Hôm sau, vừa tảng sáng, khi nhân viên quét dọn còn chưa tới, Tang Hiểu Du đã lén la lén lút chui ra khỏi phòng làm việc.
Trước kia lúc nhập viện quần nhau trong phòng bệnh thì cũng bỏ qua, bây giờ còn ngang nhiên làm trong phòng làm việc...
Tang Hiểu Du khép chặt cổ áo, quả thực mất mặt vô cùng.
Dọc đường gặp bất kỳ ai, cô đều quay đầu lại nhìn như chột dạ. Đợi người đó đi xa rồi cô mới lại tiến về phía trước. Cuối cùng khi quay trở lại khoa Xương, chú và dì cũng không yên tâm, đã xách đồ ăn tới từ sáng sớm.
Dì nhìn thấy cô đi vào, bèn cười hỏi: "Cá nhỏ, cháu đi gọi điện thoại về rồi đấy à?"
"Dạ... vâng!" Tang Hiểu Du nháy mắt với em họ, gật đầu.
Nhân lúc hai vị trưởng bối không chú ý, Tưởng San San kéo ống tay áo cô, hỏi nhỏ: "Chị, xem ra hôm qua chị đi kiểm tra đột xuất rất nhập tâm?"
Tang Hiểu Du trừng mắt, bực dọc nhìn con bé.
Còn dám nhắc lại. Nếu không vì tin nhắn đó của nó, hôm nay cô đã chẳng phải chống eo quay về!
Dì nhỏ lên tiếng đưa ra ý kiến: "Cá nhỏ, lát nữa dì sẽ đi hỏi bác sỹ chữa chính, xem tình hình thế nào. Nếu bác sỹ ở huyện cũng tháo được bó bột thì cô định đưa San San về nhà dưỡng thương mấy hôm. Ở trong thị trấn ngồi xe nửa tiếng là tới bệnh viện! Tiện thể cũng để cho nó và bạn trai nó bình tĩnh lại, đừng vì mấy chuyện cỏn con mà làm ra mấy tai nạn kiểu này!"
Ngoài việc phải bó bột ra thì vết thương ngoài da của Tưởng San San đều không quá nghiêm trọng, thế nên cũng không cần ở lại viện một thời gian dài, chủ yếu vẫn là nghỉ ngơi. Thế nên sau khi có được kết quả, hôm sau họ đã tức tốc làm thủ tục ra viện.
Tại ga tàu ồn ã tiếng người, Tang Hiểu Du đưa cả nhà dì nhỏ tới cửa ra tàu.
Em họ chống nạng bước khập khiễng. Cô không yên tâm, dặn đi dặn lại nó vết thương xương khớp cứ phải trăm ngày mới khỏi, về nhà phải cố gắng nghỉ ngơi, tuyệt đối đừng chăm chăm mong quay lại thành phố với bạn trai.
Tưởng San San nghe có chút phiền, cứ ngoáy tai liên tục và nói: "Chị, em biết rồi! Lần này là tai nạn ngoài ý muốn, em cũng không ngờ lại ngã gãy chân, sau này không vậy nữa! Đúng rồi, chị đừng quên giúp em nói với anh rể..."
Tang Hiểu Du vội vàng nghiêm mặt trừng mắt, em họ lập tức bịt chặt miệng lại.
Dì nhỏ đang kiểm tra lại cửa ra tàu, khó hiểu hỏi: "Hai chị em nói gì thì thà thì thầm vậy?"
"Ha ha, không có gì ạ!" Tang Hiểu Du cố gượng cười, rồi hạ thấp giọng cảnh cáo em họ: "Em về nhà nhớ ngậm miệng thật chặt cho chị, đừng có ăn nói bậy bạ!"
"Yên tâm, em thề đấy!" Tưởng San San giơ tay thề thốt.
Tang Hiểu Du thở phào, đi qua khoác tay dì nhỏ: "Dì, chú dì và San San dọc đường chú ý an toàn nhé, về nhà nhớ gọi điện thoại cho con!"
"Ừ được! Cá nhỏ, mấy hôm nay chú dì ở lại chỗ con, thật là làm phiền con quá!" Dì vỗ tay cô và nói.
"Dì à, sao dì lại nói vậy, chúng ta là người nhà mà!" Tang Hiểu Du nhíu mày. Dì phụ họa theo, tươi cười gật đầu, rồi lập tức nghiêm mặt nói: "Cá nhỏ, có chuyện này dì phải nói với con! Chuyện giữa con và Trì Đông dì không hỏi thêm nhiều nữa, cũng sợ con sẽ đau lòng. Bây giờ đã qua lâu như vậy rồi, con cũng nên buông bỏ, cũng là lúc nên suy nghĩ tới chuyện tình cảm mới!"
"Dì, con không gấp đâu!" Tang Hiểu Du mím môi nói.
"Dì biết con không gấp, nhưng dì gấp!" Dì nhỏ tỏ thái độ không tán đồng, sau đó cười nói tiếp: "Thì đấy, thời gian trước vừa hay có một đồng nghiệp nhắc đến chuyện này. Có một cậu con trai cũng ở Băng Thành! Cùng tuổi với con, làm việc ở ngân hàng, hình như chức vụ cũng rất khá, cuối cùng năm nay còn tuyển chọn quản lý, cũng có ý muốn mua nhà tại Băng Thành! Tướng mạo ấy à, lịch sự nho nhã. Dì đã xem ảnh rồi, rất xứng đôi với con! Dì đã tự quyết trước đồng ý cho con rồi, đều ở Băng Thành nên rất thuận tiện. Hai đứa có thể tìm thời gian gặp mặt nhau trước, làm bạn rồi tiếp xúc thử!"
