Chương 75

Tới chập tối, cô tan ca, quẹt thẻ đi ra khỏi tòa nhà văn phòng.

Chiếc ô tô đen đã đợi sẵn bên đường. Vẫn như mọi lần, Tang Hiểu Du cắm đầu lao vào trong xe, cài dây an toàn rất nhanh dưới ánh mắt tò mò của các đồng nghiệp.

Cô phát hiện hôm nay Tần Tư Niên có vẻ khác thường, từ đầu tới cuối anh giữ nguyên nét mặt như bị ai nợ tiền, dọc đường về nhà cũng không nói một câu, nhìn nghiêng nét mặt anh còn có phần u ám. Sau khi về tới nhà, anh đặt bừa mấy đồ ăn mua từ siêu thị lên bàn ăn, sau đó ngồi xuống ghế sofa.

Tang Hiểu Du không hiểu bèn hỏi: "Này, sao anh không nấu cơm?"

Chẳng phải đã hứa hẹn là cô phụ trách chiều chuộng cơ thể anh, anh phụ trách chiều chuộng cái dạ dày của cô sao? Về nhà quăng giày da ở đó, đến bếp còn chưa đặt chân vào đã ngồi ra ghế, bày ra bộ mặt lạnh lùng...

Thế này là muốn gây chuyện đây!

"Gọi ship!" Tần Tư Niên bực dọc buông một câu.

"Ồ!" Tang Hiểu Du lườm nguýt.

Gọi ship thì gọi ship, cô chẳng buồn cãi cọ với anh. Cô rút di động ra, lên app đặt đồ. Có điều tới lúc thanh toán thì bất ngờ bị anh làm rơi di động. Điện thoại rơi cái bộp xuống thảm. Tang Hiểu Du nổi đóa, nhặt điện thoại lên: "Cầm thú, anh bị điên gì vậy!"

"Anh rốt cuộc có để cho người ta ăn hay không, không cho thì em đi úp mỳ!"

Nói xong, Tang Hiểu Du đứng lên định đi vào bếp nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ, tay cô bị Tần Tư Niên nắm lấy, cô lại ngã xuống sofa, nghe thấy anh hỏi một câu không mấy vui vẻ: "Hôm nay em đã quẹt thẻ của anh?"

"Hả? Đúng vậy!" Tang Hiểu Du ngẩn ra giây lát rồi gật đầu.

"Nếu đã quẹt, vì sao cuối cùng lại rút lại?" Tần Tư Niên nheo mắt vào, cất giọng rất trầm: "Cá vàng, em nhất định cứ phải phân tách rạch ròi với anh, dùng tiền của anh khiến em khó chịu đến vậy sao?"

Lúc trước nhà dì nhỏ xảy ra chuyện cần đến tiền, cô thậm chí bất chấp đi bán thận cũng không nhờ anh ra mặt giải quyết. Về sau anh mang tới một cặp tiền, mọi chuyện yên ổn rồi, cô cũng liên tục nhấn mạnh chỉ cần công an bắt được thủ phạm thì sẽ trả tiền cho anh!

"Không phải!" Tang Hiểu Du lắc đầu, thành thật giải thích: "Hôm nay em quẹt thẻ... là vì em lại gặp phải Cố Kỳ!"

"Lại gặp cô ta?" Tần Tư Niên giật mình.

Tang Hiểu Du gật đầu, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ừm, em chiến đấu với cô ta, quẹt thẻ mua nhiều trang sức như vậy chủ yếu là vì muốn chọc tức cô ta, đâu phải vì em muốn mua. Vả lại đắt như vậy, xong việc dĩ nhiên phải trả lại."

Sự u ám trên gương mặt Tần Tư Niên chẳng biết đã tan biến từ lúc nào. Anh trở lại với vẻ uể oải thường ngày, ngữ khí thậm chí còn có chút vui vẻ: "Chứ không phải vì không muốn tiêu tiền của anh hả?"

"Ừm!" Tang Hiểu Du gật đầu.

Có lẽ vì sau câu nói "Anh là chồng em" đó, khi cầm chiếc thẻ đen này cô bỗng dưng cảm thấy như một chuyện đương nhiên.

Lúc cúi xuống, cô nghe thấy anh nói một câu: "Đắt mấy anh cũng nuôi được!"

Tang Hiểu Du khẽ cắn môi, chợt nhớ ra chuyện gì, cô đi ra cửa, lúc vào trong tay cầm theo một túi đồ.

"Đúng rồi, em lại mua cho anh một chiếc sơ mi..."

