Chương 39: Tiệc Nướng Ngoài Trời

Gia Kiệt cùng Lệ Tuyết, Nhã Kỳ và Sở Hạo cùng nhau đi đến nhà Lệ Băng, họ chạy vào gara để xe rồi cùng nhau đi vào nhà.

Lệ Tuyết níu tay Nhã Kỳ "Chị chúng ta cùng nhau ra vườn đi. "

Nhã Kỳ gật đầu đồng ý, cô cùng Lệ Tuyết nắm tay nhau đi ra vườn bỏ lại Gia Kiệt và Sở Hạo đứng nhìn theo.

"Tiểu Hạo, hai người họ cùng nhau ra vườn rồi tôi và chị cũng không làm gì vậy cùng nhau đánh cờ đi." Gia Kiệt xoa đầu nhìn Sở Hạo đề nghị.

"Ân… " Sở Hạo mỉm cười đồng ý, cô đi lại cửa thông với vườn rồi ngồi xuống.

Gia Kiệt đi lại kệ sách gần tivi lấy xuống một bộ cờ tướng, cậu cầm lấy bộ cờ đi lại hướng cửa ra vào nơi Sở Hạo đang ngồi.

Ở ngoài vườn Lệ Tuyết và Nhã Kỳ đang ngồi trên xích đu, tay Lệ Tuyết choàng qua tay Nhã Kỳ.

"Chị nhớ lần trước chúng ta đến đây không. " Lệ Tuyết ngước nhìn Nhã Kỳ hỏi.

"Vẫn nhớ, lần trước chúng ta đến đây không phải đã phá tung nơi này sao. " Nhã Kỳ mỉm cuời nhìn Lệ Tuyết.

"Lần trước là tại Kỳ nga, tự nhiên lại kiếm chuyện với người ta." Lệ Tuyết vừa nói vừa nhéo tay Nhã Kỳ.

"Ui da, người ta đã nói là sơ ý cơ mà. " Vẻ mặt Nhã Kỳ vô cùng khó coi nhìn Lệ Tuyết.

"Kỳ sơ ý mới là lạ, lần sau cho khỏi sơ ý nữa. " Lệ Tuyết càng nói càng nhéo mạnh hơn.

"A… Ui… Ui… Đau quá, em định nhéo cho xức luôn miếng thịt của tôi ra sao." Nhã Kỳ nhăn nhó nói với Lệ Tuyết, khuôn mặt vô cùng đáng thương.

Lệ Tuyết phì cười nhìn Nhã Kỳ "Kỳ đúng là cái tên đáng ghét Nga."

"À…. Tôi là người đáng ghét như vậy, tại sao em lại yêu. " Nhã Kỳ tinh ranh nhìn Lệ Tuyết.

"Bởi vì Kỳ đáng ghét nên em mới yêu ." Lệ Tuyết nói xong liền nhướng người hôn lên môi Nhã Kỳ rồi chạy đi.

Nhã Kỳ đứng hình vài giây rồi chạy theo Lệ Tuyết "Em…. "

Cả hai chạy vòng quanh vườn cuối cùng Nhã Kỳ cũng bắt được Lệ Tuyết , Nhã Kỳ ôm Lệ Tuyết từ phía sau, cằm cô đặt lên vai Lệ Tuyết, hai người cứ như vậy mà ôm nhau.

Ở bên ngoài Lệ Băng và Tú Anh vừa về đến, Lệ Băng cầm rau củ cùng thịt cá đi vào nhà bếp, Tú Anh cũng đi theo, Gia Kiệt và Sở Hạo nhìn thấy Lệ Băng và Tú Anh bước vào nhà bếp liền để bàn cờ qua một bên rồi đi vào nhà bếp, Gia Kiệt nhanh tay rót hai ly nước đưa cho Lệ Băng và Tú Anh. Để mọi thứ lên bàn cả bốn người bước lại bàn ăn ngồi xuống.

Sở Hạo nhìn Lệ Băng hỏi"Lệ Băng cậu định sẽ làm món gì."

Lệ Băng cầm lấy ly nước uống một ngụm rồi trả lời. "Mình định sẽ làm đồ nướng, cậu thấy thế nào. "

"Có thể ăn ngoài trời được không." Sở Hạo vừa nói vừa chỉ ra bên ngoài.

