên...
- Con biết...Từ bé đến lớn, bố chưa bao giờ ôm con...hôn con, đôi khi bố đi làm về, ăn cơm xong lại đi tiếp, nhiều lắm ông ấy chỉ nhìn con mà thôi. Con rất muốn đc ông ấy yêu thương như những đứa trẻ khác...
- Bây giờ, con cứ tạm chấp nhận chuyện của bố con đi... Mẹ sẽ cố gắn thuyết phục ông ấy...
- Nhưng...
- Con hãy tin mẹ, mẹ sẽ cố thuyết phục ông ấy... - Nói rồi bà Đặng ôm Thái Anh vào lòng
---------
Vài ngày sau, BNhi đã khỏe và đc xuất viện.
Nó cùng Anh Thy hí ha hí hững ra khỏi bệnh viện...Đậu trước cổng là xe của Thái Anh.
Sau khi đưa Anh Thy về nhà, Thái Anh cũng đưa BNhi về nhà.
BNhi bước ra xe, nhưng Thái Anh vội mở cửa xe chạy đến chỗ BNhi:
- Khoang đã...
- Gì vậy? - BNhi to mắt
Thái Anh chìa tay đưa cho BNhi một hợp quà rất to, con bé trố mắt nhìn:
- Gì...gì thế?
- Cầm đi - Thái Anh mỉm cười nhìn nó
- Nhưng...để xem... Ơ mà hôm nay đâu phải sinh nhật mình, cũng chẳng phải ngày gì đặc biệt... Sao cậu lại tặng mình hợp quà to thế...
- Thì cầm đi rồi biết... - Nói xong Thái Anh thảy hợp quá cho nó rồi lên xe vụt mất... Làm nó ở lại ngớ người ra nhìn theo xe của Thái Anh chạy xa dần...
- Cậu ta thiệt kỳ lạ... - Nó vội nhìn cái hợp quà dễ thương mà Thái Anh tặng, rồi lắc lắc hợp quà- Cái gì trong đây vậy nhĩ...
Rồi nó vội đi vào nhà, lên phòng và mở hợp quà ra, kô tin vào mắt mình... Bên trong hợp là một chiếc váy cổ thuyền với màu hồng tuyệt đẹp, kế bên là đôi giày cao gót bằng thủy tinh...đẹp chẳng kém gì đôi giày thủy tinh của "cô bé lọ lem " trong truyện cổ tích.
- Wow... gì thế này....- Nó cầm chiếc váy lên ướm thử, chợt thấy có một tấm thiệp phía dưới - Gì vậy nhĩ?
Đó là thiệp mời sinh nhật của Thái Anh, đó là vào ngày Chủ Nhật tuần này.