Nói câu này, giọng cô ít nhiều có chút ngượng ngùng: "Chiếc lần trước rẻ quá, em nhìn cổ tay áo mới giặt một lần đã sờn rồi, anh mặc chiếc này đi! Nhưng em cũng không quẹt thẻ đen của anh đâu, vì đây là quà em tặng anh mà, thế nên em quẹt thẻ tín dụng của em!"

Chiếc sơ mi lần này rõ ràng cao cấp hơn lần trước nhiều, không thua kém quá nhiều so với chiếc đầu tiên cô ưng ý, hơn nữa giá cũng không hề rẻ. Có thể miêu tả bằng một câu: Cô gần như đã quẹt cháy thẻ tín dụng của mình!

Buổi chiều trước khi đến cửa hàng đá quý phỏng vấn, cô nhìn thấy bên cạnh có một cửa hàng đồ nam của thương hiệu nổi tiếng, nên đã vào lựa chọn.

Vẫn giống như buổi tối hôm đó ở phòng làm việc, Tần Tư Niên hướng đôi mắt hoa đào của anh về phía cô, giống như muốn nhìn thấu cô từ trong ra ngoài vậy. Cô gượng gạo cúi đầu, bị anh đưa tay kéo dậy khỏi sofa.

"Anh làm gì vậy?" Tang Hiểu Du không hiểu.

Tần Tư Niên rướn môi cười, phấn khích nói: "Cùng anh đi thử áo!"

Tang Hiểu Du bị anh kéo vào trong phòng ngủ. Có điều sau khi đóng cửa lại, bầu không khí lập tức khác hẳn. Khi anh đẩy cô xuống giường, cô thở dốc kháng cự: "Cầm thú, làm gì có ai thử quần áo trên giường đâu!"

Rõ ràng vào đây thử áo với anh, sao lại thành ra thế này?

Quả nhiên không được tin lời của đàn ông!

"Anh muốn!" Ngữ khí của Tần Tư Niên rất gian manh.

Tang Hiểu Du đánh mắt nhìn vạt nắng chiều còn chưa kịp tắt hẳn ngoài cửa sổ, bực dọc ai oán: "Làm gì có ai làm ban ngày, giờ ngoài kia còn chưa tối hẳn!"

Ai ngờ một giây sau, vạt nắng ấy đã bị lòng bàn tay của anh che chặt: "Giờ tối rồi!"

Tang Hiểu Du né tránh bờ môi của anh, đành run rẩy giọng nói: "Làm gì có ai làm lúc đói bụng đâu, còn chưa ăn cơm!"

"Làm xong rồi ăn!" Tần Tư Niên cắn lên khóe miệng cô, tiếp tục hôn triền miên.

Cô coi như nhận ra rồi, anh sẽ có hàng trăm lý do để quyết làm tới cùng!

...

Dưới hoàng hôn, sau khi tan ca, Tang Hiểu Du cùng Hách Yến tới thẳng bệnh viện. Tháng trước, con gái của Hách Yến đã làm xong ca phẫu thuật ghép tủy, được thực hiện bởi chuyên gia nổi tiếng nhất Băng Thành. Nghe nói Tần Hoài Niên còn bỏ ra một số tiền lớn mời hai bác sỹ từ nước ngoài về, thành lập một nhóm trị liệu cùng hợp tác thực hiện ca mồ. Có thể nhìn ra được mức độ coi trọng của Tần Hoài Niên dành cho con gái.

Điều đáng vui đáng mừng là ca phẫu thuật rất thành công. Đường Đường sau khi phẫu thuật ở tại phòng vô trùng một tháng, tất cả các mặt đều hồi phục rất tốt. Giờ đây con bé đã được chuyển qua phòng bệnh thường, chỉ cần tiếp tục ở lại bệnh viện quan sát thêm một thời gian nữa là có thể trở về với cuộc sống bình thường như những đứa trẻ khác.

Sau khi đi ra khỏi thang máy, họ gặp y tá trưởng của khoa Nhi. Người ấy đưa cho Hách Yến một đơn thuốc, bảo cô ấy nộp tiền lấy thuốc, còn Tang Hiểu Du tới phòng bệnh trước.

Phòng bệnh cực kỳ cao cấp, sau khi đẩy cửa đi vào thậm chí còn không ngửi thấy mùi thuốc khử trùng. Đường Đường đang ngồi trên giường bệnh, cắm cúi lắp ghép một mô hình đồ chơi, còn ở cuối giường là Tần Tư Niên trong chiếc áo blouse trắng.

Tang Hiểu Du ngạc nhiên đi tới: "Cầm thú, sao anh lại ở đây?"

