Chương 22: Tú Anh Ỷ Lại

Một buổi sáng lại đến, ánh nắng dịu nhẹ chiếu sáng cả một góc phòng, Lệ Băng từ từ mở mắt ra cô nhìn người bên cạnh mình, khuôn mặt của Tú Anh lúc ngủ rất đẹp tựa một thiên thần, cô đang định chống tay lên nhưng vừa cử động liền cảm thấy có một cảm giác tê dại không thể nhấc tay lên được cô nhìn lại thì ra là không biết từ bao giờ mà đầu Tú Anh đã gối trên tay cô , cô cũng không định nhúch nhích nữa mà nằm yên xuống ngắm nhìn khuôn mặt của Tú Anh, nhưng chưa đợi cô ngắm thì Tú Anh đã bắt đầu tỉnh dậy.

Tú Anh nhẹ nhàng mở mắt ra, không thể thích nghi với ánh sáng ngay nên cô nheo mắt lại rồi lại từ từ mở ra, cô ngước mặt lên thì đã thấy Lệ Băng nhìn cô chầm chầm rồi.

"Xin lỗi, đã làm chị thức giấc." Lệ Băng nhìn Tú Anh, do cô nhút nhít mới làm Tú Anh tỉnh giấc.

"Không phải tại em đâu." Tú Anh nói với Lệ Băng, nếu trách thì phải trách cô chứ, vì là cảnh sát nên cô phải có một loại cảnh giác rất cao, khi nãy Lệ Băng vừa nhút nhít thì cô đã bắt đầu tỉnh rồi.

"Vẫn còn sớm chị mau ngủ thêm một chút đi." Lệ Băng bước xuống giường nhìn Tú Anh.

Tú Anh nhìn lại đồng hồ treo tường, đã 6:30am rồi còn gì. "Đã 6:30am rồi."

Tú Anh nói xong cũng bước xuống giường đi vào tollet, Lệ Băng cũng theo sau, cả hai cùng nhau đánh răng, sau đó họ cùng nhau ra phòng bếp.

"Chị, hôm nay muốn ăn gì." Lệ Băng cười nhìn Tú Anh hỏi.

"Ừm…." Tú Anh một tay khoanh lại còn một tay thì chống lên tay kia đưa lên cằm giống như đang suy nghĩ một thứ gì đó rất rất quan trọng, sau một hồi suy nghĩ cô nói. "Món gì cũng được chỉ cần là em nấu."

"Dẻo miệng." Lệ Băng cười nhìn Tú Anh, cô gái này không biết từ khi nào mà dẻo miệng đến như vậy.

"Không có nha." Tú Anh nói với Lệ Băng.

Lệ Băng chỉ cười rồi chuẩn bị làm thức ăn, Tú Anh đứng bên cạnh Lệ Băng không có ý định rời đi.

"Chị ra trước xem tivi đi em làm là được rồi." Lệ Băng nói với Tú Anh.

"Không, chị ở đây phụ em." Tú Anh nói xong cầm lấy bó rau trên tay Lệ Băng đi lại bàn ngồi.

Lệ Băng bó tay, cô cũng không biết làm gì Tú Anh nên liền chăm chú vào việc làm thức ăn của cô. Được một lúc cô như nhớ ra điều gì, cô xoay người lại hướng Tú Anh nói. "Chị nhớ thường xuyên uống và sứt thuốc nha, em có nghe Tiểu Hạo nói tuy là vết thương của chị lành rất nhanh nhưng vết thương đã nhiễm độc nên phải cẩn thận."

"Chị biết rồi." Tú Anh trả lời, bây giờ cô mới nhớ hôm nay Lệ Băng phải đi công tác, ánh mắt thoáng chút buồn nhưng nhanh chóng biến mất.

Lệ Băng quan sát Tú Anh dù là hành động nhỏ nhất, cô thấy được ánh mắt đó của Tú Anh cô biết Tú Anh đang nghĩ gì nên trong lòng có chút không đành lòng. Không gian trong phòng lại trở nên im lặng chỉ còn lại tiếng xèo….xèo của mấy miếng thịt trong chảo.

Khoảng 15 phút sau, bữa sáng đã chuẩn bị xong, Tú Anh phụ Lệ Băng dọn ra bàn cả hai vẫn duy trì sự im lặng. Lệ Băng cũng không biết nói gì đành tranh thủ ăn xong phần ăn của mình. Tú Anh cũng vậy cô thật sự là không biết nói gì đành cắm cúi ăn hết phần ăn của mình.