"Ân, không vấn đề, mình cùng chị Tú Anh chuẩn bị cậu và Gia Kiệt cứ đánh cờ tiếp đi." Lệ Băng đứng lên xoay người định bước vào bếp.

"Chị, đồ nướng là sở trường của em nên để em làm ." Gia Kiệt đứng lên vội kêu Lệ Băng lại.

Lệ Băng nhìn Gia Kiệt một lúc rồi nói "Ừm, vậy cũng được, tôi phụ cậu."

"Để mình phụ Gia Kiệt cho, dù gì đồ nướng cũng là sở trường của mình." Sở Hạo cũng đứng dậy đi đến bên cạnh Gia Kiệt.

"Không cần đâu mình tôi là được rồi, Chị Lệ Băng và mọi người cứ ra ngoài đi, nhanh chóng sẽ có thức ăn." Gia Kiệt nói xong không đợi ai trả lời liền đi thẳng vào nhà bếp.

Lệ Băng thấy Gia Kiệt đi rồi cô nhìn Sở Hạo nói "Gia Kiệt cũng đi rồi, tôi và cậu cùng ra vườn dọn bàn đi."

"Ân…." Sở Hạo nhìn Lệ Băng một cái rồi đi ra vườn.

Lệ Băng bước lại bên cạnh Tú Anh nói "Chị cùng đi nhé. " nói xong cô còn nháy mắt với Tú Anh.

Tú Anh mỉm cười nhìn Lệ Băng rồi đứng lên cùng Lệ Băng đi ra vườn. Cả ba vừa bước ra vườn liền nhìn thấy Lệ Tuyết và Nhã Kỳ đang vui đùa rất là vui vẻ trên xích đu.

"Hừ… Hừ…. " Sở Hạo giả vờ tằng hắng vài tiếng.

Lệ Tuyết và Nhã Kỳ vẫn không nghe thấy, Sở Hạo quay sang nhìn Lệ Băng và Tú Anh nhún vai.

Tú Anh vẻ mặt tinh ranh nhìn hai đứa trẻ trên xích đu rồi la lớn "A… A….Rắn kìa… Rắn kìa Tiểu Kỳ."

Nhã Kỳ sau khi nghe thấy câu nói của Tú Anh mà đặc biệt là từ rắn mặt cô chuyển sang xanh rồi thành trắng, cô nhảy lên xích đu. Lê Tuyết ở bên cạnh nhìn thấy hành động của Nhã Kỳ liền ôm bụng cười ha hả.

Lệ Băng và Sở Hạo cũng cười theo, còn cái người vừa hù Nhã Kỹ cũng ôm bụng cười. Nhã Kỳ phát hiện ra đều gì đó kì lạ trong việc này, cô đầu tiên là nhìn xung quanh để xem thật sự là có rắn hay không rồi tiếp tục nhìn mọi người, sắc mặt của cô một lần nữa chuyển sang đỏ, cô nhảy xuống xích đu chạy lại chỗ Tú Anh. Tú Anh nhìn thấy Nhã Kỳ chạy về phía mình với một khuôn mặt đỏ ửng, cô nhanh chân trốn phía sau Lệ Băng.

"Tần….Tú……Anh…. Chị dám hù em." Nhã Kỳ nói từng chữ từng chữ giống như muốn nuốt chửng Tú Anh, cô mặc kệ Lệ Băng đang che trước mặt Tú Anh, cô cứ như vậy mà chạy lại.

Lệ Băng nhìn thấy tình hình hiện tại khóc hay cười cũng không xong đành lớn tiếng nói với Nhã Kỳ "Nhã Kỳ dừng lại."

"Không, cậu mau tránh ra. " Nhã Kỳ một mựcc kéo Lệ Băng ra.

"A….Chính là tại em nga, cười giỡn mà không biết được có người ra, chị mới như thế,…. Tiểu Kỳ chị biết lỗi rồi làm ơn tha cho chị đi, " Tú Anh với giọng nói vô cùng đáng thương nói với Nhã Kỳ.