"Anh là bác sỹ, có chỗ nào anh không được tới? Hơn nữa, anh còn là chú của cô bé này!" Tần Tư Niên uể oải liếc nhìn cô.

Đúng vậy, bố ruột của Đường Đường là Tần Hoài Niên, vậy thì xét theo quan hệ huyết thống, Đường Đường sẽ gọi anh là chú. Trước đây con bé chuyển tới bệnh viện này cũng đều do anh một tay làm thủ tục.

Đường Đường rõ ràng đã rất thân với Tần Tư Niên, con bé ngước gương mặt trái táo, cười tít mắt, ngọt ngào gọi: "Chú ơi, chú xem cháu lắp đã đúng chưa ạ?"

"Đúng rồi!" Tần Tư Niên mỉm cười.

Tang Hiểu Du nhìn mô hình đã được lắp ghép xong, cũng không khỏi ngợi khen: "Đường Đường thông minh thật đấy!"

"Cô Cá nhỏ, mẹ nói cô và chú cháu đã lấy nhau rồi phải không ạ?" Đường Đường nghiêng đầu, hỏi một câu rất tinh ranh.

"Ừm..." Tang Hiểu Du ngại ngùng gật đầu.

Đường Đường chớp chớp mắt, tiếp tục cất giọng non nớt hỏi: "Lúc trước cháu nghe các cô ở trường mẫu giáo nói, sau khi lấy nhau người ta sẽ sinh em bé, vậy cô và chú cháu đã có em bé chưa ạ?"

Trẻ nhỏ ngây thơ! Trẻ nhỏ ngây thơ...

Tuy rằng Tang Hiểu Du tự nói với mình như vậy nhưng vẫn bị câu hỏi ấy làm cho hoang mang, rối bời.

"Khụ..." Cô xấu hổ hắng giọng, tay chân không biết để đâu mới đúng, hoảng loạn chuyển chủ đề: "Đường Đường, cô Cá nhỏ lấy táo cho cháu ăn nhé, vừa to vừa ngọt, nhìn là biết ngon rồi!"

Trẻ con rất dễ bị thu hút sang chuyện khác. Lúc đưa táo qua, con bé lập tức vui vẻ cầm ăn, khắp phòng bệnh chỉ còn lại tiếng cắn táo giòn tan.

Tang Hiểu Du đang định thở hắt ra thì Tần Tư Niên đứng bên cạnh đột ngột lên tiếng, như đùa như thật, cũng giống như chỉ bâng quơ hỏi một câu: "Cá vàng, em thích con trai hay con gái?"

"Á?" Cô ngẩn người.

Tần Tư Niên mỉm cười: "Anh thích con gái!"

Tang Hiểu Du nuốt nước bọt, không lên tiếng, có điều lúc quay lại lấy giấy ăn cho một Đường Đường miệng đang toàn nước táo lau miệng, trong lòng cô chợt xuất hiện một giọng nói rất khẽ, rất nhẹ: Đều được...

Ăn xong một trái táo, y tá đi vào truyền nước cho Đường Đường.

Chiếc áo blouse trắng trên người Tần Tư Niên còn chưa được cởi ra, anh phải quay về khoa giao ban. Tang Hiểu Du cùng anh đi ra khỏi phòng bệnh, miệng cô lẩm bẩm: "Yến Tử chạy đi đâu rồi nhỉ, sao lấy thuốc thôi mà mãi không thấy về!"

Rõ ràng hai người họ cùng đi ra khỏi thang máy, nhà thuốc nằm ở tầng một, dù có leo thang bộ thì cũng phải về rồi mới đúng!

Cúi xuống nhìn, bàn tay buông thõng bất ngờ bị ai đó nắm chặt.

Tang Hiểu Du sững người, cúi đầu xuống nhìn, bàn tay của cô được anh nắm chặt, mười ngón tay đan vào nhau, nhiệt độ cơ thể cả hai như hòa vào nhau.

Phía trước có y tá và bệnh nhân đi tới, cô muốn giằng ra nhưng càng bị anh nắm rất chặt, hơn nữa nghĩ tới chuyện quan hệ của họ trong bệnh viện từ lâu đã không còn là bí mật, cô bèn dứt khoát để cho anh dắt đi, chỉ cúi xuống vẻ ngượng ngùng.

Nghĩ tới chuyện gì đó, cô quan tâm hỏi: "Cầm thú, anh hai khôi phục sức khỏe tốt chứ?"