Bữa sáng kết thúc Lệ Băng thu dọn chén dĩa, lần này Tú Anh không có giành với cô nữa, mà là ăn xong liền bước ra vườn. Lệ Băng lặng lẽ rửa chén, lâu lâu lại nhìn ra ngoài vườn. Tú Anh đang tựa đầu vào xích đu ánh mắt nhìn ra xa xa không có điểm dừng, cô cứ thế mà nhìn, cô đang buồn vì một lý do vô cùng ngớ ngẩn, Lệ Băng chỉ đi có một hai ngày thôi cô đã muốn không chịu được rồi, không biết từ bao giờ cô đã dựa dẫm người khác, có lẽ cô đã quen với việc có một người bên cạnh, chăm sóc, lo lắng cho cô rồi, cô tự cười chế giễu bản thân, cô thật là vô dụng mà.

Lệ Băng sau khi rửa chén cũng bước lên phòng chuẩn bị thay quần áo, Tú Anh sau một hồi tự giễu bản thân thì cô cũng lên phòng, cô nghe được tiếng nước chảy bên trong phòng tắm thì biết Lệ Băng đang tắm, cô đi chuẩn bị cho Lệ Băng một chiếc áo khoác và một chiếc khăn quàng cổ rồi cô ngồi lên giường nhìn vào của phòng tắm, một lúc sau Lệ Băng bước ra, Tú Anh có chút sững sờ nhìn Lệ Băng, cô thầm khen "Thật đẹp" Lệ Băng mặc một chiếc áo sơ mi màu trắng, khác với thường ngày cô mặc một chiếc quần tây đen thay vì chiếc váy công sở. Tú Anh nhẹ nhàng đứng dậy bước lại chỗ Lệ Băng, cô bắt lấy tay Lệ Băng rồi xoắn tay áo giúp cô ấy.

Lệ Băng đứng yên cho Tú Anh xoăn tay áo cho cô, ánh mắt cô cứ nhìn chầm chầm vào người trước mặt, Tú Anh cảm nhận được một ánh mắt ôn nhu đang nhìn mình cô ngước mặt lên nhưng chưa kịp nói gì thì liền cảm nhận được một loại mềm mại đến khó tả đang áp trên môi cô, Lệ Băng nhẹ nhàng hôn cô, đôi môi hai người quấn chặt lấy nhau không rời, cô nhẹ nhàng mở khớp hàm của Tú Anh luồn chiếc lưỡi tinh nghịch của mình vào lùng xục mỗi ngỏ rách trong miệng của Tú Anh không chưa một chỗ nào. Tú Anh cũng hợp tác với Lệ Băng nhắm mắt lại hưởng thụ nụ hôn vô cùng nhẹ nhàng của Lệ Băng, hưởng thụ hương vị đặc trưng của Lệ Băng, Lệ Băng và Tú Anh hôn nhau đến khi cảm nhận được cả hai điều không thở nổi nữa mới buông nhau ra.

Lệ Băng nâng mặt của Tú Anh lên nhìn thẳng vào ánh mắt đen láy của Tú Anh cô nói "Ở nhà nhớ ăn uống đầy đủ đấy, nếu cảm thấy chán có thể ra ngoài đi dạo."

Tú Anh gật đầu không nói gì, nhưng được một lúc cô như chợt nhớ ra một điều gì đó. "Em một ngày phải gọi chị hai lần đó có biết không." Tú Anh vô cùng bá đạo nói với Lệ Băng.

Lệ Băng nhíu mày nhìn Tú Anh "Một lần một ngày được không."

"Hai lần một ngày." Tú Anh lại bá đạo nói.

"Không được, một lần một ngày." Lệ Băng có chút lớn tiếng nói.

Tú Anh bắt đầu giận, né tránh khuôn mặt mình khỏi hai bàn tay cửa Lệ Băng, không lẽ đi công tác bận đến nỗi không thể gọi cô một ngày hai lần hay sao. "Vậy tùy em."

Lệ Băng cười rồi giữ chặt khuôn mặt của Tú Anh, cô chỉ muốn đùa giỡn với người này một xíu thôi, sau lại nhanh giận thế không biết. "Chị có thật là bị ngốc không vậy, em chỉ đùa thôi."

