Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Khi Bia Đỡ Đạn Hào Môn Nổi Điên

Chương 5

« Chương TrướcChương Tiếp »
Lại lần nữa nhìn về phía hai người ở trước mắt. Lục Nhiên “thuộc như lòng bàn tay” với những ký ức trước khi bị tê liệt, rất nhanh cậu đã phán đoán ra tình hình hiện tại.

Lúc này cậu mới vừa trở lại Thẩm gia không bao lâu.

Xuất phát từ khát vọng đối với người nhà, cậu ở cô nhi viện từng trộm nuôi một con chó nhỏ, tên gọi là Đại Hoàng.

Sau khi trở lại Thẩm gia, Lục Nhiên trưng cầu sự đồng ý của mẹ Thẩm, mang theo Đại Hoàng cũng trở về.

Nhưng lần này cậu mới từ trường học về nhà liền thấy được một màn thế này đây.

Trên tay Thẩm Tinh Nhiễm có hai vết đỏ nhợt nhạt, hắn ngồi ở trên sô pha. Thẩm phu nhân hưng sư vấn tội nhìn về phía cậu, nói Đại Hoàng cắn Thẩm Tinh Nhiễm, nên họ đã ném Đại Hoàng ra ngoài.

Buồn cười.

Trước không nói Đại Hoàng là một con chó già đã 9 tuổi, răng trong miệng đều rơi hết trơn, hoàn toàn cắn không ra miệng vết thương như vậy.

Lục Nhiên biết rõ Đại Hoàng không phải chủng loại chó đáng yêu gì, cũng sợ khiến cho người nhà, khiến cho gia đình khó lắm cậu mới có được cảm thấy phiền toái cho nên cậu hoặc là dắt theo Đại Hoàng ra ngoài, hoặc là khóa Đại Hoàng ở trong phòng của mình.

Đại Hoàng tài giỏi tới cỡ nào mà có thể mở cửa chống trộm đã khóa chết ra được? Còn lao tới cắn Thẩm Tinh Nhiễm?

Đời trước Lục Nhiên hết đường chối cãi. Dù giải thích như thế nào thì Thẩm phu nhân đều không nghe. Cuối cùng Lục Nhiên vì người nhà mà từ bỏ chú chó làm bạn với mình suốt chín năm.

Nhìn người nhà họ Thẩm đuổi Đại Hoàng ra ngoài.

Ban đầu Lục Nhiên sẽ lựa chọn nén giận. Sau này nhận rõ hiện thực thì Lục Nhiên cũng chỉ sẽ yên lặng trốn tránh.

Nhưng hiện tại, Lục Nhiên trong cái thân thể này là Lục Nhiên đã ở trong phòng bệnh đóng kín, toàn thân cắm đầy cái ống bị nhốt mười năm.

Cậu đã ở ranh giới phát điên.

“Mẹ, mẹ tha thứ cho anh đi, miệng vết thương trên tay con chỉ là hơi đau một chút mà thôi.”

Thẩm Tinh Nhiễm cúi đầu che lại ý cười nơi khóe miệng.

Vết thương đương nhiên không phải con chó kia cắn.

Hắn mở của phòng của Lục Nhiên ra, cái con chó vô dụng đó chỉ biết trốn trong một góc, một tí tính công kích đều không có. Còn muốn làm phiền chính hắn động tay giả tạo một ít miệng vết thương.

Chỉ cần đủ dùng là được.

Nói ra những lời này, Thẩm Tinh Nhiễm vốn tưởng rằng Lục Nhiên sẽ càng giải thích mãnh liệt thêm, thậm chí nhục mạ hắn. Như vậy sẽ khiến ấn tượng về Lục Nhiên trong lòng người nhà họ Thẩm càng thêm không tốt.

Nhưng ai ngờ Lục Nhiên một câu cũng không giải thích.

Đột nhiên, Lục Nhiên thình lình vươn tay kéo lấy tóc của Thẩm Tinh Nhiễm.

Không nói hai lời, tay năm tay mười hai bàn tay liên tiếp vả mặt.

“Bốp!”

“Bốp!”

Hai tiếng tát vang dội quanh quẩn trong phòng khách to rộng, thi nhau xem tiếng bạt tai nào lớn hơn.
« Chương TrướcChương Tiếp »