Nghe xong Tú Anh nói, mọi người ở bên không ai là không khỏi mỉm cuời nhìn hai chị em nhà họ Tần.

Nhã Kỳ cũng phì cười, nhưng nhanh chóng nén lại, cô nói với Tú Anh "Chị đã biết lỗi thì nhanh một chút ra đây."

Tú Anh nghe Nhã Kỳ nói xong cũng bước ra đi đến trước mặt Nhã Kỳ, Nhã Kỳ cũng bước thêm một bước cô giơ tay lên búng vào đầu Tú Anh một cái mới mãn nguyện cười nói "Được rồi em tha lỗi cho chị. "

"Á…. Em ăn hϊếp chị." Tú Anh ủy khuất ôm trán vô cùng đáng thương.

Lệ Băng thấy người yêu bị ăn hϊếp liền bước lên, cầm tay Tú Anh xoay người cô ấy lại "Chị có đau lắm không. " nói xong cô lấy tay xoa lên trán Tú Anh rồi nhìn Nhã Kỳ nói "Kỳ, mình sẽ trừ lương cậu. "

Nhã Kỳ hai mắt trợn tròn nhìn Lệ Băng "Cậu… Cậu… Cái đồ chết tiệt, dám lấy việc công trả thù tư."

"Mình thích như vậy." Lệ Băng nói xong liền chuyên tâm xoa trán cho Tú Anh.

Nhã Kỳ lúc này mới nhìn lại Lệ Tuyết phía sau bằng hai con mắt hình viên đạn, Lệ Tuyết đang ôm bụng cười vừa ngước lên thì thấy ánh mắt của Nhã Kỳ cô liền nhịn cười, vẻ mặt khó hiểu nhìn Nhã Kỳ "Sao chị lại nhìn em bằng ánh mắt đó. "

"Em… Cái đồ đáng ghét….. " Nhã Kỳ nói xong vô cùng ấm ức liền xoay người về hướng khác.

Lệ Tuyết nãy giờ cũng nghe Tú Anh và Nhã Kỳ còn có Lệ Băng nói chuyện nhưng lúc này cô mới hiểu ra vấn đề, thì ra Nhã Kỳ đang ấm ức vì cô không giúp cô ấy, khẽ mỉm cười cô đứng dậy đi về hướng Nhã Kỳ, tới nơi cô ôm lấy tay Nhã Kỳ thì thầm "Em sẽ bù lại khoảng lương Kỳ bị trừ chịu không "

"Như vậy còn được. " Nhã Kỳ nhìn Lệ Tuyết cười vô cùng đắc ý.

"A… Thì ra em còn tưởng….. Thì ra Kỳ lừa em… " Lệ Tuyết lúc này mới thật sự hiểu ra, cô nhéo tay Nhã Kỳ một cái rõ đau.

"A…. Đau quá, tôi không có lừa em nga. " Nhã Kỳ nhăn nhó ôm lây cái tay vừa bị nhéo đến đỏ ửng, hai mắt ửng hồng.

Lệ Tuyết nhìn thấy Nhã Kỳ như vậy cũng không đành lòng, cô cầm lấy tay Nhã Kỳ xoa vào chỗ vừa bị mình nhéo.

Sở Hạo nhìn thấy mình không có một kg nào trong mắt của 4 người bọn họ liền lủi thủi mà dọn bàn ra sân.

Tú Anh nhìn thấy Sở Hạo đang dọn bàn liền nói vơi Lệ Băng "Tiểu Băng, chúng ta cũng nên phụ cô ấy "

Nghe Tú Anh nói xong Lệ Băng xoay người lại thì thấy Sở Hạo đang một mình dọn bàn ra, cô và Tú Anh cùng nhau đi lại phụ một tay, Nhã Kỳ và Lệ Tuyết cũng nhìn thấy liền đi lại. Bàn ghế nhanh chóng được dọn ra vừa lúc Gia Kiệt cũng ướp xong mọi thứ cậu bưng thức ăn ra bàn rồi đi lấy bếp để nướng. Chén dĩa cùng lúc cũng được 5 người kia đem ra, Lệ Băng quay vào trong lấy ra 10 lon bia để lên bàn. Xong mọi thứ Gia Kiệt liền cho thức ăn lên vỉ nướng, nhìn que thịt được Gia Kiệt làm ra vô cung hấp dẫn khiến ai cũng muốn thưởng thức.