"Ừm, chị bị ngốc đấy tốt nhất em không nên yêu." Tú Anh lần này là thật sự giận, Lệ Băng qúa đáng thật dám nói cô bị ngốc.

"Nhưng mà em đã lỡ yêu rồi thì phải làm sao." Lệ Băng ôm Tú Anh vào lòng, người này thật sự rất dễ giận á.

"Thì không yêu nữa." Tú Anh trả lời cộc lốc, nhưng cô vẫn tựa vào người Lệ Băng.

"Nhưng mà nếu đã lở rồi thì cho nó loét luôn vậy." Lệ Băng nói với Tú Anh, cô ôm chặt lấy Tú Anh miệng thì cười ha hả vô cùng đắc ý với câu nói của mình.

Tú Anh nghe Lệ Băng nói xong, miệng vẫn không khỏi nở ra một nụ cười "Dẻo miệng." Tú Anh thầm nghĩ, cái dáng vẻ Đại Tổng Tài của Lệ Băng đã chạy đâu mất rồi, một Đại Tổng Tài lạnh lùng, quyết đoán lại còn cái khí thế có một không hai của Lệ Băng nữa đã chạy đâu mất rồi, chỉ để lại cho cô một người vô cùng ôn nhu lại còn dẻo miệng nữa chứ.

Thấy Tú Anh có vẻ đang suy nghĩ cô liền hỏi Tú Anh "Chị đang nghĩ gì."

"Chị đang nghĩ không biết cái dáng vẻ Đại Tổng Tài cao ngạo, lạnh lùng, quyết đoán của em đã chạy đâu mất rồi, sao lại để lại một Lệ Băng vô cùng ôn nhu và dẻo miệng như thế này cho chị vậy không biết." Tú Anh thành thành thật thật trả lời.

"Dáng vẻ hiện tại của em chỉ có duy nhất một mình chị thấy thôi đó, đồ ngốc ạ" Lệ Băng giải thích, thật thì cái dáng vẻ hiện tại của cô chỉ khi ở cùng với Tú Anh mới như vậy thôi.

Tú Anh không nói gì nữa khóe môi lại cong lên một đường cong vô cùng tuyệt đẹp. Lệ Băng ôm Tú Anh được một lúc cũng buông cô ấy ra. Tú Anh cầm lấy áo khoác và khăn quàng cổ cô vừa chuẩn bị đưa cho Lệ Băng.

"Trời hơi lạnh em nhớ phải giữ ấm cơ thể thật tốt đó." Tú Anh nhắc nhở Lệ Băng.

"Dạ em biết rồi, chị cũng vậy." Lệ Băng nhận lấy và nói với Tú Anh.

"Đã 7:30am rồi em nên đi đi, nếu trễ sẽ kẹt xe." Tú Anh nhìn đồng hồ treo tường rồi nhắc Lệ Băng.

"Dạ, chị nhớ những lời em dặn nha." Lệ Băng nói rồi bước lại chỗ chiếc vali và mang vào một đôi guốc không qúa cao.

"Chị biết rồi, em đi đường cẩn thận." Tú Anh nói rồi cũng phụ Lệ Băng xách vali ra trước, để Lệ Băng đi lấy xe.

Lệ Băng hôm nay không có đi siêu xe mà chỉ là chiếc Volva màu đen của cô ấy, Tú Anh đứng đợi đến khi Lệ Băng lên xe chạy khuất đi mới vào trong nhà đóng cửa lại.

T/g: Hơi lại chủ nhật thật là t/g ko muốn có ngày thứ bảy xíu nào, cứ mỗi tuần đến ngày thứ bảy là t/g phải tiếp xúc với ngt ko ít cũng nhiều, hơi thật là sao t/g nhát vậy ko biết. Thôi bỏ qua chuyện cửa t/g ik, chủ nhật của mọi người thế nào chắc vui vẻ lắm nhỉ, t/g bây giờ chỉ thèm cái cảm giác ngủ nướng ấy, bây giờ ngày nào cũng đi làm ko có lấy một ngày nghỉ nên t/g nhớ lắm rồi cái cảm giác thiêng liêng ấy nó tuyệt làm sao.

Thôi đã khuya rồi ta chúc cả nhà iu giấu của ta ngủ ngon nha. Và đặc biệt cảm ơn mọi người đã theo dõi fic. (^~^)