"Dì nhỏ, con..." Tang Hiểu Du đau đầu thẳng thừng từ chối.
Nhưng dì nhỏ lại ngắt lời cô, biểu cảm trên gương mặt trịnh trọng hơn rất nhiều, còn buông một tiếng thở dài: "Cá nhỏ, từ sau khi bố mẹ con qua đời, dì nhỏ đã coi con như con đẻ. Ở trong mắt dì, con và San San không có gì khác biệt! Bây giờ dì chưa phải lo lắng gì nhiều cho San San. Ngược lại là con, dì hy vọng con có thể sớm ổn định, bước ra khỏi bóng ma tình cảm trước đó, bằng không dì thật sự không còn mặt mũi đi gặp bố mẹ con nữa!"
Dưới ánh mắt khẩn thiết của dì, cuối cùng Tang Hiểu Du đành phải tạm thời đồng ý: "... Thôi được rồi ạ!"
Chỉ là cô không ngờ dì hoàn toàn là mẫu người của phái hành động, ngay hôm sau đã gọi điện thoại sắp xếp cho cô, hơn nữa một chút cơ hội qua quýt cũng không cho cô, nói thẳng rằng buổi chiều, đối phương sẽ tới đài truyền hình đón cô...
Tang Hiểu Du nằm bò trên bàn, bất lực ôm đầu.
Làm gì có cô gái nào đã có chồng còn đi xem mặt chứ!
Sau vô số tiếng gào khóc thảm thiết, cô nghiêng đầu, nhìn thấy Hách Yến cũng đang thất thần nhìn màn hình, ánh mắt đờ đẫn bèn lắc lắc ngón tay: "Yến Tử?"
Bấy giờ Hách Yến mới như hoàn hồn lại, chậm chạp nói: "Cá nhỏ, đã tìm được tủy thích hợp để ghép cho Đường Đường rồi!"
"Thật sao! Vậy thì quá tốt rồi!" Tang Hiểu Du nghe xong, bỗng chốc kích động lên tiếng. Thấy sắc mặt cô ấy trắng bệch, cô không hiểu: "Yến Tử, đã tìm được tủy thích hợp là Đường Đường có thể làm phẫu thuật, bệnh tình sẽ khỏi. Đây là chuyện tốt, sao cậu lại rầu rĩ mặt mày thế?"
Hách Yến nghe xong, cúi mặt không nói.
Tang Hiểu Du nghe xong, hỏi với vẻ như đã hiểu: "Người hiến tủy có phải là Tần Hoài Niên không?"
"Ừm..." Hách Yến gật đầu, giọng vừa thấp vừa run: "Anh ấy nói tiến hành ghép tủy cho con gái mình là chuyện đương nhiên, nhưng đồng thời anh ấy cũng yêu cầu quyền nuôi dưỡng Đường Đường. Lệnh của tòa án đã được gửi xuống hôm nay."
Nhìn thấy hai hốc mắt cô ấy đỏ rực, Tang Hiểu Du cảm thấy rất khó chịu trong lòng, hiểu rằng Đường Đường không khác gì sinh mạng của cô ấy vậy.
Tang Hiểu Du mím môi một lúc lâu, cũng nói với vẻ rất khó xử: "Yến Tử, Tần Hoài Niên là anh hai của cầm thú, nhưng chưa chắc mình nói đã có ích gì. Tuy vậy mình sẽ vẫn cố gắng hết sức!"
"Cảm ơn cậu!" Hách Yến nghẹn ngào.
Tang Hiểu Du thở dài, nắm chặt tay cô ấy.
Không phải có phải vì cô nhắc đến hay không, đúng lúc này điện thoại đổ chuông. Nhìn thấy hai chữ "Cầm thú" trên màn hình, cô bắt máy.
"Tối nay ăn cơm ở nhà?"
"Tối nay..."
Tang Hiểu Du đang định trả lời thì chợt nhớ ra sự sắp xếp của dì: "Không được!"
"Sao?" Tần Tư Niên trầm giọng hỏi ngược lại.
Tang Hiểu Du đương nhiên không thể nói sự thật với anh, bèn đáp qua loa: "Em có việc, chắc sẽ về muộn. Anh tự ăn đi, cứ mặc kệ em! Như vậy nhé, hình như tổng biên tập gọi em qua họp!"
Cuối cùng vì quá chột dạ, cô viện đại một lý do để ngắt máy.
Cánh cửa chớp mở ra, hoàng hôn đã bao trùm thành phố. Trong dòng người tan ca về nhà, Tang Hiểu Du chấm công xong bước ra khỏi tòa nhà văn phòng, cô nhanh chóng nhìn thấy chiếc Audi màu trắng mà dì đã thông báo trước, cũng loáng thoáng thấy được một người đàn ông trẻ đạo mạo ngồi trong ghế lái.
Cô thở hắt ra, bấm bụng đi qua. Sau khi cửa xe đóng lại, chiếc xe nổ máy, từ từ chạy xa khỏi tòa nhà lớn, len lỏi vào dòng xe chính. Mà một chiếc ô tô đen khác cũng lặng lẽ bám theo sau...
~Hết chương 62~