Chương 8

Cùng lắm chỉ trong giây lát hắn đã đoán được thân phận Lục Nhiên—— là đứa con riêng trong truyền thuyết của Thẩm gia mà thôi.

Lúc này hắn mới khôi phục thái độ như ban đầu, cười hì hì nói: “Mày có cách nào chứng minh là do tao đυ.ng nó? Tao còn nói là chó của mày tự tới đυ.ng vô xe của tao kìa.”

Thẩm Tinh Trác cố ý ném chó ở một đoạn đường không có camera theo dõi, cũng ít người qua lại.

Ai có thể chứng minh?

Lúc này Lục Nhiên đã ngồi xổm xuống, xem xét tình huống của Đại Hoàng.

Thấy chân của Đại Hoàng chỉ là hơi què một tí, trên người cũng không bị cán qua, lúc này cậu mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.

Lục Nhiên duy trì tư thế ngồi xổm ngẩng đầu nhìn về phía hoàng mao: “Mày nói đúng.”

Thái độ bình tĩnh của cậu khiến cho hoàng mao muốn chửi thầm.

Hắn cúi đầu nhìn về phía thiếu niên ở trước mặt, phát hiện đứa con riêng của Thẩm có dáng dấp ngoài ý muốn cũng không tệ lắm.

Ngũ quan của Lục Nhiên trông rất ngoan, rất an tĩnh.

Một đôi mắt tròn xoe, đuôi mắt hơi hơi rũ xuống, khi cậu ngưỡng mặt nhìn lên sẽ mang theo một loại cảm giác thật cẩn thận nghe lời.

Hoàng mao khẽ động tâm tư, muốn chọc ghẹo đứa con riêng này.

Hắn mới vừa vươn tay. liền thấy thiếu niên “ngoan ngoãn” ở trước mặt tự nhiên ôm chân nằm liệt ở trên mặt đất.

“Mày đang làm gì?” Hoàng mao ngu người.

Rất nhanh hắn sẽ hiểu.

Lục Nhiên dứt khoát ôm chân bắt đầu gào: “Đυ.ng trúng người đυ.ng trúng người! Phú nhị đại đua xe đυ.ng người!”

“Này! Mày nói bậy gì đó? Ai đυ.ng vào mày!” Hoàng mao nóng nảy.

Đυ.ng người và đυ.ng chó là hai chuyện không giống nhau.

Con đường này dù có an tĩnh như thế nào thì vẫn là có người đi ngang qua.

Người qua đường nhìn thấy chó bị xe đυ.ng, nhiều nhất chỉ là tiếc hận một tiếng.

Nếu là nhìn thấy một người bị tai nạn xe cộ, 80% đều sẽ xúm lại đây.

Hiện tại Lục Nhiên dứt khoát gào to, đã có tốp năm tốp ba người qua đường dừng ở ven đường, nhìn qua vị trí này.

Hoàng mao thực sự bắt đầu hoảng loạn.

Nhà hắn tuy rằng có chút tiền trinh, dù là thế nhưng loại gièm pha đua xe tông người như này hắn cũng không dám gánh.

Huống chi gần đây cha hắn đang tranh thủ một cái hạng mục lớn, đại bộ phận vốn lưu động ở trong nhà đều đầu tư vào đấy.

Nếu chỉ bởi vì một chút gièm pha của hắn mà khiến hạng mục này ném đá trên sông. Cha hắn có thể gϊếŧ hắn.

Hoàng mao quýnh lên, chỉ lo phủi sạch cho bản thân: “Mày, mày đây là ăn vạ! Mày lấy gì chứng minh tao đυ.ng trúng mày!”

“Vậy mày có cái gì để chứng minh mày không đυ.ng tao?” Lục Nhiên hỏi.

“Con mẹ nó xe của tao chỉ đυ.ng trúng con chó…” Nói một nửa, hoàng mao lại im bặt.

Camera hành trình lái xe nếu bị lấy ra tới, tông chó là việc ván đã đóng thuyền, huống hồ phút cuối hắn thật sự đã giẫm mạnh chân ga đâm qua, Lục Nhiên còn cách đầu xe gần như vậy, cũng nói không rõ rốt cuộc có đυ.ng trúng người hay không.

Người ven đường đã càng lúc càng nhiều.

Lục Nhiên ôm chân dứt khoát nằm ở trên mặt đất.

Cậu là người từng có trải nghiệm ốm đau chân thật nhất do tai nạn xe cộ gây ra, muốn giả bộ thì diễn giống đến muốn chết, cả người lẫn sắc mặt đều tái nhợt.

Hoàng mao đầy đầu đều là mồ hôi, sợ xảy ra chuyện lớn.

Hắn tiến lên, nhỏ giọng nói tốt: “Anh em, có chuyện từ từ nói, cậu lên xe trước…”

“Cái gì? Cậu bảo tôi nên thức thời, lên xe sẽ trừng trị tôi sau hả?” Lục Nhiên hét siêu lớn tiếng, đầy mặt đều là vẻ sợ hãi.

Hoàng mao ngẩn ngơ: “Không phải… Tao chưa nói tao…”

“Người này họ Hồ, cha là Hồ Diệu Tổ, uy hϊếp tôi không cần chọc Hồ gia của mấy người, bằng không chết cũng không biết chết như thế nào?”

Lục Nhiên đại kinh thất sắc, che miệng kinh hô, lộ sạch sẽ hết thông tin gốc gác của hoàng mao.

Bộ dáng của cậu như học sinh ngoan, hiện tại sắc mặt tái nhợt, sự hoảng sợ lan đầy đáy mắt.

Hai người so sánh với nhau, hoàng mao đứng đối diện quả thực là mặt mày khả ố.