"Ừm." Tần Tư Niên gật đầu, nhắc tới bệnh tình, trong giọng nói uể oải của anh có thêm chút nghiêm nghị của bác sỹ: "Những ca phẫu thuật như kiểu ghép tủy, đối với người hiến tặng mà nói sẽ không có ảnh hưởng gì, hơn nữa phẫu thuật xong mấy hôm là có thể ra viện rồi, sẽ còn một chút cảm giác đau đớn và mệt mỏi ở các mức độ khác nhau, ở nhà nghỉ ngơi là có thể dịu bớt. Thể chất của anh hai rất tốt, sức đề kháng không hề kém đi, gần như đã khôi phục trở lại như trước khi phẫu thuật rồi!"

"Vậy thì tốt rồi!" Tang Hiểu Du gật đầu, hỏi tiếp: "Đường Đường thì sao? Có phải được ghép tủy rồi, bệnh tình của con bé sẽ khỏi hẳn không?"

Tần Tư Niên trầm ngâm: "Việc này trước mắt không thể chắc chắn. Trong vòng năm năm sau khi phẫu thuật nếu không tái phát thì có thể sống lâu dài. Nếu trong vòng mười năm không tái phát thì tức là khỏi hẳn!"

"Em tin là Đường Đường sẽ ổn thôi!" Nghĩ tới cô nhóc trong phòng bệnh, Tang Hiểu Du nói chắc nịch.

Tần Tư Niên mỉm cười.

Từ một góc hành lang đi tới, từ xa họ nhìn thấy ở đầu kia hành lang có một đôi nam nữ đang hôn nhau, hoặc nói chính xác là cưỡng hôn. Người đàn ông dồn ép người con gái vào góc tường, giữ lấy cằm của cô ấy và hôn rất mãnh liệt, nhìn đằng sau trông giống như muốn ăn tươi nuốt sống người con gái vậy.

Tang Hiểu Du chép miệng: "Cầm thú, bệnh viện của anh đúng thật là, buổi tối trực ban hỗn loạn thì cũng bỏ qua đi, ban ngày ban mặt mà cũng biểu diễn bất chấp địa điểm. Còn để em bắt gặp lần nữa em sẽ vác camera tới làm phóng sự đấy!"

"Đó không phải nhân viên bệnh viện." Tần Tư Niên uể oải lên tiếng.

Nghe thấy vậy, Tang Hiểu Du mới nhìn thật kỹ về phía họ. Quả thực không mặc đồ y tá hay áo blouse, trông có lẽ là người nhà bệnh nhân. Người đàn ông mặc một bộ vest đen, còn cô gái ăn mặc trông rất quen.

Chẳng bao lâu sau cô đã trợn tròn mắt, giơ tay chỉ mà không dám tin: "Cô gái đó chẳng phải chính là Hách Yến sao, không sai chứ? Còn người đàn ông kia..."

"Anh hai anh." Tần Tư Niên thản nhiên nói.

Tang Hiểu Du một lần nữa thảng thốt.

Xuất hiện sự cơ bắp, mạnh mẽ của người đàn ông dưới lớp áo vest, đâu còn là một Tần tổng bình thường lạnh lùng nghiêm nghị, lịch thiệp tao nhã nữa?

Cô nuốt nước bọt, nghiêm túc tỏ ý: "Bây giờ em đã chắc chắn anh hai của anh không phải người đồng tính rồi!"

Không làm phiền hai con người đang hôn đến khó mà tách rời ấy, Tang Hiểu Du bị Tần Tư Niên kéo tuột vào trong thang máy. Sau khi anh giao ban cho bác sỹ khác, hai người họ cùng lái xe rời đi.

Tang Hiểu Du thấy anh lái xe về phía bờ sông nhưng lại là hướng ngược hẳn với hướng về nhà: "Cầm thú, chúng ta không về nhà sao?"

"Ừm."

"Vậy đi đâu?" Tang Hiểu Du không hiểu, hỏi.

Đôi mắt Tần Tư Niên hơi nhếch lên: "Hẹn hò thường nhật của vợ chồng!"

Tang Hiểu Du lườm anh, quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Tuy rằng thường xuyên bị anh chọc nhưng lần nào tim cô cũng đập nhanh như lần đầu tiên.

Thật muốn chết!

Xe đỗ lại trước một nhà hàng Pháp gần bờ sông. Có vẻ như sau khi cởi chiếc áo blouse trắng ấy ra, Tần Tư Niên dù đi tới đâu cũng sẽ có người cung kính chào anh một tiếng "Tần thiếu", quản lý nhà hàng đích thân dẫn anh tới vị trí của mình.

Đồ ăn Pháp trước giờ luôn khá phức tạp, từ món điểm tâm tới súp rồi tới món chính, sau cùng là các món ngọt tráng miệng, hết món này tới món kia, có điều mùi vị quả thực rất ngon.