Gia Kiệt đứng lên vừa khui bia vừa nói "Đồ nướng thì chúng ta cần một vài lon bia lạnh như vậy mới ngon."

Nghe Gia Kiệt nói thế, những người còn lại cũng gật đầu đồng ý. Thức ăn đã chín, bia cũng rót đầy bọn họ bắt đầu ăn uống.

Gia Kiệt hớp một ngụm bia rồi nhìn Lệ Băng nói "Chị, không hiểu tại sao nhà họ Trương dạo này lại muốn gây chuyện với chúng ta. "

Tú Anh nghe xong liền biết là Trương Nghiêm cô nhìn Lệ Băng nói "Tiểu Băng chẳng lẽ vì chuyện của chúng ta."

Lệ Băng nhìn Tú Anh nói "Chị, không phải đâu đừng lo." Nói xong cô nhìn sang Gia Kiệt "Ta và nhà họ Trương từ lâu nước sông không phạm nước giếng, nếu họ đυ.ng đến chung ta thì đừng trách Lục Gia không nể mặt, Gia Kiệt câu cho người đều tra họ như thế nào mục đích là gì, nếu họ muốn tiếp tục ân oán củ thì chúng ta cũng không ngại, một khi đυ.ng đến Lục Gia họ cũng tự khắc lường trước mọi chuyện "

"Ân….. " Gia Kiệt nói xong liền im lặng suy nghĩ.

Lệ Băng tiếp tục ăn, cô lấy một que thịt nướng vô cùng thơm ngon đưa cho Tú Anh rồi chọn một que nữa để vào chén Lệ Tuyết. Lệ Tuyết nhìn Lệ Băng bằng ánh mắt khó hiểu nhưng không thấy Lệ Băng có dấu hiệu gì gọi là trả lời nên cô cũng nhận lấy que thịt.

"Chị đã lâu rồi chúng ta không có ra ngoài, em nghe nói ở ngoại ô có một ngôi chùa rất linh, ngồi chùa này nằm trên đỉnh núi, thích hợp cho việc đi chơi và cúng bái, chúng ta có thể cùng đi đến đó để thư giãn.

Lệ Băng ngẫm nghĩ một chút liền nói "Hiện tại công việc đang ổn định, ngày mai chúng ta có thể đi trong ngày về… nhưng …. Tiểu Hạo ngày mai cậu có việc gì không. "

"Không, mình đã xin nghỉ một vài ngày rồi." Sở Hạo vừa cầm que thịt vừa trả lời.

"Ân…. Chị ngày mai có thể đi không. " Lệ Băng nhìn Tú Anh hỏi.

"Có thể công việc của chị hiện tại không có gì. " Tú Anh nhìn Lệ Băng trả lời.

"Như vậy thì tốt rồi, ngày mai sáng chúng ta cùng đi một chuyến. À Nhã Kỳ và Lệ Tuyết thì sao." Lê Băng lúc này mới hỏi Nhã Kỳ và Lệ Tuyết.

"Không vấn đề, ngày mai cùng đi. " Nhã Kỳ thay mặt Lệ Tuyết trả lời.

"Vậy thì tốt, 8:00am ngày mai có mặt tại đây." Lệ Băng nói với mọi người.

"Ok. " Cả nhóm đồng thanh.

Hẹn xong họ bắt đầu ăn uống, nói cười vui vẻ, ăn uống vag dọn dẹp xong thì ai về nhà nấy.

T/g: hihi tới đây thôi, chương sau Phương An sẽ tái xuất giang hồ, trận đấu sắp diễn ra môt chọi một, ta thật mong chờ nga.

Hazzzz. Ta nói gần tết đến nơi nên chủ nhật cũng không được nghỉ, bình thường làm nửa buổi đã ế rồi kiểu này nữa chắc thành bà cô già quá huhu. Thôi than đến đây thôi, mắc công các ngươi nói ta sinh ở quản ninh….

Khuya rồi chúc mọi người ngủ ngon.

G9

(Tý tuổi đã lo ế – người sửa lỗi chính tả)