Tang Hiểu Du cắm chiếc dĩa vào món bánh Marble cake, phía trước nhìn thấy có người sải rộng bước chân đi về phía họ.

Chủ yếu là vì đôi bốt quân đội dưới chân quả thực quá nổi bật trong khung cảnh này. Cơ thể vạm vỡ rắn chắc được tôn lên bởi chiếc sơ mi đậm màu và chiếc quần vải rộng. Mỗi lần Tần Dịch Niên xuất hiện đều mang theo một phong thái chính trực, thẳng thắn.

Đợi người ấy đi tới trước mặt bàn, cô vội vàng nghiêm chỉnh chào một tiếng: "Anh cả!"

Tần Tư Niên nghe thấy vậy ngẩng đầu lên, nhướng mày: "Anh cả, anh cũng qua đây ăn sao?"

"Ừm, có mấy chiến hữu từ nước ngoài về, anh vừa tụ tập xong bữa!" Tần Dịch Niên đút một tay vào túi quần, có thể vì đây là khu cấm hút thuốc nên điếu thuốc anh ấy kẹp trong tay không được châm lên: "Lúc thanh toán, anh nghe quản lý nói em dẫn theo một cô gái tới đây, nên anh qua xem sao, hóa ra là em dâu!"

Khóe miệng Tần Tư Niên giật giật, anh đen mặt nói: "Anh cả, không phải em nói anh, bây giờ anh đâu có ở trong doanh trại, có thể đừng ngày nào cũng đi bốt lính không! Ở một nơi phong cách Tây Âu thế này, bốt lính không thích hợp!"

"Em thì hiểu cái gì!" Tần Dịch Niên quát nạt một cách không khách khí, cúi đầu nhìn xuống đôi bốt lính của mình. Ngừng một chút, anh ấy dịu giọng nói: "Có người nói lúc anh đi bốt lính đẹp trai phát điên."

"Có người?" Tần Tư Niên nheo mắt lại.

Tang Hiểu Du cũng bắt đầu cảm thấy tò mò, nhưng trong lòng cô đã dám chắc chắn người này tuyệt đối là một cô gái, bởi vì ban nãy cô bắt được một nụ cười thoáng qua rất nhanh trên gương mặt nghiêm nghị của Tần Dịch Niên.

Tần Dịch Niên không trả lời mà chuyển sang chuyện khác: "Anh còn một nhiệm vụ nên không nói chuyện lâu với hai đứa được. Em dâu, lần sau có dịp cùng đi ăn cơm nhé!"

"Vâng! Em chào anh cả!" Tang Hiểu Du ngoan ngoãn gật đầu.

Tần Dịch Niên có vẻ như có nhiệm vụ thật. Sau khi nói xong, anh ấy đã sải bước rời đi ngay, cái bóng cao lớn càng lúc càng xa.

"Cạch cạch!"

Chiếc đĩa bị người ta đặt xuống trước mặt, vang lên âm thanh giòn tan.

Tang Hiểu Du quay về liền nghe thấy Tần Tư Niên nói một câu khó hiểu: "Còn nhìn gì nữa, người ta đi xa rồi!"

Ban nãy nghe Tần Dịch Niên nói có ai đó khen anh ấy đi bốt lính điển trai phát điên, thế nên đợi anh ấy đi, cô cũng bất giác muốn nhìn thêm đôi bốt ấy một chút.

So với anh hai Tần Hoài Niên gặp gỡ nhiều lần hơn một chút, đây mới chỉ là lần thứ hai cô gặp anh cả Tần Dịch Niên. Vậy là cả ngày hôm nay cô đã gặp đủ ba anh em nhà họ Tần. Không thể không thừa nhận, ba anh em họ xét về tướng mạo, tính cách, khí chất và cảm giác mang lại cho người đối diện là hoàn toàn khác nhau, nhưng người nào cũng đều nổi bật.

"Cầm thú, em phát hiện ra anh cả của anh "man" thật đấy!" Tang Hiểu Du bắt đầu nói năng không biết kiềm chế, thao thao bất tuyệt: "Không hổ là quân nhân, khắp người toát lên một sự chí khí, cực kỳ rắn rỏi và can trường. Hơn nữa trông anh ấy cũng rất trưởng thành, tuy tính cách có hơi nghiêm nghị một chút nhưng không ảnh hưởng gì tới sự đàn ông của anh ấy. Chẹp chẹp, rõ ràng là hormone nam biết đi mà!"

"Em nói xong chưa?" Tần Tư Niên quát nhỏ.